Bàn nướng của quán ăn này rất sạch sẽ, ngoài rìa đun nấu dễ dính bụi nhất cũng nhìn không thấy bụi, Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung chưa ngồi xuống, nghe tiếng cãi vã truyền đến, khó tránh khỏi có chút lúng túng, cho đến vị lão bản kia đi tới, loại không khí này mới xem như giảm bớt.
Có thể là bởi vì Hoàng Chỉ tán, cũng có thể bởi vì góc này hơi u ám, lão bản không thể nhận ra bọn họ , nụ cười đầy mặt hỏi: "Hai vị khách nhân muốn ăn chút gì? Món ăn của tiểu điếm chính là các loại xương, có món gì yêu thích hay không?"
Trần Trường Sinh nhìn về Từ Hữu Dung ngồi ở đối diện, muốn nghe ý của nàng, Từ Hữu Dung cúi đầu, không nói gì.
"Nếu không... hai vị uống trước hai chén súp xương heo hầm cho ấm người đã, sau đó từ từ suy nghĩ?"
Lão bản càng cảm thấy đôi nam nữ trẻ tuổi này có chút cổ quái, chẳng qua là kinh doanh ẩm thực ở kinh đô, không biết gặp qua bao nhiêu tình trạng kỳ quái, tự nhiên sẽ không nhiều chuyện.
Nghe thấy chữ heo trong những lời này của lão bản, Trần Trường Sinh lần nữa cảm thấy mặt có chút nóng lên, liên tục khoát tay nói: "Không cần đâu, ăn xương đầu bò thì thế nào?"
Phần sau của những lời này tự nhiên là hỏi ý Từ Hữu Dung. Từ Hữu Dung không có ý kiến gì, chẳng qua là hồi tưởng đến chút ít đối thoại ở Chu viên, không nhớ hắn có kiêng kỵ gì với thịt heo, tại sao lúc này phản ứng mạnh như thế, không khỏi cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Lão bản là người rất gọn gàng linh hoạt, tự góp ý cho họ vài món ăn , sau đó đi phòng bếp chuẩn bị, góc này chỉ còn lại có hai người bọn họ, Từ Hữu Dung khẽ nháy mắt, đem tiếng cãi vã bàn bên kia ngăn cách, nhìn hắn hỏi nghi ngờ trong lòng.
"Không phải là có kiêng kỵ gì... Chẳng qua là..."
Trần Trường Sinh do dự một lát, rất thành thực nói: "Đường Tam Thập Lục nói ta là heo, ta cảm giác mình đúng là heo, cho nên lúc này không muốn ăn thịt heo."
Từ Hữu Dung biết ý tứ trong những lời của hắn, không nhịn được khẽ cười lên, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, khẽ nhíu mày nói: "Ngươi nói cho Đường Đường rồi ư?"
"Chưa, hắn là bởi vì việc khác mà mắng ta là heo." Trần Trường Sinh giải thích nói.
Nói xong lời nói này, bốn phía bàn nướng một lần nữa trở nên an tĩnh lại, bàn khách nhân kia còn đang kịch liệt cãi vã, nhưng không có thanh âm truyền vào , ngay cả tiếng gió tuyết ngoài quán ăn cũng nghe không được chút nào, chỉ có thể nghe được tiếng củi cháy lách tách trên bàn nướng, mà trên thực tế, thanh âm này lại là người bình thường nghe không được .
"Người kia nói sai rồi."
Từ Hữu Dung liếc nhìn bàn nướng, quay đầu nhìn về hắn rất chân thành giải thích: "Ta ở trên Nại Hà kiều không có lưu tình, ta rất chân thành."
Nàng nhất định phải nói rõ chuyện này, bởi vì đây là sự thật, bởi vì ... nó đại biểu cho sự tôn trọng của nàng đối với Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh nói: "Mặc dù ta thôi diễn tính toán chính là hoà, nhưng cảnh giới thiên phú cùng ngộ tính của ta cũng không bằng ngươi, nếu như không xuất toàn lực, cũng không có biện pháp làm được."
"Ta chính là muốn đánh một cuộc quang minh chánh đại với ngươi."
Từ Hữu Dung bình tĩnh nói: "Vô luận ở Chu viên, hay là sau này, chắc chắn cũng sẽ không có cơ hội này, cho nên sau khi vào kinh... Ta không đi tìm ngươi."
Cho đến lúc này, Trần Trường Sinh mới hoàn toàn hiểu được vì sao nàng lại gạt mình.
Bọn họ một người là Giáo Hoàng tương lai, một người là Thánh Nữ tân nhậm, hơn nữa chia ra đại biểu Quốc Giáo cùng triều đình hai đại thế lực, thấy thế nào cũng là trời sinh đối địch, nhưng nếu như hắn biết thân phận chân thật của nàng, tự nhiên không thể nào sẽ có chiến đấu kịch liệt trên Nại Hà kiều như hôm nay, từ hiện tại cho đến thật lâu sau này, cũng sẽ không có.
Hắn không thể nào đối địch với nàng, hắn tin tưởng nàng cũng giống như thế.
"Nhưng ngươi vẫn không dùng thủ đoạn cường đại nhất của ngươi."
Trần Trường Sinh nhìn nàng nói: "Nếu như ta không đoán sai, ở trong Chu viên, thiên phú huyết mạch của ngươi đã thức tỉnh lần nữa."
Từ Hữu Dung nói: "Đúng vậy."
Trần Trường Sinh nói: "Nếu như ngươi thật sự vận dụng thiên phượng huyết mạch, ta không phải là đối thủ của ngươi."
Từ Hữu Dung nói: "Ngươi thật sự muốn bị ta đánh bại như vậy ư?"
Trần Trường Sinh do dự một lát, nói: "Thật ra... Ta chẳng qua muốn nhìn bộ dáng của ngươi khi sinh ra hai cánh, nghĩ tới hẳn là rất đẹp."
Có rất nhiều chuyện quả thật không cần dạy, không cần Đường Tam Thập Lục chỉ điểm, cho dù người không giỏi nói năng thế nào, thỉnh thoảng cũng sẽ nói ra những lời rất đẹp.
—Ngay khi hắn muốn biểu đạt thiện ý của mình cùng đối tượng yêu thích.
Từ Hữu Dung nghĩ thầm ngươi đã từng gặp, chẳng qua ngươi lúc ấy đã ngủ mà thôi.
Bởi vì Trần Trường Sinh cực kỳ hiếm thấy nói ra những lời rất đẹp, nàng có chút không thích ứng, có chút ngượng ngùng, chuyển đề tài nói: "Ngươi cũng chỉ dùng một thanh kiếm."
Nàng rõ ràng hơn bất luận người nào trên thế gian này, kiếm trong kiếm trì đều ở vỏ kiếm của Trần Trường Sinh, đó mới chân chính là thủ đoạn mạnh nhất của hắn.
"Cho dù vạn kiếm đều xuất hiện, cũng chưa chắc có thể chính diện chống lại Đại Quang Minh Kiếm."
Trần Trường Sinh nhìn ánh mắt của nàng, rất than thở cảm khái: "Ngươi thật sự rất giỏi."
Từ Hữu Dung nhìn ánh mắt của hắn, rất bất đắc dĩ cảm khái: "Ngươi thật sự không cảm giác được sao?"
"Cảm giác được cái gì?"
"Đại Quang Minh Kiếm ẩn giấu đạo đao ý kia."
Nghe được câu này, Trần Trường Sinh rất giật mình, nghĩ thầm Đại Quang Minh Kiếm chính là kiếm pháp cao diệu nhất thế gian, có đao ý gì có thể khống chế chứ?
"Ta dùng Lưỡng Đoạn đao quyết, hóa đao ý làm kiếm ý, mới có thể miễn cưỡng sử dụng Đại Quang Minh Kiếm."
Từ Hữu Dung nói: "Còn muốn cảm tạ ngươi lúc đó kiếm ý tương trùng, nếu không căn bản ta không có cách nào trong khoảng thời gian ngắn như vậy nắm giữ được kiếm pháp này."
Trần Trường Sinh nghe được bốn chữ Lưỡng Đoạn đao quyết, càng thêm khiếp sợ, nghĩ thầm Lưỡng Đoạn đao quyết không phải là tạm thời không thể dùng sao? Nghe được đoạn sau nàng nói mới hiểu ra, mặc dù hắn chưa từng dùng Lưỡng Đoạn đao quyết, nhưng Lưỡng Đoạn đao quyết bá đạo cuồng dã làm sao, vẫn mạnh mẽ núp trong kiếm ý của hắn, ở trên Nại Hà kiều, Từ Hữu Dung chính là đem đoạn đao quyết mà mình nắm giữ cùng đao ý hắn phát ra tương hợp, cuối cùng mới ngộ ra chút đao ý, do đó có thể thi triển Đại Quang Minh Kiếm.
Ở trong mắt rất nhiều người, sáng sớm hôm nay bắt đầu trận chiến Nại Hà kiều kia đại biểu rất nhiều chuyện, ai có thể ngờ đến, đối với Từ Hữu Dung mà nói, cuộc chiến Nại Hà kiều trừ tận tình chiến đấu ra, còn là cơ hội tuyệt hảo giúp nàng lĩnh ngộ Lưỡng Đoạn đao quyết huyền công, tiện đà nắm giữ Đại Quang Minh Kiếm.
Trần Trường Sinh nghĩ tới đây, đối với nàng không khỏi rất bội phục, lại cảm thấy có chút không ổn, nghĩ thầm cần gì vội vã như thế, thậm chí có chút hung hiểm, nếu như cuộc chiến Nại Hà kiều, nàng không thể lĩnh ngộ nội dung Lưỡng Đoạn đao quyết, không cách nào nắm giữ Đại Quang Minh Kiếm, mà chính mình hơi có thất thủ, sẽ biến thành chuyện đáng sợ đến cỡ nào.
Không cần ngôn ngữ , nhìn thần sắc lo lắng trong ánh mắt hắn, Từ Hữu Dung liền biết hắn đang suy nghĩ gì, bình tĩnh nói: "Ta là Thánh Nữ trẻ tuổi nhất từ trước tới nay , cũng là Thánh Nữ yếu nhất, lão sư rời đi, nương nương dù sao cũng là Chu nhân, cho nên ta cần phải nhanh chóng lập uy."
Những lời này rất thành thật, thậm chí có chút ít thô nhưng rất thành khẩn.
Thánh Nữ phía nam tuyệt đại đa số cũng sẽ tiến vào thần thánh lĩnh vực, sư phụ của nàng lại là Thánh Nhân có thể dễ dàng đánh bại Bát Phương Phong Vũ, coi như là mấy vị Thánh Nữ phía nam yếu nhất ít nhất cũng là cường giả nửa bước thần thánh, chỉ có nàng thời điểm trở thành Thánh Nữ mới mười sáu tuổi, ngay cả Tụ Tinh cảnh còn không có phá.
Là Thánh Nữ phía nam trẻ tuổi nhất, cũng là yếu nhất từ trước tới nay, Thánh Nữ phong cùng Nam Khê trai đều không nói gì, nhưng nàng phải đón nhận áp lực đến cỡ nào, muốn đối mặt mưa gió như thế nào?
Trần Trường Sinh nhìn đôi vai có chút gầy yếu của nàng, chợt nhớ tới chút ít nói chuyện ở Chu viên. Lúc ấy nàng đã nói chính mình mang trách nhiệm rất nặng, cảm thấy rất cực khổ, muốn tránh đi. Hắn cho là nàng là thiên tài thiếu nữ của Tú Linh tộc, gánh chịu trách nhiệm nặng nề phục hưng Tú Linh tộc, khuyên ngăn nàng mấy lần. Song hiện tại hắn biết rồi, nàng là thiên phượng chuyển thế, là hi vọng của Thánh Nữ phong cùng Thánh Hậu nương nương, gánh chịu trách nhiệm dẫn dắt toàn bộ nhân loại thế giới đối kháng với Ma tộc, hắn lại có thể khuyên nàng thế nào?
"Có một số việc, sau này để cho ta đến gánh vác đi."
"Ta có thể gánh vác ."
"Ta là viện trưởng Quốc Giáo học viện."
"Tương lai ta sẽ trở thành Giáo Hoàng của Quốc Giáo."
Hắn ở trong lòng đem những suy nghĩ này nói một lần, tổ chức một chút thứ tự trước sau, cảm thấy giống như là phong cách của Đường Tam Thập Lục, thời điểm đang do dự...
"Chính tông xương đầu bò, hai vị dùng từ từ nhé."
Lão bản bưng một nồi xương đầu bò nóng hổi, cắt đứt một cuộc nói chuyện trọng yếu liên quan đến tương lai thế giới loài người.
Cùng thiết oa hầm xương của nhà khác bất đồng, xương nhà này là hầm xong dưới bếp rồi mới bưng lên, mặc dù hơi mất chút ít mùi vị nhà nông, nhưng được cái sạch sẽ hơn nhiều, khó trách bốn phía bếp nướng sạch sẽ như vậy, ngay cả tro bụi cũng không có.
Tiếp theo, các loại thức ăn cũng đã bưng lên, hai người bắt đầu dùng cơm.
Không biết là nguyên nhân thức ăn quá ngon, hay là xương quá thơm, ăn quá phiền toái, Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung thời gian rất lâu cũng không nói gì.
Trong góc an tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng củi đốt cùng bát đũa thỉnh thoảng va chạm.
Không biết qua thời gian bao lâu, Trần Trường Sinh không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, lúc này mới phát hiện, hôm nay nàng không mặc đồ lễ màu trắng, cũng không mặc váy trắng, mà mặc một bộ áo bông hơi dày, hắn lại nghĩ tới , thời điểm ở Tầm Dương thành, nhìn thấy Thánh Nữ cảm thấy món đồ lễ có chút quen mắt, sau đó hắn lại nghĩ tới , ở bạch thảo đạo bàng trong gian miếu, nàng đã nói quy củ ăn cơm thuở nhỏ, không thể nói chuyện, lúc này an tĩnh, chính là theo thói quen như vậy?
Như vậy cứ dựa theo thói quen của nàng ăn cơm, ít nhất sẽ không để cho nàng cảm thấy không thoải mái .
Trần Trường Sinh nghĩ như vậy, nhưng không cầm đũa lên, mà tiếp tục nhìn nàng.
Bởi vì nàng thật sự dễ nhìn.
Thiết oa tỏa ra nhiệt vụ, rất giống chút ít khói tuyết cùng mưa bụi trên Nại Hà kiều, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ở bên kia làn khói, xinh đẹp vô cùng, phảng phất như vẽ.
Nhưng nàng lúc này không giống phượng hoàng tiên tử trong truyền thuyết.
Thân thể nho nhỏ dường như bị cả áo bông bao trùm, toàn bộ quang thải đều thu lại, tựa như cô bé bình thường.
Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng mà thổi nhiệt khí, cẩn thận cắn thịt trên xương, bộ dáng rất khả ái, tựa như một con thú non.
Thiết oa hầm xương cực kỳ hào sảng, lại được nàng ăn cảm giác thật tinh tế, phảng phất nàng lúc này đang nhẹ nhàng thưởng thức điểm tâm, nhưng ăn thanh tú thế nào, tốc độ lại cũng không chậm, thời gian không bao lâu, trên bàn trước người của nàng đã chất đầy xương vô cùng sạch sẽ.
Mặt của nàng có chút ửng đỏ, không biết là do nóng, hay là ngượng ngùng, hoặc là cảm nhận được ánh mắt không chịu dời đi của hắn.