Giáo Hoàng là Thánh Nhân.
Chỉ cần hắn nói một câu, sẽ có ngàn vạn tín đồ Quốc Giáo, sẵn sàng chịu chết.
Trần Trường Sinh không biết Giáo Hoàng đại nhân sẽ nói câu đầu tiên với mình là gì.
Hắn có chút khẩn trương.
Sau đó hắn nghe được ba chữ.
"Tới...tới ...tới ."
Giáo Hoàng đại nhân đưa tay gọi hắn, ý bảo hắn đi vào điện .
Giống như nông phu gọi gà con, hoặc như tổ phụ trêu chọc ấu tôn.
Trần Trường Sinh ngây người, sau đó theo thềm đá đi vào trong điện, đứng ở bên người Giáo Hoàng đại nhân.
Giáo Hoàng đại nhân ngay ở trước mắt của hắn, sự thật này làm cho hắn vô cùng khẩn trương.
Mặc dù sau khi đi tới kinh đô, từng gặp rất nhiều đại nhân vật, trong đó có một vài người thậm chí đã là truyền kỳ, nhưng hắn vẫn khó có thể khống chế tâm tình của mình.
Dù sao, lão nhân cao gầy này là Giáo Hoàng.
Giáo Hoàng đại nhân một mặt tưới nước cho bồn thanh diệp, một mặt chỉ vào một chiếc ghế, nói: "Ngồi."
Thanh âm của hắn rất ôn hòa , thần thái rất tùy ý.
Trần Trường Sinh ngồi xuống ghế, như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cảm thấy cả người không thoải mái, lại không dám động đậy chút nào.
"Thoải mái một chút." Giáo Hoàng nhìn hình dạng của hắn, nở nụ cười, nói: "Ta biết trong lòng ngươi có rất nhiều nghi vấn, vì tiết kiệm được một chút thời gian, ta nói trước, nếu như còn có điều gì không rõ, hoặc là muốn hỏi , ngươi có thể trực tiếp hỏi ta, có thể dễ dàng trả lời , tự nhiên ta sẽ trả lời ngươi."
Nói xong câu đó, tay của hắn rời khỏi bầu gỗ, mỉm cười nói: "Ta nói trước sau đó trả lời, đại khái hai trăm tức thời gian, nghĩ đến ngươi còn có thể chịu được."
Trần Trường Sinh biết Giáo Hoàng đại nhân đang nói chính là tư thế ngồi của mình lúc này rất cực khổ, không khỏi có chút quẫn bách, kính cẩn gật đầu.
Không có lời dạo đầu, cũng không có dẫn dắt, Giáo Hoàng đại nhân bắt đầu câu chuyện của mình.
"Lão sư của ngươi gọi là Kế đạo nhân, hắn còn có một thân phận, là Quốc Giáo học viện viện trưởng trong quá khứ, cũng chính là sư huynh của ta. Không cần nhìn ta như vậy , ta tin chắc, hắn chỉ có hai thân phận này, bởi vì thân phận có khả năng là thân phận thứ ba nhất, thời gian trước đã bị ta cùng nương nương loại bỏ rồi ."
"Nói một cách khác, ngươi là sư điệt của ta. Ngoài Ly cung vẫn thường lưu truyền, nói Thiên Hải Nha Nhi là truyền nhân của ta, thật ra không phải vậy, ta cũng chưa có truyền nhân chân chính, cho nên nói một cách khác nữa, ngươi chính là truyền nhân duy nhất của môn phái chúng ta, như vậy ta dĩ nhiên phải để ý tới ngươi."
"Ta cùng sư phụ của ngươi có cừu oán, có đại thù, ta từng giết hắn một lần, không ngờ hắn còn sống, ta hiện tại số tuổi lớn như vậy rồi, cũng lười đi giết hắn thêm một lần nữa, lại nói hắn phạm sai lầm, không có nghĩa ngươi cũng sai lầm, càng không nên để ngươi tới gánh trách nhiệm."
"Hắn đồng ý ngươi vào kinh từ hôn, không cố ý giấu diếm cái tên Kế đạo nhân, cũng không có nghĩ tới việc giấu diếm chúng ta, thậm chí ta nghĩ hắn chính là muốn ta để ý tới ngươi. Nhưng ngươi vào Quốc Giáo học viện, quả thật chỉ là trùng hợp, để cho ngươi vào Đồng Cung, mới là ta bảo Mạc Vũ dẫn ngươi đi ."
"Tại sao ta có thể sai khiến nàng? Bởi vì ta là Giáo Hoàng."
"Ở trong Đồng Cung một đêm, có thể tránh né mưa gió của Thanh Đằng yến, có Giáo Khu xử để ý, ở đại triêu thí tiến vào tam giáp cũng không phải chuyện quá khó khăn. Nhưng ta không ngờ ngươi lại làm quen Lạc Lạc Điện hạ, còn biến thành sư phụ của nàng, ta không ngờ tới Quốc Giáo học viện cục diện đáng buồn cư nhiên để ngươi tạo thành động tĩnh lớn như vậy, ta không ngờ ngươi có thể từ trong Đồng Cung rời đi, ở Thanh Đằng yến trực diện Ly Sơn kiếm tông mưa gió, ở đại triêu thí lại có thể phá cảnh Thông U, thật sự đạt được đại triêu thí thủ bảng thủ danh."
Nói tới đây, Giáo Hoàng đại nhân dừng chốc lát, nhìn hắn trìu mến nói: "Ta không ngờ tới nhất cũng không thể ngờ đến, nếu ngươi là truyền nhân duy nhất của môn phái chúng ta, vừa nơi nào cần ta để ý, cần sắp xếp của ta? Không sai, ngươi đứa bé này thật sự rất tốt."
Trong điện hoàn toàn an tĩnh.
Bắt đầu từ khi Giáo Hoàng đại nhân mở miệng nói câu nói đầu tiên, miệng của Trần Trường Sinh cũng bởi vì khiếp sợ mà mở ra, sau đó chưa từng khép lại.
Quốc Giáo học viện vẫn được Giáo Khu xử chiếu cố, thời điểm ban đầu, rất nhiều người bao gồm cả hắn ở bên trong, cũng cho là Quốc Giáo cựu phái thế lực ngầm kháng nghị đối với Giáo Hoàng đại nhân cùng Thánh Hậu nương nương , cùng với tuyên cáo chứa ý nghĩa tượng trưng nào đó, cho đến đại triêu thí đối chiến, Tẩy Trần lâu có mấy trận thu mưa rơi xuống, Giáo Hoàng đại nhân tự mình đeo lên vòng nguyệt quế cho hắn, mọi người mới biết được, thì ra đây không phải là chuyện trong nội bộ Quốc Giáo, mà là Quốc Giáo hướng Thánh Hậu nương nương cùng với Đại Chu triều đình đưa ra một lời tuyên cáo.
Bắt đầu từ khi đó, Trần Trường Sinh từng có rất nhiều suy đoán, tại sao Giáo Hoàng đại nhân coi trọng mình như thế. Hắn rất xác định, sự coi trọng này khẳng định có quan hệ với sư phụ, nhưng vô luận hắn nghĩ như thế nào cũng không nghĩ tới, Tây Trữ trấn miếu cũ trung niên đạo nhân vô cùng tầm thường kia, lại chính là sư huynh của Giáo Hoàng đại nhân, chính là vị viện trưởng cuối cùng của Quốc Giáo học viện hơn mười năm trước bị biến thành phế tích.
"Có điều gì muốn hỏi , cứ bắt đầu hỏi đi."
Giáo Hoàng đại nhân từ trên bàn cầm lấy một cái khăn lau lau tay, tùy ý nói.
Trước khi cuộc nói chuyện này bắt đầu, dựa theo tưởng tượng của Trần Trường Sinh, đại nhân vật tựa như Giáo Hoàng đại nhân, nói chuyện tất nhiên là mây mù dày đặc, ngôn ngữ tối tăm thâm ảo, ẩn giấu vô số thâm ý cần suy xét cẩn thận, mới có thể ngộ ra chân tướng. Ai có thể nghĩ Giáo Hoàng đại nhân lại kể lại mọi chuyện đơn giản như thế, sảng khoái như trăng sáng gió mát, toàn bộ những vấn đề mình suy nghĩ ở trên thần đạo đều được giải đáp.
Hắn không biết còn muốn hỏi điều gì , cho đến nhớ tới mấy chi tiết trong lời nói của Giáo Hoàng đại nhân, vẻ mặt thật tình nói: "Ngài nói sư phụ ta phạm vào sai lầm, là sai lầm gì?"
Giáo Hoàng đại nhân nói: "Năm đó hắn làm trái với quyết ý của Quốc Giáo Đại Quang Minh hội, ủng hộ Trần thị hoàng tộc đối kháng với Thánh Hậu, đem cả tòa Quốc Giáo học viện thậm chí nhiều người hơn nữa kéo xuống vực sâu."
Con dân Đại Chu ủng hộ Trần thị hoàng tộc, đây là chuyện đương nhiên, làm sai chỗ nào? Trần Trường Sinh không chút do dự nói: "Đây không phải là sai."
"Lúc ấy, chỉ có Thánh Hậu lên ngôi hoàng đế mới có thể ổn định triều chánh, nếu không tất Đại Chu sẽ phân liệt, chiến hỏa liên miên, Ma tộc chắc chắn thừa cơ xâm nhập phía nam, vô luận điểm xuất phát cùng mục đích có chính xác hay không, trong suy nghĩ của những lão nhân chúng ta, chỉ cần ảnh hưởng đến đại cục loài người đối kháng Ma tộc, vậy chính là sai."
Giáo Hoàng đại nhân nhìn hắn bình tĩnh mà không thể chất vấn nói: "Cách cuộc chiến tranh năm đóđã mấy trăm năm, hài tử giống như ngươi, đã có rất ít người tận mắt chứng kiến Ma tộc, càng không cách nào tưởng tượng cảnh tượng thảm thiết của đại lục năm đó, nếu như biết, như vậy ngươi sẽ cho rằng quyết định của chúng ta là chính xác ."
Trần Trường Sinh tuổi còn nhỏ, nhưng cho tới bây giờ cũng không phải là người dễ bị thuyết phục, trực tiếp hỏi: "Như vậy hiện tại thì sao? Ngài cùng Thánh Hậu nương nương càng lúc càng xa, chẳng lẽ không sợ ảnh hưởng đại cục đối kháng Ma tộc ư?"
"Ta cùng với Thánh Hậu quen biết mấy trăm năm, ta biết nàng là người như thế nào, cho nên để nàng thống trị Đại Chu triều, ta không có bất kỳ ý kiến gì, vấn đề là ở, không có người nào có thể vĩnh sinh bất diệt, toàn bộ đại lục đều phải suy nghĩ thế giới loài người sau khi nàng đi sẽ phải tồn tại như nào."
Giáo Hoàng đại nhân không biết nghĩ đến điều gì, vẻ mặt trở nên có chút cảm khái, chậm rãi nói nói: "Nếu như Thiên Hải gia có thể có được một vị Thánh Hậu thứ hai, thay Trần thị hoàng tộc lại có làm sao? Vấn đề là, Thiên Hải gia không thể nào xuất hiện một vị Thánh Hậu thứ hai, như vậy Trần thị hoàng tộc thủy chung phải trở về vị trí ban đầu mới được."
Trần Trường Sinh nghe đoạn văn này, trầm mặc thời gian rất lâu, hỏi: "Cho dù như thế, ta vẫn không hiểu, làm sao sư phụ hắn có thể đoán được ngài sẽ cải biến chú ý."
"Sư phụ ngươi đồng ý ngươi tới kinh đô từ hôn, chính là muốn thông qua sự tồn tại của ngươi nói cho ta biết hắn còn sống, đồng thời nhắc nhở ta, ngươi là truyền nhân duy nhất của chúng ta.”
Giáo Hoàng đại nhân lập lại câu nói lúc trước một lần nữa, nói: "Vô luận ta có thể thay đổi chủ ý hay không, ta đều phải để ý chăm sóc cho ngươi, nếu không chẳng phải sẽ chặt đứt truyền thừa hay sao? Sư phụ ngươi là người hiểu rõ ta nhất thế gian, cho nên về điểm này, sư phụ ngươi càng hiểu hơn người khác."
Vẻ mặt Trần Trường Sinh có chút mờ mịt, đến lúc này hắn vẫn không cách nào đem trung niên đạo nhân trong Tây Trữ trấn miếu cũ liên hệ với vị Quốc Giáo học viện viện trưởng nổi tiếng kia. Sau đó hắn nghĩ đến một chuyện, Giáo Hoàng đại nhân nói để ý mình là bởi vì muốn kéo dài truyền thừa của bọn họ, nhưng hắn xuất thân từ Thiên Đạo viện, sư phụ lại xuất thân từ Quốc Giáo học viện, làm sao lại thành đồng môn? Bọn họ môn phái đến tột cùng là môn phái nào?
Hắn đem vấn đề này hỏi ra.
"Thiên Đạo viện, Tông Tự sở, Quốc Giáo học viện, Thanh Diệu Thập Tam ty, Ly Cung phụ viện... Trừ Trích Tinh ra, Thanh Đằng Lục Viện của kinh đô chính là địa phương Quốc Giáo bồi dưỡng đời, mà năm đó người tu Quốc Giáo chánh thống chỉ có ta và sư phụ của ngươi, nếu nói tới truyền thừa, tự nhiên chỉ đúng là Quốc Giáo truyền thừa."
Giáo Hoàng đại nhân nhìn hắn bình tĩnh nói: "Năm đó sư phụ ngươi suýt nữa làm cho Quốc Giáo chặt đứt truyền thừa, hôm nay ngươi có trách nhiệm đem truyền thừa này tiếp tục ."
Nghe được câu này, sắc mặt Trần Trường Sinh trong nháy mắt tái nhợt, thời gian rất lâu cũng nói không ra lời.
Việc này cũng không đại biểu tố chất tâm lý của hắn quá kém, chủ yếu là do tin tức kia quá mức kinh người.
Người thừa kế duy nhất của Quốc Giáo?
Vô luận là ai, bỗng nhiên biết mình có thể có trở thành Giáo Hoàng đời sau, cũng sẽ rung động không nói thành lời, coi như Họa Giáp Tiếu Trương điên cuồng nhất , cũng không ngoại lệ.
Chớ đừng nói chi là Trần Trường Sinh chẳng qua là thiếu niên mười lăm tuổi.
Trong điện honà toàn an tĩnh, bầu gỗ lơ lửng trên không trung, khẽ nghiêng, hướng trong chậu không ngừng trút nước, dòng nước như bạc, thanh diệp trong chậu khẽ run, phía trên có mấy giọt nước trong suốt.
Không biết qua thời gian bao lâu, hắn từ trong khiếp sợ tỉnh lại, nhìn Giáo Hoàng đại nhân, hỏi: "Chuyện này có phải là chuyện gần nhất ta cần suy nghĩ hay không?”
Thanh âm của hắn khàn khàn, có chút khó nghe, rõ ràng cho thấy tâm lý khẩn trương.
"Ta cùng với Mai Lý Sa còn từng lo lắng áp lực của ngươi có phải quá lớn hay không, ngươi có thể trước khi thành thục đã sụp đổ, bây giờ nhìn lại có vẻ lo lắng dư thừa rồi."
Giáo Hoàng đại nhân lẳng lặng nhìn hắn, hai mắt an hòa thâm u, tựa như có thể nhìn thấu hết thảy. Trần Trường Sinh cảm giác tất cả bí mật trong thân thể cùng tâm hồn của mình không thể nào che giấu , cảm giác như vậy làm cho hắn rất không thoải mái, cũng may một khắc sau, Giáo Hoàng đại nhân dời tầm mắt, đưa tay đến không trung cầm lấy bầu nước.
Hai trăm tức thời gian đã đến, nước trong bầu đã hết, vấn đáp cũng kết thúc.
Đã đến lúc Trần Trường Sinh rời đi, nhưng hắn không muốn rời đi, lúc trước hắn phát hiện mình không có vấn đề gì để hỏi, lúc này lại nhớ tới, còn có rất nhiều chuyện mình muốn biết.
Tỷ như Thiên Thư lăng, tỷ như Chu viên, tỷ như tinh thần.
Tỷ như... Quốc Giáo.