Mục lục
[Dịch] Trạch Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Áo của nữ tử kia đã rách nát rơi vào trong hồ nước, cả người không mặc gì, bọt nước như tơ lụa tràn đầy trên da thịt, gió hồ hơi lạnh thổi qua, đem chút bọt nước lốm đốm tinh tế rung rinh, hiển lộ rõ đường cong chập chùng mềm mại đáng yêu, hình ảnh cực kỳ mê người —— một nữ nhân nằm trên bãi sông, trước mặt hai tên thiếu niên, đây là chuyện rất mắc cỡ, rất lúng túng, nhưng trên mặt của nàng không có chút thần sắc, không có bất kỳ ý nghĩ nào phương diện này, không phải bởi vì xương đã gãy, cổ bị móng vuốt cắm vào, mà bởi vì nguyên nhân khác.

Trận ám sát này bắt đầu quá nhanh, kết thúc còn nhanh hơn, biến hóa chuyển ngoặt lại nhanh đến mức tựa như không có bất kỳ biến hóa, phảng phất từ lúc bắt đầu, Trần Trường Sinh cùng Chiết Tụ đã biết được mọi chuyện, cho nên chuyện đã xảy ra sau đó lộ vẻ đương nhiên như vậy, chẳng qua là... tất cả đến tột cùng là tại sao chứ? Tại sao hai gã thiếu niên loài người này có thể đoán được âm mưu của hắn? Tại sao Khổng Tước Linh không thể đâm rách da của Trần Trường Sinh? Tại sao hai thiếu niên này hạ thủ tàn nhẫn lạnh lùng như thế, thậm chí so còn tàn nhẫn hơn cả mình?

Móng vuốt của sói vẫn đâm sâu vào xương cổ của nàng, nàng không cách nào quay đầu, chỉ có thể chuyển động tròng mắt, từ mặt Chiết Tụ gần trong gang tấc nhìn sang mặt của Trần Trường Sinh ở bên cạnh, tâm tình ngơ ngẩn trong mắt càng thêm nồng đậm, rõ ràng chính là hai thiếu niên gương mặt còn chưa hết ngây thơ, tại sao lại có thành thục vượt qua số tuổi, thậm chí là xảo trá?

Nàng không cách nào lên tiếng, tự nhiên cũng không có cách nào đem nghi vấn nói ra khỏi miệng, chỉ có thể thông qua ánh mắt để biểu lộ. Là phương thắng cuộc, thấy loại ánh mắt này, thường thường sẽ dùng giọng nói rất nhẹ nhàng để nói rõ cùng giải thích, đây là quyền lợi cùng vinh quang của người thắng, nhưng Trần Trường Sinh cùng Chiết Tụ cũng không nói gì, nhìn chăm chú vào bốn phía bờ hồ, vẫn cảnh giác —— bọn họ đều không am hiểu giải thích, hơn nữa giải thích vốn chính là chuyện không có ý nghĩa, chẳng qua chỉ lãng phí thời gian, lãng phí thời gian, chính là mưu sát sinh mệnh, huống chi, chuyện này còn chưa kết thúc.

"Hình ảnh ngươi ngồi ở giữa hồ chải đầu quả thật rất mỹ lệ, nhưng ai cũng biết có vấn đề. Mấu chốt nhất chính là, chúng ta không hề biết, Trần viện trưởng bởi vì nguyên nhân nào đó, cường độ thân thể còn mạnh hơn so với tẩy tủy hoàn mỹ, Khổng Tước Linh có thể đâm thủng da thịt Tụ Tinh cảnh cường giả bình thường, lại không thể đâm thủng cổ của hắn, bắt đầu từ một khắc kia, đã xác định là ngươi thất bại."

Ven hồ trong rừng truyền đến một giọng nói, thanh âm rất ổn định, làm cho người ta cảm giác rất thân thiết, giống như là một vị đại tỷ tỷ nhà bên, đang giải thích cho láng giềng nồi thịt kho này làm như thế nào. Nhưng sắc mặt Chiết Tụ đột biến, quan sát rừng cây, ngón tay trên cổ họng của nữ tử này khẽ trắng bệch, tùy thời chuẩn bị phát lực giết chết nàng, lộ ra vẻ có chút khẩn trương.

Hắn khẩn trương là vì chủ nhân đạo thanh âm này , còn đến từ đạo thanh âm này nhắc tới ba chữ Khổng Tước Linh, làm cho hắn nghĩ tới một người.

Trần Trường Sinh biết Chiết Tụ đối với nguy hiểm có nhạy cảm trời sanh nào đó, đối với Ma tộc càng vô cùng hiểu rõ, rất tự nhiên cũng khẩn trương lên.

"Hai người bọn họ vừa ra khỏi hồ, Trần viện trưởng không biết dùng phương pháp gì, thuyết phục lang tể tử kia, để cho ngươi động thủ, sau đó thừa dịp ngươi chưa chuẩn bị mà phản kích, do đó nắm giữ tiên cơ, đem tốc độ cùng lực lượng mình am hiểu nhất phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, Chiết Tụ lại lặn ở hậu phương, tùy thời chuẩn bị xuất thủ... Phải biết rằng, loại sinh vật như sói am hiểu nhất chính là ẩn nhẫn, sau đó một kích trí mạng, ngươi muốn phục giết hai người bọn họ, thật ra chính là bị hai người bọn họ phục giết."

"Tại sao thanh kiếm kia nhanh như vậy, có thể trực tiếp chém đứt tay của ngươi? Là bởi vì chân nguyên phủ phía trên quá hùng hồn. Ma pháp mỵ hoặc của ngươi không cách nào hiệu quả, hắn có thể không bị mị hoặc, là bởi vì hắn có ngàn cuốn Đạo Tàng thủ tâm, về phần lang tể tử kia, trong mắt của hắn từ trước đến giờ chỉ có địch nhân, không hề có phân biệt nam nhân và nữ nhân."

Thanh âm kia nói tiếp, tràn đầy ý tứ ca ngợi chân thành : "Cảnh giới thực lực của ngươi trên bọn hắn, lại bị bọn hắn áp chế khắp nơi... Thật là hài tử rất rất giỏi, ngay cả ta cũng có chút sợ hãi, không hổ là tương lai loài người mà quân sư đại nhân yêu cầu tất sát, nếu để cho bọn họ tiếp tục trưởng thành, mấy chục năm sau, Tuyết Lão thành còn ai có thể là đối thủ của bọn họ?"

Tiếng lá tuôn rơi, nữ tử nói chuyện từ trong rừng cây đi ra, nhưng nàng không chỉ một mình, bên cạnh còn có một trung niên nam tử.

Dung nhan của nàng đoan trang, vẻ mặt ôn hòa , đang mặc áo vải, trong tay mang theo một cái nồi sắt thật lớn, chậm rãi đi tới, không ngừng nói chuyện, thật tựa như một vị đại tỷ tỷ nhà bên , cho dù là người cẩn thận thế nào, cũng rất khó sinh lòng ác cảm, hoặc là quá mức cảnh giác đối với người như thế.

Trung niên nam tử kia tướng mạo cực kỳ bình thường, nhìn cực kỳ đàng hoàng, thủy chung không một lời, quang gánh trên vai, đòn gánh không biết dùng làm vật liệu gì chế thành, cong đến một trình độ cực kỳ khoa trương lại cũng không gãy lìa, đồng thời điều này cũng chứng minh những thứ mà hắn gánh nặng đến cỡ nào.

Nhìn đôi nam nữ này, con ngươi Chiết Tụ đột nhiên co lại, hai chân đạp đất, cực kỳ nhanh chóng đứng dậy, núp phía sau Trần Trường Sinh. Cả quá trình, móng vuốt của hắn vẫn cắm thật sâu vào cổ họng nữ tử kia. Hắn không phải đem Trần Trường Sinh làm tấm chắn, mà là muốn ngăn cản đối phương lao tới cướp người.

Điều này nói rõ, mặc dù hắn chỉ cần cử động đã có thể giết chết nữ tử này, nhưng đối mặt với đôi nam nữ kia, hắn vẫn không có lòng tin, không bị đối phương đem người cướp đi.

Đôi nam nữ này đến tột cùng là ai?

Trần Trường Sinh nhìn hai cái sừng trên đỉnh đầu trung niên nam tử, tay nắm chuôi kiếm có chút ướt ướt. Trừ hoàng tộc, tất cả Ma tộc sau khi trưởng thành, cũng sẽ sinh ra một đôi ma giác, mà ma giác sẽ theo số tuổi cùng thực lực tăng trưởng mà biến dài, ma giác của trung niên nam tử này lại dài đến thế, như vậy, người này rốt cuộc mạnh bao nhiêu?

"Tự giới thiệu mình một chút, chúng ta là vợ chồng."

Phụ nhân kia nhìn Trần Trường Sinh cười ôn hòa một cái, nhẹ giọng nhỏ nhẹ nói: "Ta tên là Lưu Uyển Nhi, chòm sao Bảo Bình, giỏi ẩn nhẫn, có kiên nhẫn, làm việc thiện lương tỉ mỉ, hắn là người yêu của ta, gọi là Đằng Tiểu Minh, chòm sao Thanh Ngưu, tính tình hơi chậm, nói tích cực thì gọi là trầm ổn, suốt ngày thích ở nhà, thật sự là không có tiền đồ gì."

Nói không có tiền đồ gì, phảng phất như oán giận, nhưng ánh mắt nàng nhìn trung niên nam tử lại tràn đầy ý nghĩ yêu thương cùng kính yêu.

Trung niên nam tử thật thà cười cười, không nói gì.

Trần Trường Sinh cảnh giác quan sát đôi vợ chồng này, đôi môi khẽ nhúc nhích, dùng thanh âm vô cùng yếu ớt hỏi Chiết Tụ phía sau: "Bảo Bình Thanh Ngưu là gì?"

Thanh âm của hắn mặc dù nhỏ, nhưng toàn bộ đều rơi vào trong tai Ma tộc phụ nhân Lưu Uyển Nhi.

Chiết Tụ sắc mặt hơi tái nhợt, nói: "Liên lạc bên trong tinh vực, tạo thành các chòm sao, Ma tộc tin tưởng mỗi người thuộc về tinh vực bất đồng, vận mệnh cùng tính cách cũng sẽ dựa theo đó.”

Trần Trường Sinh lần đầu tiên nghe về chuyện này.

Lưu Uyển Nhi mỉm cười nói: "Vật lấy hiếm là quý, chúng ta có thể nhìn thấy rất ít tinh thần, cho nên trong văn hóa thế tục, ngược lại đối với tinh vực ký thác nhiều hàm nghĩa thần bí hơn, phương diện này ta vẫn cảm thấy nhân loại các ngươi biểu hiện có chút thiếu xót, các ngươi phải hận vì thế giới này không có thánh nguyệt mới đúng."

Trần Trường Sinh nghĩ thầm nếu như không phải đọc một lượt Đạo Tàng, chính mình đại khái cũng sẽ giống tuyệt đại đa số loài người trên đại lục, không biết ở cuối cánh đồng tuyết của Ma tộc, có một thứ được gọi là nguyệt.

Lưu Uyển Nhi đem tầm mắt lướt qua vai hắn, rơi vào trên mặt Chiết Tụ, nụ cười tiệm liễm, thật tình nói: "Ngươi chính là lang tể tử kia sao?"

Trần Trường Sinh khẽ liếc mắt chú ý, sắc mặt Chiết Tụ có chút tái nhợt, không khỏi có chút kinh ngạc, nghĩ thầm đôi vợ chồng này đến tột cùng là ai, lại làm cho hắn có phản ứng như vậy?

"Ma Tướng hai mươi ba, Ma Tướng hai mươi bốn..." Thanh âm Chiết Tụ có chút chát: "Tại sao các ngươi có thể vào Chu viên?"

Trong Ma tộc, có một cặp vợ chồng rất nổi danh, hai vợ chồng đều là Ma Tướng đại nhân, thực lực bá đạo chí cực, hơn nữa trong truyền thuyết cực kỳ tàn nhẫn.

Chính là đôi vợ chồng trước mặt bọn họ lúc này.

Chiết Tụ những năm qua giết rất nhiều Ma tộc, nhưng tuyệt đại đa số thời điểm, hắn chẳng qua du tẩu trên cánh đồng tuyết, ẩn nặc nhiều ngày, ám sát quân nhân Ma tộc lạc đàn.

Ma Tướng, không phải đối tượng hắn có thể chiến thắng được.

Cho dù là hắn thực lực đột nhiên tiến mạnh, phá cảnh Thông U, vẫn không thể chiến thắng đôi vợ chồng này.

Hắn không rõ, một đôi vợ chồng Ma Tướng cường đại như thế, tại sao có thể tiến vào Chu viên, phải biết rằng Chu viên, chỉ cho phép Thông U cảnh tồn tại.

Trần Trường Sinh không ngờ đôi vợ chồng này cũng là Ma Tướng.

Đôi vợ chồng này áo vải giày cỏ, một người quang gánh, một người cầm nồi, thấy thế nào cũng như một đôi vợ chồng buôn bán đồ ăn , làm sao có chút phong phạm Ma tộc đại tướng?

Lúc này, hắn bỗng nhiên chú ý, trung niên nam tử trong gánh, đang đặt một người —— đó là một cô gái tuổi còn trẻ, áo ngoài đã bị lột sạch, mặc một thân áo lót màu trắng, nhưng rất kỹ càng, không lộ ra địa phương nào không nên hiển lộ, cô gái rất xinh đẹp, hai mắt đóng chặt lại, lông mi không nháy, hẳn là đã hôn mê.

Trần Trường Sinh nhớ tới một việc, nữ tử bị mình và Chiết Tụ đả thương ở trên tảng đá giữa hồ chải đầu , mặc quần áo tông phái lánh đời phương đông ... cô gái xinh đẹp hôn mê trong gánh , hằn là nữ đệ tử tông phái lánh đời phương đông kia.

Hồ quang sơn sắc vốn thanh lệ vô cùng, đôi phu phụ kia nhìn rất ôn hòa thậm chí thật thà, nhưng theo sự xuất hiện của bọn hắn, toàn bộ thế giới cũng phảng phất trở nên âm sâm , nhất là cô gái hôn mê nằm trong gánh cùng cô gái bị Chiết Tụ xuyên qua yết hầu, lại càng làm bức họa này thêm một chút sắc màu quỷ dị.

Ma tộc được thượng thiên chiếu cố, thân thể có thể nói hoàn mỹ, cực ít có bệnh, kinh mạch cũng hoàn mỹ , có thể tu hành các loại pháp môn thủ đoạn, bọn họ bất đồng với nhân loại, lúc tu hành hấp thu không phải là tinh quang, mà là năng lượng nào đó tinh khiết hơn , ở cùng cảnh giới, Ma tộc trời sinh đã mạnh hơn so với loài người, huống chi bọn họ đối mặt với đôi vợ chồng Ma Tướng này, ở phương diện cảnh giới cũng có thể chèn ép bọn họ.

"Gọi người." Chiết Tụ ở phía sau hắn thấp giọng nói.

Trần Trường Sinh hiểu được ý tứ của hắn, bọn họ từ trên thác nước nhảy xuống, là muốn tìm kiếm kiếm trì, đồng thời cũng bởi vì biết Lương Tiếu Hiểu, Thất Gian cùng với Trang Hoán Vũ có thể đã ở trong này.

Hai đấu hai, bọn họ khẳng định thất bại, nếu như lúc này Lương Tiếu Hiểu ba người có thể kịp thời xuất hiện, có thể còn có cơ hội thắng.

Chẳng qua là gọi như thế nào? Hướng về phía hồ nước núi rừng tĩnh lặng không tiếng động lớn tiếng gọi người mau tới sao?

Thời điểm hắn rất chân thành suy tư chuyện này, tay Chiết Tụ từ sau vai duỗi tới, đưa một vật.

Đó là Xuyên Vân tiễn quân đội Đại Chu thường dùng nhất, cần hai tay phóng ra.

Trần Trường Sinh nhận lấy Xuyên Vân tiễn, khẽ dùng sức.

Sưu một thanh âm vang lên, một đạo pháo hoa ở trong bầu trời xanh thẳm tản ra , thanh âm cực kỳ vang dội truyền bá bốn phương tám hướng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK