Mục lục
[Dịch] Trạch Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương trước trở về mục lục chương sau trở về trang sách

"Cơ hội gì?"

"Từ bỏ những chấp nhất hư vô vô vị, không để cho người khác có lý do giết chết ngươi, do đó có thể tiếp tục lưu lại Quốc Giáo học viện, ở lại kinh đô, có cơ hội trợ giúp cho Bệ Hạ."

"Ta chưa rõ."

"Đêm đó Yêu Hậu nói rất đúng, các Vương gia cũng không phải chỉ ngồi không, Thiên Hải gia cũng sẽ không đàng hoàng thành thật, Bệ Hạ có thể ngồi vững vàng trên ngôi vị hoàng đế hay không, thủy chung là một vấn đề."

"Chẳng lẽ ngươi cũng không tin lão sư ư?"

"Sự trung thành của Thương viện trưởng không cần chứng minh thêm nữa, nhưng ta không ngại Bệ Hạ có thể có thêm càng nhiều trợ giúp."

Trần Trường Sinh đã hiểu được ý tứ của Lâm lão công công.

Hoặc là, đây thật sự là cơ hội cho hắn và Quốc Giáo học viện, nhưng hắn không nói gì.

Lâm lão công công nói: "Tiếp chỉ đi, giao di thể Thiên Hải ra đây, hướng toàn bộ thế giới biểu đạt thái độ của mình, ở lại bên cạnh Bệ Hạ."

Trần Trường Sinh trầm mặc thời gian rất lâu, nói: "Tại sao ta phải làm như vậy?"

Lâm lão công công nói: "Bởi vì Bệ Hạ cần sự trợ giúp của ngươi."

Trần Trường Sinh trầm mặc thời gian dài hơn, nói: "Tại sao ta phải trợ giúp hắn?"

Vẻ mặt Lâm lão công công lạnh dần, nói: "Chỉ có như thế, mới không phụ tình đồng môn, phụ nghĩa quân thần."

"Tình đồng môn... Dĩ nhiên là có."

Trần Trường Sinh đứng dậy, tay phải rơi vào trên bệ cửa sổ, nhìn sắc thu ngoài cửa sổ ngày càng xơ xác, có chút ngốc nghếch nói: "Nhưng nghĩa quân thần là cái gì?"

Lâm lão công công nhìn hắn lớn tiếng nói: "Thân là con dân của Đại Chu, chẳng lẽ ngươi dám chối bỏ thân phận thần tử của mình ư?"

"Cho dù ta nguyện ý làm một thần tử, nhưng sư huynh của ta chắc gì đã nguyện ý làm một vị quốc quân chứ?"

Hắn lắc đầu, nói: "Hơn nữa sư huynh của ta chỉ biết trị người, đâu có giỏi trị quốc?"

Lâm lão công công cho rằng mình hiểu được điều gì, thanh âm trở nên dị thường lạnh lùng, nhìn hắn nói: "Yêu Hậu cũng không phải mẫu thân của ngươi, ngươi chỉ là con cờ, tốt nhất là ngươi nên thanh tĩnh một chút, không cần bởi vì nàng cứu ngươi ở đỉnh Thiên Thư lăng, ngươi đã cảm thấy nàng đối với ngươi tình thâm ý trọng, cảm giác mình nên tận hiếu canh mộ cho nàng."

Trần Trường Sinh nói: "Quân cờ ở trên bàn, cờ phân đen trắng, nếu như ta là con cờ của nương nương, làm sao có thể biến thành con cờ của các ngươi?"

Thế nhân đều biết, hắn là một con cờ hoặc có thể nói là trái cây mà phe phái muốn lật đổ Thiên Hải bắt đầu khổ tâm đào tạo từ rất nhiều năm trước.

Thiên Hải Thánh Hậu mặc dù không giết chết hắn, cũng không ăn hắn, nhưng viên trái cây này, cuối cùng đã thành công đem độc tố đưa đến trong thân thể của nàng.

Đây có thể nói là vận mệnh, hoặc là nói thiên đạo, khó có thể nắm bắt, đến nay không người nào có thể chiến thắng được.

Nếu hắn là con cờ của sư phụ, như vậy, tự nhiên không phải là con cờ của Thánh Hậu nương nương, như vậy không cần suy nghĩ quá nhiều.

Đây là chuyện hắn dùng ba ngày thời gian mới suy nghĩ rõ ràng.

"Cho nên ngươi cho rằng nàng là người tốt, vì cái chết của nàng mà thương cảm, cho nên không chịu tiếp chỉ ư? Hay là nói ngươi cảm thấy ba ngày nay, trong kinh đô đã chết quá nhiều người, vi phạm nguyên tắc của ngươi? Không nên quên, nàng cho tới bây giờ cũng không phải là một nữ tử hiền lương nhân nghĩa, nếu như lần này người thắng chính là nàng, người chết trong kinh đô có lẽ sẽ nhiều hơn."

Lâm lão công công nhìn vẻ mặt của hắn nghiêm túc nói.

"Thánh Hậu nương nương dĩ nhiên không phải là người tốt, nàng cứu ta ở Thiên Thư lăng, chẳng qua là vì thời khắc đó nàng muốn cứu ta thôi."

Tầm mắt của Trần Trường Sinh bên ngoài cửa sổ dần dần chếch lên trên, rơi vào phiến núi non rất xa nơi mơ hồ có thể thấy được, an tĩnh một lát, sau đó tiếp tục nói: "Ta cũng không tự lừa dối mình, chuyện đó đại biểu tình mẫu tử, hoặc là thiện ý... Nhưng cuối cùng nàng đã cứu ta, hơn nữa trong thời khắc đó, ta có thể cảm nhận được thiện ý của nàng thực sự tồn tại ."

Lúc nói những này, hắn vừa bình tĩnh mà vừa cô đơn, hai loại tâm tình khác biệt rất hiếm thấy ở người trẻ tuổi đồng thời xuất hiện.

Qua thời gian rất lâu, hắn thu hồi tầm mắt, cúi đầu nói: "Ngài có lẽ đã rất rõ ràng, ta sẽ không tin tưởng bất luận kẻ nào nữa."

Bất kỳ ai trải qua những chuyện như hắn, đều sẽ không còn bất kỳ tín nhiệm nào đối với thế giới này.

"Ngươi có thể tín nhiệm ta, tựa như rất nhiều người như vậy." Lâm lão công công nhìn bóng lưng của hắn nói.

Lúc ở Tây Trữ trấn, Trần Trường Sinh tự nhiên không biết tin đồn về vị lão thái giám này, nhưng sau khi tới kinh đô, cho dù hắn ít tiếp xúc thế nào, cũng nghe nói những chuyện cũ của người này.

Tại trong mắt thế nhân , Lâm lão công công là anh hùng trọng tình trọng nghĩa nhất, là quốc sĩ trung thành vô song nhất, là quân tử đáng tin tưởng nhất.

Năm đó Thái Tông Hoàng Đế thủy chung không thể định ra người thừa kế, trong hoàng cung hung hiểm vạn phần , làm huynh đệ từ nhỏ lớn lên cùng tiên đế, hắn dứt khoát tự cung, vào cung làm thái giám, chính là muốn bảo vệ an toàn cho tiên đế, sau đó, tiên đế bệnh nặng, Thánh Hậu nương nương đương triều, hắn vì lợi ích của Đại Chu triều cùng lê dân, chịu đủ nhục nhã, sống trong cung đến khi tiên đế băng hà mới chịu rời đi.

Những chuyện như vậy, Lâm lão công công đã làm rất nhiều, cuộc đời của hắn khi còn sống là một truyền kỳ, gần như hoàn mỹ.

Hôm nay, hắn mang theo thánh chỉ đi tới Quốc Giáo học viện, hắn muốn thay Đại Chu triều, thay lê dân vạn họ, thay Bệ Hạ, thu phục Trần Trường Sinh.

Muốn thu phục Trần Trường Sinh, việc đầu tiên Lâm lão công công phải làm, chính là thuyết phục Trần Trường Sinh, trên thế giới này vốn có một số thứ đáng để tín nhiệm, cùng với một số thứ đáng để phấn đấu.

Tỷ như Đại Chu vương triều tồn tại muôn đời, tỷ như tương lai tươi sáng của Nhân tộc, tỷ như vô thượng vinh quang của Trần thị hoàng tộc, tỷ như ngôi vị hoàng đế của Bệ Hạ.

Tàng thư lâu rất an tĩnh.

"Ta không tin ngươi."

Không có suy nghĩ hay do dự, Trần Trường Sinh trả lời rất trực tiếp, rất kiên định.

Nếu nói đại nghĩa, trung thành, đối với hắn mà nói, tựa như không hề có tác dụng.

Lâm lão công công híp mắt, nói: "Tại sao?"

Trần Trường Sinh nói: "Bởi vì lúc trước, ngươi dùng tính mạng người thân của mọi người để uy hiếp bọn ta."

Lâm lão công công mặt không chút thay đổi nói: "Ta đe dọa tính mạng người thân của bọn họ để Quốc Giáo học viện mở cửa, không có giết chóc, không có tử vong, chẳng lẽ không phải là kết quả tốt nhất ư?"

Trần Trường Sinh nói: "Vì đạt được mục đích, quá trình cùng thủ đoạn không quan trọng hay sao?"

"Đúng vậy, chỉ cần trong quá trình này ngươi không quên mục tiêu ban đầu của ngươi."

Lâm lão công công mang theo vẻ mặt ngạo nhiên nói: "Ta dùng cuộc đời của mình chứng minh mình có thể làm được."

Trần Trường Sinh không nói thêm gì nữa, hỏi: "Nếu như ta kiên trì không tiếp chỉ, sẽ phát sinh chuyện gì?"

"Trước lúc ta rời cung, Thương viện trưởng nói với ta, tòa học viện này quá nhỏ, nếu như hủy diệt, xây dựng lại cũng không mất nhiều công sức."

Lâm lão công công thanh âm trở nên có chút trôi nổi, tựa như tiên âm, cũng như quỷ khóc truyền từ dưới cửu u.

"Thì ra đây chính là mục tiêu ban đầu của ngươi ư?"

Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, nói: "Ta rất tiếc vì người bạn kia của mình đã rời khỏi nơi đây."

Lâm lão công công nói: "Cho dù người bạn kia của ngươi ở đây, có thể thay đổi được cái gì?"

Trần Trường Sinh lắc đầu, nói: "Dĩ nhiên hắn không thể thay đổi cái gì, chẳng qua ta không giỏi nói chuyện, nếu như hắn có ở đây, có lẽ có thể diễn đạt được rõ ràng ý tứ của ta."

Lâm lão công công hỏi: "Nếu như người bạn kia của ngươi ở đây, hắn sẽ nói cái gì?"

Trần Trường Sinh trầm mặc thời gian rất lâu, tưởng tượng nếu tên kia gặp phải tình huống như này, hắn sẽ nói cái gì.

Một lát sau, hắn xoay người lại, nhìn vào mắt Lâm lão công công.

"Những năm qua, Vương gia Trần gia làm việc bạo ngược, giết hại dân chúng ở các châu quận, tại sao ngươi không lên tiếng?"

"Thánh Hậu dùng các gian thần như Chu Thông, Trình Tuấn, tự nhiên không phải là người tốt, hiện tại các ngươi cũng đang dùng Chu Thông, còn trọng dụng hắn, như vậy các ngươi cũng chẳng phải thứ tốt lành gì?"

"Năm ấy, ngươi vì thỏa mãn khoái cảm tuẫn đạo vô căn cứ của mình, tự cung để vào cung, có nghĩ tới chuyện cha mẹ ngươi sẽ nghĩ như thế nào? Bệ Hạ sẽ nghĩ thế nào hay không?"

Lâm lão công công vẻ mặt đột nhiên hung ác, quát lên: "Ta cùng với Bệ Hạ..."

Không đợi hắn nói xong, Trần Trường Sinh tiếp tục nói: "Bệ Hạ cùng ngươi tình như huynh đệ, ngươi lại luôn coi mình như nô tài, để Bệ Hạ càng thêm cô đơn thương tâm, tình nghĩa ở nơi nào?"

Lâm lão công công giận dữ, quát lên: "Vốn là quân thần, tự nhiên quân thần..."

Trần Trường Sinh vẫn không để cho hắn nói cho hết lời, bình tĩnh mà kiên định nói tiếp.

"Không để ý tới quan hệ giữa ngươi cùng tiên đế năm đó như nào, nhưng tuyệt đối không phải là quan hệ giưa ta cùng với sư huynh."

"Sư huynh hắn khẳng định không muốn làm vua, tự nhiên ta không thể xưng thần."

"Hơn nữa, ta vốn là Giáo Hoàng tương lai, không phải là thần tử."

...

...

Lâm lão công công giận quá thành cười, nhìn hắn giễu cợt nói: "Ngươi cho rằng mình vẫn là Giáo Hoàng tương lai ư? Thật là buồn cười quá mức."

"Nếu như người bạn của ta còn ở đây, hắn nhất định sẽ nói... Đây không phải là chuyện mà ngươi có tư cách hỏi, ngươi là cái quái gì chứ."

Thanh âm Trần Trường Sinh vẫn bình tĩnh, không có chút đùa cợt, giống như là lặp lại một cách máy mọc, hoặc là nói mô phỏng.

Bao gồm thời điểm nói đến tư cách, cùng với cái quái gì.

Hắn đang học tập cách nói chuyện của người bạn kia.

Phương thức nói chuyện này cùng vẻ bình tĩnh hoàn toàn trái ngược kết hợp với nhau, có lực sát thương vượt quá tưởng tượng.

Vẫn như những lời người bạn của hắn nói ở Lý Tử Viên khách sạn ba năm về trước.

Hơi thở của Lâm lão công công trở nên có chút ồ ồ.

Trên thế gian này, có quá nhiều người hơi thở ồ ồ, ngoài Quốc Giáo học viện huyền giáp trọng kỵ chuẩn bị xung phong, chiến mã khoác khôi giáp trầm trọng, hơi thở cũng trở nên ồ ồ .

Sau một khắc, Lâm lão công công bởi vì đã quá tức giận, ngược lại an tĩnh rất nhiều.

Hắn nhìn Trần Trường Sinh mặt không chút thay đổi nói: "Ta coi trọng ngươi, là bởi vì địa vị của ngươi ở Quốc Giáo cùng với một chút danh tiếng ngươi có được, mà không phải vì bản thân ngươi, ngươi cho rằng chỉ bằng mấy đứa nhỏ như các ngươi, là có thể nghịch chuyển đại thế nhân gian, ngăn cản làn sóng của thiên đạo hay sao? Không, sẽ chỉ có rất nhiều người vô tội bởi vì quyết định ngu xuẩn của ngươi mà chết."

Trần Trường Sinh nói: "Mà máu của những người vô tội sẽ không nhuộm đến trên tay của ngươi, ngươi vĩnh viễn luôn sạch sẽ , có phải không?"

Lâm lão công công ngạo nhiên nói: "Đó là bởi vì, ta có đại nghĩa trong tay."

Trần Trường Sinh nhớ tới ở Thanh Đằng yến ba năm trước đây, mọi người vì đại nghĩa yêu cầu Từ Hữu Dung gả cho Thu Sơn Quân, yêu cầu mình giải trừ hôn ước .

Hắn nói: "Ta sai lầm rồi."

Lâm lão công công hờ hững nói: "Biết sai cũng đã muộn."

Trần Trường Sinh lắc đầu, nói: "Ta muốn nói, nếu như người bạn của ta ở đây, hắn sẽ không nói nhiều như vừa rồi."

Lâm lão công công nhíu mày nói: "Phải không?"

Trần Trường Sinh nói: "Hắn đại khái sẽ chỉ nói bốn chữ."

Lâm lão công công con ngươi hơi co lại, nói: "Bốn chữ nào."

Trần Trường Sinh nói: " Khứ nhĩ mụ đích (1)."

(1) Khứ nhĩ mụ đích : câu chửi bậy tương đương với fuck you trong tiếng anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK