Mục lục
[Dịch] Trạch Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những tảng đá đó rất rõ ràng là bị nước ngâm nhiều năm mới biến thành trắng noãn như thế.

Phía trước cách đó không xa có một con sông bây giờ là mùa đông, nếu như là mùa hè, nước sông hẳn là sẽ ngập tới đây.

Đi Vấn Thủy có hai con đường, một con đường dọc theo con sông này mà đi, còn có một con đường phải vòng qua phương bắc, dường như khó đi hơn.

Trần Trường Sinh lựa chọn con đường phương bắc, chuyện này không giống hành trình trước đó định ra, nhưng cũng là trước đó đã tính toán rồi.

Hướng tây bắc của Hán Thu thành là một mảnh núi đá không khí trầm lặng, xuyên qua phiến núi đá này, vòng qua một chỗ đầm lấy lớn, chính là Thông Châu quân phủ.

Thông Châu quân phủ là một chỗ hẻo lánh nhất trong hơn mười tòa quân phủ phương bắc Đại Chu, đã cùng lãnh thổ Yêu tộc hết sức gần.

Đi lại ở núi đá hoang tàn vắng vẻ, ngay cả cỏ cũng khó mọc lên, Trần Trường Sinh rất tự nhiên nhớ tới, Tiết Tỉnh Xuyên năm đó chính là lập nghiệp từ Thông Châu quân phủ, sau đó hắn nhớ tới Tiết phu nhân, còn có tên Tiết gia thiếu gia nghe nói năm ngoái thi được vào Quốc Giáo học viện, sau đó, nhớ lại đã nhiều năm không thấy Lạc Lạc.

Mặt trời treo ở phía tây bầu trời, bị cát bụi bay lên lọc đi rất nhiều tia sáng, nhìn vào cảm thấy tâm tình không tốt.

Đang ở thời điểm muốn vượt qua một tòa núi đá trước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Khách bỗng nhiên hiện ra vẻ cực kỳ cảnh giác, con ngươi hơi co lại.

Nàng hiện tại mặc dù si ngốc ngây ngốc, hoàn toàn quên mất chuyện trước kia, nhưng cảnh giới thực lực vẫn còn, đối với nguy hiểm núp trong thiên địa cực kỳ nhạy cảm.

Trần Trường Sinh nhìn nàng một cái.

Nam Khách ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, hướng về phía không trung hít hà, giống như một con chó nhỏ.

"Có mùi gì thế?" Trần Trường Sinh hỏi.

"Mùi máu, mùi máu rất nồng."

Nam Khách thanh âm không có bất kỳ chập chùng, tâm tình cũng rất đạm mạc, tựa như đang nói tới mùi vị thức ăn.

Trần Trường Sinh hỏi: "Có nghe thấy được mùi thối của tên quái vật kia hay không?"

Rời đi Hán Thu thành, quái vật kia không còn xuất hiện, hắn vẫn cảnh giác, nếu quả thật quái vật kia như hắn phán đoán là Hoàng Tuyền nhất mạch, sẽ rất phiền toái.

Nam Khách lắc đầu, cúi đầu suy nghĩ một lát, tiếp tục hướng về trên triền núi đi tới.

Từ Hán Thu thành đi tới, đầy đất đá sỏi cùng màu sắc thiên không giống nhau, đều là một mảnh xám xịt.

Song khi bọn họ vượt qua ngọn núi này, màu sắc thiên địa nhất thời thay đổi.

Bên kia núi là màu đỏ, không phải màu đất biến hóa, mà là bị máu nhuộm đỏ.

Khắp nơi đều là máu, khắp nơi đều là thi thể.

Có thi thể như tòa núi nhỏ, từ bộ lông thô cứng cùng hình dạng và cấu tạo nón giáp đặc biệt đến xem, hẳn là chiến sĩ Nhân Hùng tộc.

Còn có rất nhiều thi thể binh lính Nhân tộc.

Trên mặt đất, đá bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ, khắp nơi đều là máu sềnh sệch, tỏa ra mùi vị tanh hôi.

Nơi này tựa như mới vừa xảy ra một cuộc chiến tranh quy mô nhỏ.

Đầy đất thi thể, chỉ có một người còn sống, hắn từ từ đứng lên, xoay người nhìn Trần Trường Sinh.

Trong một thời tiết lạnh lẽo như thế, hắn chỉ mặc một tấm áo đơn, tay áo còn cuốn lên, cánh tay lõa lồ , đồng thời ống quần của hắn cũng so với người bình thường ngắn hơn một đoạn, nhìn có chút tức cười, nhưng nếu như liên tưởng đến hắn làm vậy là vì xuất kiếm cùng với chạy trốn, sẽ cho người ta sinh ra một cảm giác lạnh lẽo.

Hắn vẫn giống như trước.

Trần Trường Sinh tựa như thấy được người thiếu niên đứng ngoài nắng sớm ở Ly cung đại triêu thí năm đó.

Nắng sớm lay nhẹ, thời gian đã qua năm năm.

Trần Trường Sinh đi về phía hắn.

Chiết Tụ hướng Trần Trường Sinh đón tới.

Trần Trường Sinh mở hai cánh tay ra, chuẩn bị lấy phương thức của Đường Tam Thập Lục tiến hành một cái ôm nhiệt tình.

Chiết Tụ lại cầm kiếm, chỗ sâu trong con ngươi mơ hồ có thể thấy được vẻ đỏ tươi, lại là chuẩn bị cuồng hóa biến thân.

Trần Trường Sinh theo tầm mắt của hắn trông qua, phát hiện hắn đang quan sát Nam Khách, mới hiểu được, nói: "Không có chuyện gì."

Chiết Tụ không buông lỏng cảnh giác, quan sát Nam Khách nói: "Đây là chuyện gì?"

Ban đầu ở Chu viên, hắn không có chân chính gặp mặt Nam Khách, vốn dĩ tính tình của hắn, sau tự nhiên đã có rất nhiều điều tra, sẵn sàng chuẩn bị tương lai gặp nhau lần nữa. Hắn không nghĩ tới, lần tiếp theo thấy vị Ma tộc tiểu công chúa này, đối phương cùng ở bên người Trần Trường Sinh, hơn nữa rõ ràng biểu hiện tư thái rất nghe lời.

Trần Trường Sinh buông cánh tay xuống, dùng ánh mắt ý bảo lúc này không tiện nói rõ ràng, nói: "Sau này sẽ giải thích với ngươi."

Sau đó hắn nhìn về thi thể đầy đất, hỏi: "Đây là chuyện gì xảy ra?"

"Có người lo lắng ngươi đi phía bắc, phái người tới để chặn ngươi."

Giọng nói của Chiết Tụ khi nói chuyện vẫn bình thản giống như trước, hoặc có thể nói là hờ hững, tựa như chuyện gì cũng rất khó để cho tâm tình của hắn phát sinh biến hóa quá mức kịch liệt.

Tỷ như những hình ảnh máu tanh cùng với âm mưu ẩn đằng sau đó—— hành thích Giáo Hoàng cũng không phải là chuyện nhỏ.

Thanh âm Nam Khách bỗng nhiên vang lên, mang theo cảnh giác cùng không tín nhiệm: "Những người này đều là do ngươi giết?"

Nàng không nhận ra Chiết Tụ, nhưng có thể cảm giác được trình độ nguy hiểm của Chiết Tụ, cảnh giác là đương nhiên, về phần không tín nhiệm cũng là lẽ tự nhiên.

Có thể bị phái tới để chặn đường Trần Trường Sinh, đám Nhân Hùng tộc chiến sĩ cùng nhân tộc binh lính tất nhiên lực chiến đấu cực kỳ cường đại, tất nhiên có rất nhiều cường giả.

Chiết Tụ dù giỏi tác chiến đến cỡ nào, cũng không thể nào một người giết chết nhiều địch nhân như vậy, hơn nữa đối phương một người cũng không thể chạy thoát.

Trần Trường Sinh cũng cảm thấy thật kỳ quái, cho dù ba năm thời gian, Chiết Tụ ở cánh đồng tuyết cảnh giới đột nhiên tăng mạnh, cũng có thể không đến được loại trình độ này.

"Ta có đồng bạn." Chiết Tụ nói.

Tựa như là chứng minh cho lời hắn nói, nơi triền núi rất xa bỗng nhiên truyền đến rất nhiều tiếng sói tru thê lương.

"Trong bộ lạc có chút tiểu tử trộm lén chạy ra ngoài, hiện tại đi theo ta, mặt khác, Thông Châu bên kia cũng có chút người quen."

Chiết Tụ nói với Trần Trường Sinh: "Nhân Hùng tộc từ trước đến giờ rất xảo trá, chúng ta ở chỗ này mai phục đã ba ngày, sau đó..."

Trần Trường Sinh đột nhiên cảm giác thấy tâm tình rất tốt, không để ý đến những lời kể của hắn phía sau.

Thái độ của Lang tộc đối với Chiết Tụ tựa như đang phát sinh biến hóa nào đó, hơn nữa hắn hiện tại cũng có người quen.

Đổi lại năm đó, là chuyện rất khó có thể tưởng tượng.

Chiết Tụ mệnh định thiên sát cô tinh, lại cũng sẽ có đồng bạn?

Xem ra đoạn cuộc sống ở Quốc Giáo học viện, đối với mỗi người từng sống ở bên trong, cũng mang đến một chút biến hóa không cách nào quên mất.

...

...

Đêm hôm đó, ba người bọn họ ở một mảnh sa mạc trong sơn cốc ngủ lại, đầu gió không ngửi thấy mùi máu tươi, chỉ trong thời gian nháy mắt, Chiết Tụ đã ở trên mặt đất cứng rắn lạnh như băng đào một cái huyệt động bề sâu chừng ba trượng chếch xuống, đáy động rất khô ráo, còn có chút ấm áp, cũng không cần lo lắng bị dã thú quấy rầy.

Bắt đầu từ lúc còn rất nhỏ, Chiết Tụ chính là sống như vậy.

Nam Khách ở đáy động trải ra chăn đệm, sau đó nằm xuống, Trần Trường Sinh lấy ra kim châm, bắt đầu chữa bệnh cho nàng.

Đợi kết thúc trị liệu, Nam Khách đã ngủ, hắn đem chăn kéo tới cổ của nàng, sau đó xoay người ra khỏi động.

Chiết Tụ đứng ở trên mặt đất ngoài động, không biết nhìn nơi nào.

Hắn vẫn theo thói quen địa ngồi xổm, mà không phải ngồi, tựa như một con cô lang, tùy thời chuẩn bị xuất kích hoặc là chạy trốn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK