Trần Trường Sinh không biết nên trả lời như thế nào, chẳng lẽ phải nói cho hắn biết, chính mình bỗng nhiên mất đi hứng thú đối với tu hành? Suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta đã Thông U, tự nhiên không cần quá gấp gáp. "
Đường Tam Thập Lục theo dõi hắn, hỏi: "Rất đắc ý ư?"
Trần Trường Sinh giật mình, nói: "Thật sự không có."
Đường Tam Thập Lục chỉ vào trong rừng nói: "Trên đường đã nói với ngươi, đối với người tu đạo chúng ta mà nói, Thiên Thư lăng bản thân đã là chuyện quan trọng nhất, so với Chu viên còn quan trọng hơn vô số lần, chỉ có những kẻ mù mắt, chỉ có thể nhìn mấy thước trước mặt mình, mới có thể coi việc xem bia vấn đạo ở Thiên Thư lăng làm điều kiện phá cảnh Thông U, ngươi xem người như Cẩu Hàn Thực đã sớm Thông U, cũng không lãng phí một chút thời gian."
Trần Trường Sinh theo ngón tay của hắn nhìn lại, chỉ thấy bóng người chớp động trong rừng núi, tiếng xé gió kéo dài, thân ảnh Ly Sơn kiếm tông bốn người đã sắp biến mất không thấy gì nữa.
Hắn xoay người nhìn Đường Tam Thập Lục nói: "Không phải ngươi cũng đang đứng ở chỗ này sao?"
"Ta cảm thấy ngươi hôm nay có chút vấn đề, cho nên quyết định đi theo ngươi." Đường Tam Thập Lục nhìn vào mắt của hắn nói.
Trần Trường Sinh nhìn hắn thật tình nói: "Cơ hội hiếm thấy, không cần trì hoãn thời gian."
Đường Tam Thập Lục nói: "Dù sao ít nhất còn có một tháng thời gian, không nóng nảy."
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên ở phía sau hai người: "Quả thật không nên gấp gáp."
Người đến là Tô Mặc Ngu. Thiếu niên giáo sĩ của Ly cung phụ viện ở đại triêu thí năm nay thật sự là quá xui xẻo, vòng đối chiến thứ nhất đã gặp phải đối thủ cường đại như Chiết Tụ, cũng may thành tích văn thí của hắn vô cùng ưu tú, cuối cùng tổng hợp lại, hiểm lại càng hiểm tiến vào hàng ngũ tam giáp.
Nhìn hắn, Đường Tam Thập Lục khó hiểu hỏi: "Trần Trường Sinh không nóng nảy bởi vì hắn hôm nay đầu óc có vấn đề, mà ta muốn theo dõi hắn, ngươi làm vậy là có ý gì?"
Tô Mặc Ngu nói: "Dân gian có tục ngữ, dục tốc bất đạt, thiên thư bia sao có thể dễ giải như thế, tâm thái vốn là chuyện quan trọng nhất, càng nhanh càng dễ dàng phát sinh vấn đề."
Đường Tam Thập Lục nhắc nhở: "Chu viên một tháng sau sẽ mở ra, thời gian cũng sẽ không chờ ngươi."
Tô Mặc Ngu bình tĩnh nói: "Ta không định đi Chu viên."
Đường Tam Thập Lục vẻ mặt kinh ngạc, Trần Trường Sinh cũng cảm thấy có chút kỳ quái, ai có thể không động tâm đối với truyền thừa của Chu Độc Phu chứ?
Tô Mặc Ngu nói: "Trải qua đại triêu thí, ta mới biết mình có chút yếu kém, chút ít kiêu ngạo ban đầu bây giờ nghĩ lại quả thật buồn cười, cho nên chuẩn bị ở Thiên Thư lăng thời gian lâu một chút."
Trần Trường Sinh hỏi: "Chúng ta có thể ở Thiên Thư lăng thời gian bao lâu?"
Tô Mặc Ngu kinh ngạc nói: "Mới vừa rồi bia thị giả nói ngươi đã không nghe ư?"
Trần Trường Sinh có chút ngượng ngùng, đáp: "Phải, ta lúc trước đang suy nghĩ chút chuyện."
Đường Tam Thập Lục cảm thấy hắn biểu hiện như vậy có chút mất thể diện, cướp lời nói: "Quy củ xem bia ở Thiên Thư lăng những năm gần đây chưa từng thay đổi, ngươi chỉ cần có thể đi vào sẽ có thể ở lại bao lâu tùy thích, nhưng nếu như ngươi muốn rời đi, lần sau muốn vào Thiên Thư lăng cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy."
Trần Trường Sinh nhìn Tô Mặc Ngu hỏi: "Ngươi quyết định vì Thiên Thư lăng từ bỏ Chu viên?"
Tô Mặc Ngu nói: "Chu viên dù tốt cũng không phải mục đích của ta."
Trong núi rừng xanh tươi thỉnh thoảng vang lên tiếng đàn chim kinh hãi vỗ cánh.
Đường Tam Thập Lục nói: "Rất rõ ràng, đám người kia không nghĩ như vậy."
"Chu viên làm sao có thể so với Thiên Thư lăng được? Cho dù nơi đó thật có truyền thừa của Chu Độc Phu, cũng không thể quan trọng hơn so với những tấm bia đá này, cái trước chính là đường tắt, cái sau mới là chánh đạo."
Tô Mặc Ngu nhìn núi xanh trầm mặc, cảm khái nói.
Trần Trường Sinh trầm mặc, không nói gì.
Đường Tam Thập Lục cười trào phúng nói: "Nơi nào ra nhiều như vậy đạo lý chỉ tốt ở bề ngoài? Đường thẳng là đường ngắn nhất giữa hai điểm, cho nên chánh đạo nhất, bản thân chính là con đường tắt nhanh nhất."
Chánh đạo chính là đường tắt? Trần Trường Sinh cùng Tô Mặc Ngu nghe vậy cảm thấy giật mình, phát hiện không có cách nào phản bác.
"Ngươi thật giỏi a." Trần Trường Sinh nhìn hắn tán thán nói.
"Ta nói không lại ngươi, ta đi trước." Tô Mặc Ngu lắc đầu, chắp tay sau lưng đi vào trong Thiên Thư lăng.
"Ta rất lo lắng tương lai của Tô Mặc Ngu." Đường Tam Thập Lục nhìn bóng lưng thiếu niên giáo sĩ lấp ló trong thanh lâm, khẽ nhíu mày, nói: "Trước kia đã có rất nhiều ví dụ, bao gồm hiện tại cũng còn có rất nhiều người bị vây trong Thiên Thư lăng, vô pháp ly khai, hi vọng hắn sẽ không như vậy."
Trần Trường Sinh có chút giật mình, hỏi: "Bị vây ở Thiên Thư lăng?"
"Từ không muốn rời đi đến cuối cùng căn bản không dám rời đi, những người đó ở Thiên Thư lăng xem bia, một lần chính là mấy chục năm, có khác gì kẻ tù tội đâu?"
Đường Tam Thập Lục nói: "Những người đó không nỡ từ bỏ thế giới phồn hoa phía ngoài, không muốn phát huyết thệ trở thành bia thị giả, lại không bỏ được thiên thư bia đá mang đến cảm ngộ tạo hóa, rời đi, hoặc là lưu lại, đều là hấp dẫn cực lớn, đối diện với hấp dẫn như vậy, lựa chọn như thế nào, lúc nào mới có thể đưa ra lựa chọn, bản thân chính là khảo nghiệm của Thiên Thư lăng đối với mọi người."
Trần Trường Sinh nói: "Ta không nghĩ loại lựa chọn này khó khăn quá mức."
"Đó là bởi vì chúng ta bây giờ còn chưa nhìn thấy thiên thư."
Đường Tam Thập Lục nhìn hắn nói: "Dĩ nhiên, cho dù thấy, ta tin tưởng ngươi cũng có năng lực thanh tĩnh biết được chính mình muốn cái gì nhất, tựa như Cẩu Hàn Thực, hắn khẳng định đã nghĩ kỹ càng rồi, nếu như ngay cả cánh cửa này cũng không qua được, lấy đâu ra tư cách tiếp tục cất bước trên con đường tu đạo."
Trần Trường Sinh bỗng nhiên nghĩ đến một việc, hỏi: "Nếu như có thể ở Thiên Thư lăng xem tiếp, như vậy, có cơm ăn chứ?"
Nghe lời này, Đường Tam Thập Lục có chút ít im lặng, nghĩ thầm ngươi cũng không phải kẻ tham ăn như Hiên Viên, tức giận nói: "Dĩ nhiên có cơm ăn, ngươi muốn nhìn đến chết, cũng có thể ăn đến chết."
Trần Trường Sinh có chút ngượng ngùng, nói: "Không nên tức giận, ta chẳng qua cảm thấy chuyện này tương đối quan trọng."
Đường Tam Thập Lục mặc kệ hắn, chỉ vào gò núi tràn đầy cây xanh nói: "Thiên Thư lăng chỉ có một con đường, các tấm bia đá đều ở bên cạnh đường, nhìn xong tầng này, mới có thể đi xem tầng cao hơn."
Trần Trường Sinh hỏi: "Thiên Thư lăng có mấy tầng?"
Vấn đề này là nghi vấn vẫn luôn quanh quẩn trong tâm trí hắn, theo đạo lý mà nói, Đạo Tàng ba ngàn cuốn có không ít miêu tả đối với Thiên Thư lăng, nhưng hắn vẫn chưa từng đọc được Thiên Thư lăng đến tột cùng có mấy tầng.
"Ta không biết... phải, nói đúng ra, không ai biết Thiên Thư lăng có mấy tầng." Đường Tam Thập Lục nói.
Trần Trường Sinh nghe vậy cảm thấy khó hiểu, nói: "Theo ta được biết, mặc dù trèo lên đỉnh Thiên Thư lăng cực kỳ khó khăn, nhưng vẫn còn có chút người từng làm được, làm sao lại không biết mấy tầng.”
Đường Tam Thập Lục nói: "Lão thái gia từng nói với ta, ngày thật sự bước vào Thiên Thư lăng, ta có thể biết tại sao Thiên Thư lăng không có mấy tầng."
"Tại sao?" Trần Trường Sinh vẫn không giải thích được.
Đường Tam Thập Lục quan sát ánh mắt của hắn, trầm giọng nói: "Thứ nhất, ta không phải bia thị giả, thứ hai, ta không phải người hướng dẫn du lịch, cho nên ngươi có thể không hỏi ta nhiều câu hỏi như vậy hay không? Dù sao ngươi chỉ cần biết, tấm bia đá chỉ có thể xem từng tấm một, cuối cùng có thể xem hiểu bao nhiêu tấm bia, phải dựa vào ngộ tính của mình ."
Trần Trường Sinh có thể cảm nhận được tâm tình của hắn có chút không tốt, vốn định cố nén không tiếp tục đặt câu hỏi, nhưng thật sự không nhịn được tò mò, thử thăm dò nói: "Một vấn đề cuối cùng?"
Đường Tam Thập Lục hít sâu một hơi, nói: "Nói."
Trần Trường Sinh nói: "Dựa theo ghi chép trong đạo điển, thời điểm tế thiên, Thánh Hậu nương nương cùng Giáo Hoàng đại nhân cũng sẽ từ thần đạo trong truyền thuyết đi lên đỉnh Thiên Thư lăng, chính là con đường mà ngươi nói sao?"
"Không phải." Đường Tam Thập Lục nói: "Thần đạo là một con đường khác."
"Nhưng ngươi mới nói, Thiên Thư lăng chỉ có một con đường."
"Đó là đối với người vào Thiên Thư lăng xem bia ngộ đạo mà nói."
"Nếu như muốn trèo lên đỉnh lăng, con đường nào sẽ gần hơn? Ta cảm thấy hẳn là thần đạo sao."
"Thần đạo chính là chánh đạo nam lộc, cũng không phải đường tắt lên lăng, ngươi không phải người sợ khó sợ hiểm nguy, hẳn là rất rõ ràng, leo núi không đường tắt, chỉ có thể cố gắng leo.”
"Nhưng ngươi mới nói với Tô Mặc Ngu, chánh đạo chính là đường tắt."
Đường Tam Thập Lục trầm mặc thời gian rất lâu, nói: "Đầu tiên, đó là ta đấu võ mồm với hắn mà thôi , tiếp theo, bất kể đó là chánh đạo hay là đường tắt, dù sao ngươi không thể từ con đường này trực tiếp đi lên đỉnh Thiên Thư lăng, ngươi không cần hỏi ta tại sao, ta trực tiếp nói cho ngươi biết, bởi vì trên thần đạo có người trông chừng, chưa có ai có thể thành công vượt qua người đó."
"Ngươi không nên tức giận." Trần Trường Sinh có chút ngượng ngùng, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Đường Tam Thập Lục quan sát ánh mắt của hắn, nói: "Đây là lần thứ hai, không nên có lần thứ ba."
Trần Trường Sinh biết tâm tình lúc này của hắn đã rất bất ổn, nghĩ thầm không muốn tiếp tục làm phiền hắn, nói: "Ta tùy tiện đi đi dạo một chút."
Lúc này, các thí sinh tuổi trẻ tiến vào đại triêu thí tam giáp cũng đã tiến vào Thiên Thư lăng, thân ảnh biến mất ở trong rừng, chỉ có hai người bọn họ còn lưu ở bên ngoài.
Đường Tam Thập Lục âm điệu cao hơn, hỏi: "Ngươi thật sự muốn tùy tiện đi dạo một chút?"
Trần Trường Sinh gật đầu, đương nhiên nói: "Phong cảnh chung quanh không tồi, ta muốn đi xem chung quanh một chút."
Đường Tam Thập Lục nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc, nghĩ thầm trải qua thiên tân vạn khổ, mọi người mới thành công tiến vào đại triêu thí tam giáp, nhận được cơ hội vào Thiên Thư lăng xem bia ngộ đạo, ngươi không muốn tới trước bia đá xem bia ngộ đạo, lại chỉ muốn ngắm phong cảnh? Ngươi thật sự nghĩ mình là du khách hay sao? Du khách chính là không thể vào Thiên Thư lăng.
Không để ý tới Đường Tam Thập Lục giật mình căm tức, Trần Trường Sinh bỏ hắn lại, bắt đầu tản bộ quanh Thiên Thư lăng, đầu xuân Thiên Thư lăng tràn ngập màu xanh, dưới lăng đầy hoa cỏ, phong cảnh quả thật không tệ, hắn đi một chút ngừng một chút, chắp hai tay quan sát, thật sự cực giống một du khách đến từ nông thôn.
Bởi vì cây xanh um tùm che phủ, người ngoài Thiên Thư lăng rất khó nhìn được hình ảnh trên lăng, mà người trên lăng lại có thể nhìn rõ bên ngoài, các thí sinh đi trên sơn đạo, rất nhiều người chú ý tới sự hiện hữu của hắn, phát hiện hắn không trèo lên lăng, mà đang du lãm phía ngoài, không khỏi rất khiếp sợ.
Trần Trường Sinh không trèo lên lăng, mọi người khiếp sợ là chuyện đương nhiên, tiếp theo sinh ra cảm xúc mỗi người một khác. Có thí sinh cảm thấy hắn đang cố tỏ vẻ lạnh nhạt, thật khiến cho người ta cảm thấy trơ trẽn tới cực điểm, tỷ như thư sinh Hòe viện cùng với Thánh Nữ phong tiểu sư muội tên gọi Diệp Tiểu Liên, có người cảm thấy lấy cảnh giới bây giờ cùng với trình độ biểu hiện ở đại triêu thí, rõ ràng Thiên Thư lăng trước mặt cũng không vào, thật sự quá mức không tự ái, tỷ như Quan Phi Bạch cùng Lương Bán Hồ cũng nghĩ như vậy, Cẩu Hàn Thực nhận lấy nước trong Thất Gian đưa tới, nhìn Trần Trường Sinh dưới chân núi ngồi ngây người bên hồ nước, sinh ra ý nghĩ khác hẳn mọi người.
Hắn cảm thấy Trần Trường Sinh hôm nay có chút vấn đề, hẳn là tinh thần có vấn đề, nhưng nghĩ mãi mà không rõ tại sao lại như vậy, cách đại triêu thí đối chiến mới mấy ngày thời gian, trong suy nghĩ của hắn, ý chí Trần Trường Sinh của kiên nghị thậm chí có chút đáng sợ, không thể phát sinh biến hóa quá lớn trong mấy ngày ngắn ngủi như vậy được.
Thiên Thư lăng là một ngọn núi xanh, diện tích rất lớn, muốn dọc theo con đường dưới lăng đi khắp một vòng, không phải chuyện dễ dàng, nhất là giống như Trần Trường Sinh ngừng một chút đi một chút, nhìn thấy hoa đẹp liền dừng bước, nhìn hồ nước ngây người, vừa đi vừa suy nghĩ, đi hai canh giờ mới đi đến nam lăng.
Trần Trường Sinh đang xem chút ít đá ngũ sắc ghép thành đồ án trên đường, chợt nghe có tiếng nước chảy rầm rầm từ không trung truyền đến, hắn trong vô thức ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một thác nước trắng xóa, từ nơi nào đó trong vách núi xanh đổ xuống, hóa thành một tấm lụa trắng phủ lên vách đá cao mấy trục trượng, tứ tán tràn đầy, biến thành hơn mười dòng nước nhỏ hơn, xuyên qua núi đá lởm chởm, cuối cùng rơi vào mặt đất.
Nhìn hình ảnh xinh đẹp như vậy, phản ứng đầu tiên của hắn chính là, Thiên Thư lăng nam nhai thật sự rất dốc, không có quá nhiều cây cối, cũng nhìn không thấy một tấm bia đá nào sao? Sau đó tầm mắt của hắn theo hơn mười dòng nước chảy, di động xuống dưới, chỉ thấy phía trước có phiến thạch bình màu đen cực kỳ rộng rãi, dưới thạch bình có con kênh nhỏ, Thiên Thư lăng thượng lưu chảy xuống dòng nước, theo con kênh này hướng tiền phương chảy tới.
Hắn dọc theo con kênh mà đi, chỉ thấy nước trong kênh vô cùng trong suốt, đáy kênh tảng đá màu trắng lóng lánh tia sáng phảng phất trân châu. Không lâu lắm, hắn đi tới chính nam Thiên Thư lăng, thanh âm thác nước tiệm ẩn, thạch bình trên kênh càng thêm dày đặc, hắn không khỏi nghĩ đến, nếu như từ đỉnh Thiên Thư lăng nhìn xuống, những con kênh nhỏ này sẽ tạo thành một bức đồ án như thế nào?
Sau đó, hắn thấy được thần đạo trong truyền thuyết.
Đó là một con đường thẳng tắp, từ thạch bình trực tiếp thông đến đỉnh Thiên Thư lăng. Đúng như Đường Tam Thập Lục đã nói, muốn đi lên Thiên Thư lăng, thần đạo là con đường ngắn nhất. Nhưng thần đạo cấm bất luận kẻ nào thông hành, chỉ có thời điểm tế thiên đại điển, Thánh Hậu nương nương cùng Giáo Hoàng đại nhân mới có thể đi phía trên.
Trên thần đạo không có đồ vật gì, hai bên ngay cả cây cối cũng không có, chỉ có nhai thạch.
Bất luận kẻ nào, nghĩ tới đỉnh Thiên Thư lăng phía cuối thần đạo, đại khái cũng sẽ sinh ra dục vọng đi lên mãnh liệt.
Nhưng không có ai thành công.
Bởi vì ở đầu thần đạo, ở giữa vô số con kênh, có một cái đình.
Trong đình có một người ngồi.
Người kia mặc một thân khôi giáp cũ rách, trên giáp khắp nơi đều là vết gỉ, khôi giáp che phủ toàn thân, từ đầu tới tay, không có chỗ nào lộ ra bên ngoài.
Trong tay người kia nắm một thanh kiếm cũ, trên kiếm có rất nhiều khuyết khẩu, kiếm chống trên mặt đất.
Từ đàng xa trông tới, người toàn thân khôi giáp này, giống như một pho tượng.
Thậm chí có lúc, sẽ làm cho người ta hoài nghi, trong khôi giáp đến tột cùng có người hay không.
Nhưng Trần Trường Sinh biết đó là một người.
Toàn bộ đại lục đều biết người này.
Người này ở trong tòa lương đình này, đã ngồi mấy trăm năm.
Rất nhiều đều nói, nếu như không phải ngồi mấy trăm năm ở trước Thiên Thư lăng, người này có thể đã tiến vào Bát Phương Phong Vũ.
Bởi vì mấy trăm năm trước, hắn đã là đệ nhất thần tướng trên đại lục.
Hắn chính là người thủ lăng thế hệ này của Thiên Thư lăng, Hãn Thanh.