Vách núi hắc ám, sơn đạo cô độc, vực sâu giơ tay không nhìn thấy năm ngón, chỉ có gió ùa vào mặt, mang theo hai má tóc đen cùng vạt áo.
Đêm tối càng sâu, đồ lễ màu trắng càng thêm nổi bật. Trên đỉnh mộ dụ, lão giả đánh đàn chậm rãi vuốt ve dây đàn mới có thêm mấy sợi tơ, mặc nhiên nghĩ tới, một khúc đoạn trường, hai khúc đoạn hồn, ba khúc kết thúc, ảo cảnh vẫn không trói được ngươi sao? Chẳng lẽ thật sự có nhân loại đạo tâm không nhiễm bụi trần ư?
Hắn là trưởng lão Vu tộc phía nam lưu lạc bên ngoài, hắn am hiểu nhất là công kích tinh thần, tiếng đàn của hắn có thể tạo nên ảo cảnh khó có thể phân biệt thiệt giả hư thật, nhất là tối nay mượn thế của mộ dụ trong Chu viên, hắn doanh tạo nên phiến ảo cảnh này, có thể làm cho sinh mệnh trí tuệ bước vào nhớ lại chút ít ký ức xa xôi nhất, mơ hồ cũng là khó quên nhất, do đó không muốn trở về, cho đến dần dần say mê hoặc là trầm luân vào trong đó, cuối cùng chính là ngủ say thời gian dài, không cách nào rời đi...
Lão giả đánh đàn không biết ở trời cao phía trên mộ dụ, có con hắc long ly hồn đang chú ý hết thảy, do đó bị tiếng đàn của mình lôi vào phiến ảo cảnh này.
Hắc long thấy được rất nhiều hình ảnh mấy trăm năm trước —— đây là khí tức Long tộc lưu lại mà chỉ huyết mạch của nàng mới có thể cảm giác, đó là bản thể mộ dụ chỉ có nàng mới có thể nhận ra mang đến cho nàng công kích tinh thần, ban đầu cùng Trần Trường Sinh đứng trong sơn dã nhìn về mộ dụ , nàng đã có nhận thấy, cảm thấy ai đó đang gọi chính mình, đến lúc này nàng mới hiểu rõ vì sao thế giới này lại làm cho mình bi thương như thế —— thì ra Chu viên không chỉ là gia viên của nhân loại kia, mà còn là mộ viên của cha nàng, huyền sương cự long cường đại nhất trong ngàn năm qua.
Lão giả đánh đàn không biết những chuyện này, ảo cảnh trong tiếng đàn của hắn muốn vây khốn bạch y thiếu nữ, đối tượng mà hắn chú ý tự nhiên cũng chỉ có nàng. Bạch y thiếu nữ trong ảo cảnh thấy được thứ gì, hắn không biết, chỉ biết là nàng không có chút dao động , càng không có say mê trầm luân vào đó, chỉ ở dưới tàng cây đứng một hồi, đã nhìn thấu phiến ảo cảnh này, hơn nữa dễ dàng phá cảnh.
Nàng cắn nát đầu ngón tay của mình, hướng tiếng đàn đến từ thiên địa nhỏ xuống một giọt máu. Giọt máu này phiếm màu vàng óng ánh, trang nghiêm thánh khiết rồi lại vô cùng dữ dằn, tựa như ẩn chứa vô số năng lượng ... dễ dàng xua tan mây mù, phá hủy ảo cảnh do tiếng đàn tạo ra, giọt máu này chính là Thiên Phượng chân huyết trong truyền thuyết hay sao?
Lão giả đánh đàn khuôn mặt có chút động nhìn sơn đạo trong đêm nghĩ tới, nhưng không nói gì, toàn bộ Tuyết Lão thành đều biết một cái kiêng kỵ, tuyệt đối không được nhắc tới chữ phượng ở trước mặt Nam Khách Công chúa Điện hạ.
"Sinh mệnh bản chất là dục vọng cùng hỗn loạn, không có linh hồn nào tuyệt đối trong suốt, tu đạo cũng không thể đem đạo tâm biến thành không nhiễm hạt bụi, ngược lại, tinh thần thế giới của nàng còn phức tạp hơn so với suy nghĩ của ngươi, nàng bày rất nhiều đạo ngụy trang phía ngoài đạo tâm của nàng, tiếng đàn của ngươi chỉ chạm đến mấy tầng đơn giản nhát, làm sao có thể đả động tới nàng? Ngay cả đả động cũng không làm được, làm sao có thể mê hoặc được nàng?"
Tiểu cô nương vẻ mặt hờ hững nói: "Thật ra ta cảm thấy rất tò mò, cứ phải ngụy trang như thàng, một lúc thánh nữ một lúc bình thường, có thể một ngày nào đó tương sẽ quên mất mình là ai hay không."
"Nếu thật như thế, tương lai nàng gặp phải vấn đề thật lớn."
Lão giả đánh đàn như có điều suy nghĩ, khẽ bạt dây đàn, một đạo tiếng đàn mang theo khí tức ngưng mà không tiêu tan bay đi, tiếp tục đem phiến sơn lĩnh cách ly với Chu viên chân thật thế giới.
Tiểu cô nương chưa từng nghĩ tới chuyện chỉ dùng tiếng đàn ảo cảnh đã có thể vây khốn đối phương, bạch y thiếu nữ dùng máu dễ dàng phá cảnh, nhưng hư cảnh dư âm, muốn rời đi thì phải tới gặp nhau.
Tới gặp nhau.
Vận mệnh gặp gỡ, chính ở tối nay.
Nàng nhìn sơn đạo trong đêm, mặt không chút thay đổi nói: "Phượng hoàng là loài điên rồ, từ trước đến giờ cuối cùng sẽ tự thiêu mà chết. Nhưng ta nhất định sẽ làm cho nàng trước khi bị thiêu chết, sẽ chết trong tay của ta."
Gió đêm lượn lờ trên sơn đạo cô tịch, đồ lễ bay lên như áo khoác, bạch y thiếu nữ nhìn như thật chậm, kì thực cực nhanh, như hạc phiên nhiên đi tới, đi tới đỉnh mộ dụ.
Bầu trời đêm của Chu viên không có sao, sâu trong thảo nguyên dưới chân núi có quang đoàn mờ mờ, đây là cái gì? Nàng nghĩ tới những chuyện này, nhìn về tiểu cô nương ngồi bên vách núi.
Tiểu cô nương đứng dậy, xoay người nói: "Ngươi đã đến rồi."
Bạch y thiếu nữ giật mình. Thời điểm nhìn thấy tiểu cô nương, nàng đã đoán được hoặc có thể nói cuối cùng xác nhận đối thủ là ai, tuổi tác như vậy đã cường đại như thế, tự nhiên là Ma tộc Công chúa Điện hạ Nam Khách trong truyền thuyết ——sở dĩ nàng giật mình, là bởi vì nàng không ngờ Nam Khách lại có dáng vẻ như vậy.
Nam Khách ước chừng mười tuổi, mặt mày thật ra rất thanh tú, vẫn còn vương non nớt, có thể nói là tiểu cô nương rất đẹp mắt, nhưng cự ly giữa hai mắt của nàng hơi rộng một chút, con ngươi đen nhánh mà lãnh đạm hơi hướng lên trên, cảm xúc trong đồng tử cũng rất đờ đẫn, cho nên nhìn hơi ngốc nghếch.
Nàng tựa như nữ đồng lớn lên ở nông thôn, việc mỗi ngày cần làm chính là đến phía sau núi đi hái một giỏ rau lợn thật lớn, sau đó ăn cơm ngủ chờ ngày mai hừng sáng lại đi hái một giỏ rau lợn thật lớn.
Đúng vậy, nàng chính là nữ đồng trong thôn, cuộc sống của nàng chính là mỗi ngày đi hái rau.
Không biết tại sao, bạch y thiếu nữ cho là như vậy, mặc dù nàng chưa từng sống ở nông thôn, càng không có hái rau lợn, thậm chí cũng không biết rau lợn có hình dạng như nào, nhưng nàng cho là như vậy.
Nếu như đây là vận mệnh gặp gỡ, Nam Khách khẳng định nghĩ tới rất nhiều lần, nàng cũng đã nghĩ tới rất nhiều lần.
Nàng cho rằng Nam Khách mà mình nhìn thấy phải là một con khổng tước cao ngạo. Ở trong truyền thuyết, phượng hoàng có thể hiệu lệnh bách điểu, cũng chỉ có khổng tước vĩnh viễn lạnh lùng cao ngạo, cô độc bay lượn ở địa phương mặt trời không chiếu tới. Nàng chưa từng nghĩ đến, Nam Khách tựa như một tiểu cô nương mỗi ngày hái rau lợn, nhìn có chút ngốc, có chút đần độn, có chút đáng thương, không lý do làm cho người ta có chút đau lòng, mỗi ngày càng không ngừng hái rau lợn.
Chuyện này làm cho nàng giật mình tới mức ngẩn ngơ.
Trên mộ dụ gió đêm nhẹ nhàng phất động , thời gian chậm chạp trôi đi.
Nàng không biết nên nói như thế nào, có chút khẩn trương khó nói thành lời. Nàng cảm giác không biết mình nên đối mặt với tiểu cô nương gọi Nam Khách này ra sao, cho nên nhìn về lão giả đánh đàn.
Nàng là thiên mệnh chân phượng, chỉ cần liếc nhìn là có thể thấy sự thật.
Nàng nhận ra lão giả đánh đàn là trưởng lão Chúc Âm Vu, chiến lực chỉ ở Thông U cảnh đỉnh phong, nhưng lực lượng tinh thần vượt xa trình độ này, dùng ở Chu viên sát hại người tu hành loài người vô cùng thích hợp, Ma tộc quân sư Hắc Bào quả nhiên không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.
Chẳng qua là, có chút đáng tiếc.
Nàng nhìn đàn cổ trên gối lão giả này, nhìn dây đàn hơi xơ xác, có chút tiếc nuối lắc đầu.
Đó là tổ truyền thánh khí thất lạc nhiều năm của Chúc Âm Vu bộ —— Ngọc Cầm.
Nếu như chiếc đàn ngọc này không phải dùng để thiết trí ảo cảnh, mà phối hợp với Nam Khách tấn công, nói không chừng nàng thật sự phi thường nguy hiểm, thậm chí có khả năng sẽ chết đi.
Nam Khách nói: "Ta muốn giết ngươi, bất luận kẻ nào cũng không thể nhúng tay."
Lúc nói chuyện, tóc đen của tiểu cô nương tại trong gió đêm phất phới, tựa như có vụn cỏ rơi xuống.