Ban đầu cho rằng không có gì để hỏi , sau đó phát hiện còn có vô số vấn đề không có được đáp án, đối diện với hai mắt Giáo Hoàng đại nhân phảng phất có thể nhìn thấu hết thảy sự vật trên thế gian, Trần Trường Sinh trầm mặc thời gian rất lâu, hắn mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng không có nghĩa không hiểu chuyện, biết có chút ít vấn đề mình không thể nhắc đến, tỷ như Tây Trữ trấn tỷ như sư huynh tỷ như Quốc Giáo, như vậy chỉ có thể hỏi chút chuyện có thể hỏi.
Tỷ như Chu viên?
Giáo Hoàng đại nhân nghe được vấn đề của hắn, khẽ mỉm cười, nói: "Chu viên có chút đồ rất quan trọng với ngươi, ngươi nhất định phải bảo đảm lấy được, bởi vì chuyến đi này ngươi sẽ đại biểu cho Ly cung."
Trần Trường Sinh trực tiếp hỏi: "Ai dám tranh giành với ta?"
Lời này nghe có vẻ lớn lối, trên thực tế rất thật, ở Đại Chu triều, ai dám tranh phong với Ly cung? Thật ra trong lòng của hắn đã có đáp án, chẳng qua cần nhận được xác nhận.
Giáo Hoàng đại nhân nói: "Quốc Giáo chia làm nam bắc hai phái, nếu gươi đại biểu cho Ly cung đi Chu viên, như vậy dám tranh giành với ngươi, chắc chắn sẽ tranh giành với ngươi đương nhiên là Nam nhân."
Giáo Hoàng đại nhân không nói rõ với hắn vật quan trọng nhất định phải tìm được ở Chu viên là cái gì, chỉ nói khi Trần Trường Sinh thấy vật kia, liền biết đó là thứ hắn muốn tìm. Thật ra Trần Trường Sinh đã đoán được vật kia là gì, chẳng qua Giáo Hoàng bởi vì một vài nguyên nhân không nói rõ, hắn tự nhiên cũng không tiện chủ động nhắc tới
Nhớ tới những lời Lạc Lạc đã nói lúc xế chiều trên đại dong thụ, hắn biết đối thủ của mình ở Chu viên, đại khái chính là Thánh Nữ phong, Trường Sinh tông, Hòe viện cùng với các Thông U cường giả.
Còn có nữ tử kia.
"Từ Hữu Dung xác định sẽ vào Chu viên?" Hắn hỏi.
Giáo Hoàng đại nhân tựa như biết được tâm tình của hắn, mỉm cười nói: "Ngày mà ngươi vào Thiên Thư lăng, phía nam truyền đến tin tức, Từ Hữu Dung ở trong trấn nhỏ nào đó phá cảnh Thông U, lại còn tiến vào thượng cảnh, nói cách khác cảnh giới bây giờ của nàng cùng ngươi hoàn toàn giống nhau, ngươi cùng nàng như ở Chu viên gặp gỡ, nhất định vô cùng có ý tứ."
Trần Trường Sinh mặc nhiên, nghĩ thầm nếu như cảnh giới giống nhau, mình tuyệt đối đánh không lại nàng. Bởi vì sự thật này, hắn trầm mặc thời gian rất lâu, mới tiếp tục hỏi: "Thu Sơn Quân thì sao? Dựa theo thế gian tin đồn, hắn thâm tình chân thành đối với Từ Hữu Dung, trông nom có thừa, nếu như Từ Hữu Dung vào Chu viên, hẳn là hắn sẽ đi theo mới phải."
Hắn cố hết sức để cho ngữ khí của mình lộ ra vẻ bình tĩnh như thường, nhưng dù sao cũng là thiếu niên mười lăm tuổi, giọng nói vẫn còn chút ít quái dị, nhất là lúc nói bốn chữ thâm tình chân thành.
Giáo Hoàng đại nhân nghe được mùi chua thoang thoảng trong điện, nụ cười càng thịnh, nói: "Cho nên ta nói chuyện này rất có ý tứ, Thu Sơn Quân mười ngày trước đã Tụ Tinh thành công, hắn không cách nào vào Chu viên được, cho nên vô luận ngươi cùng Từ Hữu Dung ở Chu viên làm gì, hắn cũng không có cách nào quấy rầy đến được."
Trong lời nói có mùi vị ranh mãnh thậm chí là ganh tỵ cùng thân phận của Giáo Hoàng đại nhân hoàn toàn không tương xứng, Trần Trường Sinh ngây người một lát mới tỉnh lại.
Đột nhiên, hắn hiểu được trọng điểm của Giáo Hoàng đại nhân trong những lời này, gương mặt toát ra thần tình khiếp sợ.
"Thu Sơn Quân... thành công Tụ Tinh?"
"Lúc trước thời điểm cùng Ma tộc cường giả cướp đoạt chìa khóa Chu viên, hắn đã bị thương nặng, ngược lại bởi vậy mà có một phen tạo hóa, coi đây là cơ hội, thành công phá cảnh."
Trần Trường Sinh trầm mặc im lặng, nếu như không nhớ lầm, Thu Sơn Quân hiện tại còn chưa tới hai mươi tuổi, còn không tham gia đại triêu thí, không có đi qua Thiên Thư lăng, nhưng mà, hắn đã Tụ Tinh. Từ Hữu Dung so với mình còn nhỏ hơn ba ngày, cũng còn chưa vào Thiên Thư lăng xem bia ngộ đạo, cũng đã thành Thông U thượng cảnh chân chính.
Hắn mặc nhiên cảm khái nghĩ tới, đây mới thực sự là thiên tài sao.
Hắn tu là thuận tâm ý, cần có tâm tình điềm tĩnh, hơn nữa hắn đối với Từ Hữu Dung quả thật không có bất kỳ tình ý, nhưng chẳng biết tại sao, mỗi lần nhắc tới nàng cùng với nam tử Thu Sơn Quân kia, đều có chút không được tự nhiên, càng làm hắn không thoải mái chính là, cho dù hắn đã sáng tạo nhiều kỳ tích như vậy, Thu Sơn Quân thủy chung vững vàng vượt lên trên mình một bước.
Hắn ở đại triêu thí đạt được thủ bảng thủ danh, Thu Sơn Quân lấy được chìa khóa Chu viên, hắn vào Thiên Thư lăng xem bia tăng lên Thông U thượng cảnh, Thu Sơn Quân không cần xem thiên thư bia đã thành công Tụ Tinh, quốc tộc đại sự cùng chuyện nhà nhỏ nhặt, cần ngoại vật cùng không cần ngoại vật, thấy thế nào cũng là người sau mạnh mẽ hơn.
"Ta cho rằng ngươi mạnh hơn Thu Sơn Quân."
Giáo Hoàng đại nhân tựa như biết hắn đang suy nghĩ điều gì, mỉm cười nói: "Người khác cho dù không nghĩ như vậy, cũng không dám nói ngươi yếu hơn Thu Sơn Quân."
Trần Trường Sinh lắc đầu nói: "Ta không bằng hắn."
Giáo Hoàng đại nhân bình tĩnh nói: "Ngươi nhỏ hơn hắn bốn tuổi."
Trần Trường Sinh ngây người, sau đó cười vui vẻ.
Giáo Hoàng đại nhân tiếp tục nói: "Còn về Từ Hữu Dung... Nàng dù sao cũng là nữ nhi của Từ Thế Tích."
Trần Trường Sinh mặc nhiên, nếu Từ Thế Tích là chó của Thánh Hậu nương nương, Từ Hữu Dung tự nhiên muốn đứng về phía Thánh Hậu nương nương cùng với Nam nhân, nói một cách khác, sẽ đứng đối diện với Quốc Giáo.
Hắn nghĩ đến một vấn đề vô cùng đáng sợ: "Thánh Hậu nương nương biết được lai lịch của ta?"
Giáo Hoàng đại nhân gật đầu, nói: "Mạc Vũ đã sớm phái người đi Tây Trữ trấn kiểm chứng lai lịch của ngươi, chuyện này cuối cùng không thể nào giấu diếm lâu được, sau đại triêu thí ta đã nói rõ với Thánh Hậu."
Trần Trường Sinh trầm mặc một lát mới hỏi: "Nương nương có thể sẽ hay không..."
"Sẽ không." Giáo Hoàng đại nhân nhìn hắn mỉm cười nói: "Nếu như nương nương không muốn vạch trần, chuyện này cũng sẽ không, ít nhất ngoài mặt sẽ không động thủ đối với ngươi, bởi vì làm thế chẳng khác gì đem Ly cung của ta hoàn toàn đẩy về phía địch nhân của nàng, không người nào muốn gặp phải cục diện như thế, cho dù nàng là Thiên Hải Thánh Hậu."
Tự tin cùng sức mạnh là gì? Chính là cái này.
"Chu viên là chuyện quan trọng, nhưng không nên quên, địch nhân chân chính thủy chung còn ở phương bắc. Lần này chìa khóa Chu viên rơi vào trong tay của chúng ta, nhưng Ma tộc chắc chắn sẽ không cam tâm từ bỏ như vậy, nếu như Hắc bào còn sống, hắn nhất định sẽ làm vài chuyện, vô luận trong Chu viên hay là ngoài Chu viên, chỉ cần chưa trở về kinh đô, ngươi đều phải thật cẩn thận."
"Đa tạ Thánh Nhân chỉ điểm." Trần Trường Sinh nói.
Giáo Hoàng đại nhân nói: "Còn muốn gọi ta là Thánh Nhân sao?"
Trần Trường Sinh có chút không quen nói: "Đúng vậy, sư thúc."
Giáo Hoàng đại nhân hài lòng cười cười.
Tại trước kết thúc nói chuyện, Trần Trường Sinh đưa ra một yêu cầu.
Lúc trước Giáo Hoàng đại nhân từng nói, ban đầu đêm cuối cùng của Thanh Đằng yến, là hắn để cho Mạc Vũ dẫn Trần Trường Sinh vào Đồng Cung, như vậy hắn phải rõ ràng phía dưới hàn đàm có cái gì.
"Ta muốn gặp mặt hắc long." Trần Trường Sinh nhìn Giáo Hoàng đại nhân rất thành khẩn nói.
Giáo Hoàng đại nhân không ngờ, thỉnh cầu duy nhất của hắn đối với mình lại là chuyện này, mỉm cười hỏi: "Nghe có vẻ ngươi quen thuộc với con hắc long kia?"
Trần Trường Sinh đem cuộc gặp mặt của mình với hắc long dưới đáy hàn đàm, nói rất nhiều chi tiết, cũng không nhắc tới việc từng tại nơi đó Tọa Chiếu, suýt nữa tự đốt chết mình, chỉ nói từng hứa với đối phương, nếu như đối phương nguyện ý để mình rời đi, chính mình sẽ tìm thời gian đi gặp hắn, đây cũng là lời hứa của hắn.
"Mặc dù đó là một ác long, nhưng lời hứa chính là lời hứa." Giáo Hoàng đại nhân tựa như rất hài lòng với hành động trọng lời hứa của hắn, nói: "Vương Chi Sách năm đó đem lừa gạt giam nó dưới đáy đầm, quả thật không phúc hậu lắm."
Trần Trường Sinh hỏi: "Ta làm sao có thể gặp nó?"
"Giếng ở Bắc Tân kiều, đã mở ra."
Nói xong câu đó, Giáo Hoàng đại nhân từ trong ngực lấy ra một khối mộc bài đưa cho hắn.
Trần Trường Sinh nhận lấy tấm mộc bài này, chỉ trên có viết bốn chữ: Quốc Giáo học viện.
"Đây là..." Trần Trường Sinh nhìn khối mộc bài này, có chút không rõ
Giáo Hoàng đại nhân mỉm cười nói: "Đây là viện bài của Quốc Giáo học viện."
Trần Trường Sinh vẫn không rõ.
Giáo Hoàng đại nhân nói: "Chỉ có viện trưởng của Quốc Giáo học viện mới có tư cách cầm lấy tấm gỗ này."
Trần Trường Sinh vẫn không rõ, hoặc là nói mơ hồ đã hiểu, nhưng không thể nào tin nổi.
Giáo Hoàng đại nhân nhìn hắn mỉm cười nói: "Lần đầu tiên chính thức gặp mặt, ta đây làm sư thúc , dù sao cũng phải có quà ra mắt, chỉ đào giếng ở Bắc Tân kiều thấy thế nào cũng quá keo kiệt, mộc bài này như thế nào?"
Trần Trường Sinh không biết mộc bài này như thế nào, không biết dùng vật liệu gì chế thành , lại có bao nhiêu năm lịch sử, chỉ biết là mộc bài này bỗng nhiên trở nên vô cùng trầm trọng .
"Từ Tây Trữ đi tới kinh đô, đánh bậy đánh bạ tiến vào Quốc Giáo học viện, bây giờ nghĩ lại, chuyện này có thể là điềm báo trước, Quốc Giáo học viện diệt vong ở trong tay sư phụ ngươi, cũng nên khôi phục tân sinh ở trong tay của ngươi."
Giáo Hoàng đại nhân nhìn hắn cảm khái nói.
Trần Trường Sinh thế mới biết, bắt đầu từ lúc nhận được mộc bài, hắn đã trở thành viện trưởng nhiệm kì tiếp theo của Quốc Giáo học viện, chẳng qua... viện trưởng Quốc Giáo học viện là thân phận gì? Mặc dù nói hơn mười năm qua, Quốc Giáo học viện suy tàn như mộ viên, nhưng dù sao cũng là một trong Thanh Đằng Lục Viện của kinh đô, dĩ vãng lại sóng vai cùng Thiên Đạo viện, học viện xưa nhất, mà lúc xế chiều hắn đã nghe Lạc Lạc nói, tháng trước Thánh đường đại chủ giáo của Chiết Trùng điện bị bệnh qua đời, Thiên Đạo viện viện trưởng Mao Thu Vũ tấn chức hàng ngũ Quốc Giáo lục cự đầu.
Hắn chỉ là thiếu niên mười lăm tuổi, lại phải làm viện trưởng Quốc Giáo học viện ? Hắn đột nhiên cảm giác được khối viện bài trong tay không ngừng trầm trọng , hơn nữa như muốn rời tay.
Rời khỏi điện không xa, nghe thấy đạo bàng truyền đến tiếng ho khan, Trần Trường Sinh nhìn lại, chỉ thấy Giáo Khu xử giáo chủ đại nhân Mai Lý Sa, vội vàng tiến lên hành lễ.
Mai Lý Sa nhìn hắn cười cười, ý bảo cùng đi, chậm rãi nói nói: "Hiện tại mọi chuyện đã rõ ràng?"
Trần Trường Sinh trầm mặc một lát mới nói: "Cũng đã rõ ràng gần hết."
Mai Lý Sa nhìn bầu trời đêm đầy sao, trầm mặc một lát nói: "Ngươi biết ta rất già đi?"
Trần Trường Sinh còn chưa kịp nói tiếp, Mai Lý Sa tiếp tục lạnh nhạt nói: "Hiện tại Quốc Giáo, chỉ có ta cùng với Giáo Hoàng đại nhân là già nhất, sống lâu rất tốt, có thể thấy rất nhiều chuyện, nhưng sống lâu cũng thật không tốt, bởi vì sẽ nhớ quá nhiều chuyện, sống như vậy có chút cực khổ."
"Chuyện Quốc Giáo năm đó, ta đến hiện tại cũng còn có thể nhớ rất rõ ràng. Nhưng rất kỳ quái, chuyện đã xảy ra ở Quốc Giáo học viện hơn mười năm trước, ta lại quên mất."
Mai Lý Sa ho mấy tiếng, tiếp tục nói: "Ta cùng lão sư của ngươi quan hệ rất tốt, cho nên người phát hiện thân phận của ngươi đầu tiên là ta, ta lúc ấy thật ra cũng không minh xác ý của Giáo Hoàng đại nhân, cho nên cách đoạn thời gian mới để cho hắn biết được, dĩ nhiên, sự cẩn thận của lão sư ngươi cũng có thể lý giải."
Trần Trường Sinh cho đến bây giờ còn chưa hoàn toàn hiểu chuyện này, cho nên trầm mặc, Ly cung trong đêm rất an tĩnh, đi trên con đường bằng đá giữa các tòa cung điện, ngọn đèn huy hoàng bên cạnh thần đạo mơ hồ chói mắt.
Có một vấn đề, hắn không dám trực tiếp hỏi trước mặt Giáo Hoàng đại nhân, lúc này, cuối cùng không nhịn được lo lắng trong lòng, bất an nói: "Ta có chút lo cho sư phụ.”
"Mạc Vũ đã sớm phái người tới Tây Trữ trấn, nhưng ngươi không cần lo lắng, tất cả cường giả Đại Chu triều năm đó vây công Quốc Giáo học viện, nương nương cùng Giáo Hoàng đại nhân tự mình xuất thủ, lão sư ngươi còn có thể sống sót, huống chi là hiện tại."
Trần Trường Sinh nhìn lão nhân gia híp mắt, thật tình nói: "Cảm tạ ngài một năm qua đã chiếu cố ta."
Mai Lý Sa híp mắt, cười như cáo già: "Sống ở kinh đô, thật ra cũng rất dễ dàng, bởi vì muốn chết ở nơi này không phải chuyện dễ dàng, người nơi này sống rất trọng tình, cũng rất nhớ tình bạn cũ."
Trần Trường Sinh nghiêm túc nhận thức những lời này.
Mai Lý Sa nhìn hắn, nói: "Nhưng ra khỏi kinh đô không còn như thế nữa, nhất là Đại Chu ngoại cảnh, đều là mưa gió hiểm ác, chỉ có thể tự mình chiếu cố chính mình."
Trần Trường Sinh nghĩ tới lời Giáo Hoàng đại nhân lúc trước đã nói, có chút bất an nói: "Hắc bào... Chẳng lẽ thật sự còn sống? Ma tộc đối với việc Chu viên mở ra sẽ an bài âm mưu gì sao?”
Mai Lý Sa nói: "Nếu chìa khóa Chu viên ở trong tay loài người, Ma tộc dù không cam lòng, cũng không có biện pháp nắm giữ tiên cơ, cho nên không cần quá lo lắng, ngược lại, ngươi không nên quên Đại Chu ta có vài người trí mưu dĩ nhiên kém xa hắc bào, lòng dạ độc ác, vô sỉ hèn hạ lại hơn xa, người như thế mới cần cảnh giác."
Trần Trường Sinh biết hắn muốn nói tới Chu Thông.
Đi tới bên cạnh thần đạo trước chánh điện, Mai Lý Sa dừng bước, nói: "Chỉ đưa ngươi tới đây."
Trần Trường Sinh cung kính hành lễ, nói: "Sau khi từ Chu viên trở về, vãn bối sẽ đến thưm ngài."
Mai Lý Sa lắc đầu nói: "Quá thấp."
Trần Trường Sinh giật mình, không giải thích được hai chữ này có ý gì.
"Ngươi khom người quá thấp."
Mai Lý Sa nhìn hắn mỉm cười nói: "Ngươi bây giờ là viện trưởng Quốc Giáo học viện, có tư cách nhận lễ của ngươi chỉ có Giáo Hoàng cùng Thánh Hậu, trừ những người đó ra, ngươi không cần hành lễ trước bất kỳ ai."
Trần Trường Sinh lúc này mới nghĩ tới thân phận của mình đã thay đổi.
Giáo Khu xử đại chủ giáo, hiện tại cùng hắn chỉ ngang cấp bậc.
Sâu trong Ly cung u tĩnh, bỗng nhiên vang lên tiếng chuông xa xưa rõ ràng. Tiếng chuông không phải đại biểu giục giã về nhà, mà là một phong Quốc Giáo chiếu thư vô cùng chính thức. Nội dung phần chiếu thư này, tốc độ nhanh hơn gió đêm truyền khắp chư điện, hướng các quận các quốc gia trên đại lục truyền đi.
"Bắt đầu từ hôm nay, ngươi không cần phải cúi đầu nữa."
Mai Lý Sa nhìn hắn mỉm cười nói, sau đó xoay người rời đi.
Trần Trường Sinh đứng bên cạnh thần đạo, có chút hoảng hốt, không có chút cảm giác chân thật.
Hai vị chủ giáo chờ ở thần đạo đưa hắn xuất cung, nếu như nói thời điểm lúc trước đưa hắn vào cung, hai vị chủ giáo này biểu hiện trầm ổn hữu lễ, hiện tại lại là kính cẩn có thừa.
Quốc Giáo địa vị vô cùng nghiêm chỉnh, Ly cung giai tầng giới hạn từ trước đến giờ rất sâm nghiêm. Hắn bây giờ không phải là tân sinh của Quốc Giáo học viện, mà là viện trưởng Quốc Giáo học viện, tự nhiên sẽ hưởng thụ ánh mắt kính sợ như vậy.
Đèn sáng trên cao chiếu sáng thần đạo thẳng tắp.
Trần Trường Sinh được hai vị chủ giáo hộ tống , theo thần đạo đi tới ngoài cung.
Giáo sĩ gặp trên đường nhanh chóng né tránh sang hai bên thần đạo.
Lúc trước vào Ly cung, cũng gặp hình ảnh tương tự.
Chẳng qua khi đó sau khi giáo sĩ né tránh, chỉ cần lấy ánh mắt đưa tiễn, lúc này lại không thể như thế, bởi vì làm thế vào lúc này chính là vô lễ, bọn họ cần hành lễ với Trần Trường Sinh.
Nơi thiếu niên đi qua, mấy trăm giáo sĩ vội vàng bái kiến, vẻ mặt nhún nhường, thanh âm liên tiếp.
"Bái kién Trần viện trưởng."
"Bái kiến Trần viện trưởng."
"Trần viện trưởng tốt."