Trần Trường Sinh bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, nói: "Đúng rồi, ta tên là Trần Trường Sinh."
"Ta biết rồi." Lạc Lạc cười đáp lời.
Nàng đương nhiên biết tiên sinh tên là Trần Trường Sinh, mặc dù nàng chưa từng hoài nghi hắn, nhưng nếu nàng muốn bái hắn làm thầy, tộc nhân ở Bách Thảo Viên đã sớm thông qua các loại phương pháp, đem Trần Trường Sinh tra xét rõ ràng. Nàng biết hắn đến từ một trấn nhỏ tên là Tây Ninh, biết hắn biết Đường Tam Thập Lục, thậm chí biết hắn làm sao lại vào Quốc Giáo học viện, cho nên nàng tin chắc, tiên sinh khẳng định không phải một người bình thường.
Nàng nghĩ tới một chuyện, có chút bận tâm nói: "Tiên sinh, vừa rồi ta nói chuyện với vị Thiên Đạo viện giáo dụ kia như thế có phải là không ổn hay không?"
Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, nói: "Phải, quả thật có một chút, liên quan gì tới ngươi, những lời này thật ra có thể nói thành, liên quan tới ngươi cái rắm a."
Nói xong câu đó, hắn nở nụ cười, Lạc Lạc cũng nở nụ cười, rất vui vẻ, nàng cảm thấy, được ở cùng với tiên sinh thật là vui vẻ thoải mái, chuyện này rất tốt, sau đó nàng lại nghĩ tới chuyện trước khi Thiên Đạo viện giáo dụ đến.
"Người của Đông Ngự thần tướng phủ tại sao lại tìm đến tiên sinh?"
"Có một số chuyện."
Trần Trường Sinh không biết nên trả lời như thế nào, nhìn bộ dáng của tiểu cô nương rất tò mò, hỏi: "Ngươi biết Đông Ngự thần tướng phủ sao?"
Lạc Lạc nói: "Phượng sào trong truyền thuyết, làm sao có thể không biết được."
Nếu nói là phượng sào, tự nhiên là liên quan đến thiên phú huyết mạch của Từ Hữu Dung.
Trần Trường Sinh hỏi: "Ngươi biết Từ Hữu Dung sao?"
"Bản thân ta cũng muốn được biết nàng."
Lạc Lạc có chút tiếc nuối nói: "Lúc ta tới kinh đô, nàng đã tới phía nam, không còn cơ hội gặp mặt."
Trần Trường Sinh nhớ tới đánh giá của Đường Tam Thập Lục về Từ Hữu Dung, khuyên: "Lạc Lạc, ta biết ngươi rất mạnh, nhưng không nên so đấu với nàng làm gì, chúng ta không nhất thiết phải so sánh mạnh yếu với người khác làm gì, chỉ cần chúng ta có thể tiến bộ, đó chính là mạnh mẽ thật sự."
Lạc Lạc nghĩ hắn hiểu lầm chuyện gì, cười nói: "Nàng là chân phượng chuyển thế, độc nhất vô nhị, ngay cả mọi người trong nhà ta đều rất thưởng thức nàng, từ lúc còn nhỏ, vẫn mang nàng ra để khích lệ ta, nhưng ta thật sự không muốn cùng nàng so sánh điều gì, nghe nói nàng rất tốt, trừ tính tình hơi lạnh lùng ra, nếu so với phía nam Thần Quốc Thất Luật cái gì đó tốt hơn nhiều, ta thật ra chỉ muốn gặp nàng, ta muốn làm bằng hữu với nàng, tiên sinh, ngươi nói xem như vậy tốt hay không tốt chứ?"
Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, nói: "Ta với nàng... Quan hệ không được tốt."
Nghe lời này, Lạc Lạc hơi giật mình, sau đó nghĩ tới điều gì, nói: "Tiên sinh quả nhiên thích gạt người."
Trần Trường Sinh có chút buồn bực, hỏi: "Ta gạt người ở chỗ nào?"
"Tiên sinh vốn nói mình là người bình thường."
"Ta chính là người bình thường."
Lạc Lạc che miệng cười, nói: "Người bình thường... Làm sao có thể quan hệ không tốt với nàng chứ?"
Trần Trường Sinh cứng họng, bởi vì lời nàng nói có đạo lý. Nếu quả thật là người bình thường, căn bản không thể nào phát sinh bất cứ quan hệ nào với Từ Hữu Dung ở trên chín tầng mây, nếu như không có bất cứ quan hệ nào, làm sao có thể quan hệ không tốt chứ?
Lạc Lạc nhìn ánh mắt của hắn, không cười nữa, mà thật tình nói: "Tiên sinh, bắt đầu từ hôm nay, ta cũng sẽ không thích nàng, cũng không muốn làm bằng hữu với nàng nữa."
Trần Trường Sinh giật mình, hỏi: "Vì sao chứ?"
Lạc Lạc đương nhiên nói: "Bởi vì tiên sinh cùng nàng quan hệ không tốt, khẳng định nàng không phải người tốt."
Trần Trường Sinh thở dài, nói: "Chuyện này hình như không có lý lẽ?"
Lạc Lạc nói: "Tiên sinh là sư trưởng, dĩ nhiên ta phải nghe theo ngươi rồi, chuyện này không phải là lý lẽ hay sao?"
Trần Trường Sinh đối với chuyện này không còn lời nào để nói, bảo nàng ngồi xuống, sau đó đưa tay ra.
Lạc Lạc nhất định phải bái hắn làm thầy, là bởi vì nàng ở phương diện tu hành gặp phải chút vấn đề cực kỳ khó giải quyết.
Bất kỳ pháp môn tu hành nào đều có phương pháp vận hành chân nguyên xứng đôi với nó, chỉ có nắm giữ hoàn toàn, mới có thể phát huy ra uy lực chân chính của pháp môn tu hành, vấn đề của nàng chính là nàng không thể dựa theo phương pháp ghi trên sách để vận hành chân nguyên trong cơ thể.
Mà trong cái đêm Ma tộc cường giả ám sát nàng, Trần Trường Sinh dùng tám chữ chứng minh hắn có thể giải quyết vấn đề này, ít nhất là có khả năng trên phương diện này.
Trần Trường Sinh đã đem tên của nàng viết trên danh sách của Quốc Giáo học viện, hắn muốn chịu trách nhiệm đối với tu hành của nàng. Hắn biết đại khái vấn đề của nàng là gì, như vậy bài học đầu tiên của hắn, tự nhiên cũng muốn bắt tay vào làm từ phương diện này, đầu tiên hắn muốn xác nhận tình hình chân nguyên trong cơ thể nàng.
Xuân phong ùa vào cửa sổ, nhẹ phẩy trang sách cùng làn váy, Trần Trường Sinh cùng Lạc Lạc ngồi đối diện nhau ở trên sàn gỗ đen bóng, hắn nhắm mắt tĩnh tư thanh tâm trong chốc lát, ý bảo Lạc Lạc đưa tay phải ra, sau đó giơ tay phải của mình lên, chậm rãi đặt vào cổ tay của nàng.
Động tác của hắn rất tùy ý, lại rất chính xác, ngón trỏ cùng ngón giữa giống như là một thanh kiếm mở ra mũi nhọn, hàn quang tỏa ra bốn phía, chính xác chí cực rơi vào trên mạch môn của nàng, song thời khắc thực sự chạm vào, lại vô cùng nhu hòa, giống như là lá rơi mùa thu, không để cho bùn đất dưới tàng cây kinh sợ chút nào.
Lạc Lạc mở thật to mắt, nhìn ngón tay hắn đặt tại cổ tay của mình, cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.Nàng từ thuở nhỏ cẩm y ngọc thực, kiến văn quảng bác, không biết đã gặp qua bao nhiêu thầy thuốc, tự nhiên biết bắt mạch nhìn như tầm thường này là giỏi đến cỡ nào.
Chẳng lẽ tiên sinh còn là một danh y?
Thời điểm nàng giật mình nghĩ tới chuyện này, Trần Trường Sinh cũng rất giật mình, bởi vì hắn có thể cảm nhận tinh tường, ngón tay truyền đến mạch đập của tiểu cô nương này mạnh mẽ như vậy, rõ ràng giống như là trống trận, vấn đề là... tiếng trống quá mức dày đặc, mạch đập làm sao có thể nhanh đến như thế!
Ngón tay của hắn giống như bị mặt trống bắn ngược lại như mưa rơi, trong nháy mắt thu hồi.
Hắn ngẩng đầu nhìn sang ánh mắt của nàng, nhìn đôi mắt trong trẻo bình tĩnh, xác nhận nàng không phải vì vô cùng kích động mà dẫn đến mạch đập quá tốc độ, suy tư một lát, lần nữa đem hai ngón tay đặt đến cổ tảy của nàng, không nghĩ tới ngón tay vẫn truyền đến cảm giác như thế.
Tần số tim đập của Lạc Lạc gấp đôi phạm vi bình thường!
Nếu là người bình thường, tần số tim đập duy trì nhanh như thế, nhất định sắc mặt ửng hồng, choáng váng chảy mồ hôi, thời gian lâu hơn một chút, nói không chừng sẽ trực tiếp vỡ mạch máu mà chết!
Nhưng... Lạc Lạc không có bất kỳ phản ứng nào, nhìn qua cực kỳ bình thường, ngay cả mạch máu cũng cực kỳ vững vàng, nguyên do tại sao?
Trần Trường Sinh không thu tay lại, chuyên tâm thể nghiệm mạch đập của nàng, quan sát mạch tượng của nàng, nhíu mày càng ngày càng cấp, cho đến qua thời gian rất lâu sau, phát hiện tim của nàng đập mấy lần chẳng những không có theo thời gian chậm lại, ngược lại trở nên càng lúc càng nhanh!
Hắn ngẩng đầu nhìn mặt Lạc Lạc, phát hiện tiểu cô nương tóc mai nhiều thêm chút ít mồ hôi, hô hấp có chút dồn dập, biết lần này nàng thật sự khẩn trương.
Lạc Lạc quả thật rất khẩn trương, nàng không ngờ buổi học đầu tiên, dĩ nhiên là bắt mạch ình, cho đến khi ngón tay Trần Trường Sinh rơi vào cổ tay nàng, nàng mới nhớ tới vấn đề kia, nhớ tới mạch tượng của mình có khác biệt rất lớn so với người bình thường... Vậy phải làm sao bây giờ?
Trần Trường Sinh thu tay lại, nhìn nàng trầm mặc thời gian rất lâu, hỏi: "Mạch tượng của ngươi... vẫn luôn thế này phải không?"
Lạc Lạc cúi đầu, khẽ dạ nhẹ, giống như đứa trẻ làm sai chuyện gì: "Từ khi sinh ra đã như vậy."
Trần Trường Sinh tiếp tục trầm mặc, tựa như đang suy tư vấn đề cực kỳ phiền toái.
Hắn đã mơ hồ đoán ra lai lịch của Lạc Lạc.
Chỉ cần là con người cũng không thể trong tình huống tim đập rất nhanh tồn tại thời gian lâu dài, chớ đừng nói chi là lớn như Lạc Lạc.
Chỉ có thể có một cách giải thích, Lạc Lạc không phải con người.
Xuân phong tiếp tục lùa vào cửa sổ, nhẹ phẩy trang sách cùng làn váy của tiểu cô nương, còn có tóc mai của nàng đang phủ mồ hôi.
Tàng thư quán hoàn toàn an tĩnh.
Lạc Lạc cúi đầu, bộ dáng rất đáng thương.
Trần Trường Sinh nhìn nàng, cũng muốn hỏi thứ gì, lại không biết nên nói thế nào.
Lạc Lạc bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn bộ dáng hắn muốn nói lại thôi, lấy hết dũng khí nói: "Tiên sinh, ngươi hỏi ta sẽ nói."
Trần Trường Sinh nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy nàng rất anh dũng, suy nghĩ một chút, nói: "Vậy ta không hỏi nữa."
Lạc Lạc mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn hắn, nói: "Tại sao vậy, tiên sinh? Chẳng lẽ... Ngươi không tò mò hay sao?"
Tò mò là dụ hoặc khó ngăn cản nhất của tất cả sinh mệnh có trí tuệ, là hấp dẫn lớn nhất, tỷ như nàng hiện tại cũng rất tò mò, tại sao Trần Trường Sinh không đặt câu hỏi nữa, rõ ràng nàng đã nói, chỉ cần hắn hỏi, nàng sẽ đem tất cả đầu đuôi nói cho hắn biết.
"Tò mò, có đôi khi không tốt."
"A?"
Trần Trường Sinh than thở nói: "Ta là lão sư của ngươi đúng chứ?"
Lạc Lạc rất khó hiểu, nói: "Đương nhiên là đúng, tiên sinh."
Trần Trường Sinh đưa thay sờ sờ đầu của nàng, cười nói: "Lão sư sẽ phải có bộ dạng của lão sư, nếu sự thật quá mức kinh người, lai lịch của ngươi quá mức kinh người, sau này chúng ta ở chung sao được? Sư đạo tôn nghiêm thứ này, ta làm sao duy trì được?"
"Ai..."
Lạc Lạc hoàn toàn không ngờ được đây là nguyên nhân, giật mình hỏi cẩn thận: "Tiên sinh, chẳng lẽ ngươi không sợ hay sao?"
Trần Trường Sinh nói: "Chuyện này có gì đáng sợ, chỉ là trước đây chưa từng gặp, có chút không quen thôi."
Lạc Lạc nghe lời này cảm thấy rất vui vẻ, dùng đầu đội lên lòng bàn tay của hắn khẽ chà chà, tựa như con thú nhỏ đáng yêu, mơ hồ nói: "Tiên sinh tốt nhất."
...
...
Có thể bởi vì cảm thấy Trần Trường Sinh từ trong ra ngoài, mỗi một cọng tóc cũng rất tốt, Lạc Lạc đối với hắn vốn đã cực kỳ kiên định tín nhiệm, giờ khắc này dường như càng thêm phóng đại, giống như ánh sáng mặt trời tỏa ra, cho nên mặc dù hắn không hỏi, nhưng nàng muốn nói gì đó.
"Tiên sinh, chân nguyên trong cơ thể ta cũng không ít." Nàng nói.
Trần Trường Sinh nghĩ tới mạch tượng lúc trước của nàng, xác nhận như thế, tiểu cô nương thần hồn cường đại chí cực, nếu như loại lai lịch này, như vậy số lượng chân nguyên trong cơ thể tự nhiên không phải ít, ít nhất so sánh với nhân loại cùng lứa bình thường nhiều hơn vô số lần mới phải.
"Nhưng ta không biết dùng như thế nào."
Lạc Lạc giải thích: "Trong nhà tự nhiên cũng có công pháp tu hành, nhưng công pháp đỉnh cao nhất chỉ thích hợp với phái nam... Ta tính toán dù có thức tỉnh huyết mạch, dùng loại công pháp này cũng không thể tu đến mạnh nhất, nhiều lắm cũng chỉ đến Tụ Tinh thượng cảnh, không thể bước vào lĩnh vực thần thánh."
Trần Trường Sinh không nói gì, nghĩ thầm nếu như có thể tu đến Tụ Tinh thượng cảnh, vậy đã là cường giả đại lục đều biết tới, nhưng tiểu cô nương này cảm thấy chưa đủ, bởi vậy có thể tưởng tượng được yêu cầu của nàng đối với bản thân cao đến mức nào, hoặc là nói lai lịch của nàng kinh người đến đâu.
"Nếu như ta không thể mạnh nhất, tương lai không thể thừa kế quyền trượng của phụ thân, ta phải gả cho người thừa kế của hắn."
Lạc Lạc nhìn hắn ủy khuất nói: "Mà ta không muốn lập gia đình."
"Cho nên ngươi muốn học tập công pháp tu hành của loài người, xem xem có biện pháp nào đột phá hạn chế hay không sao."
Trần Trường Sinh suy nghĩ một lát, sau đó nói: "Không thành vấn đề, chúng ta nhất định có thể trở thành một đôi thầy trò mạnh nhất đại lục."
Lạc Lạc mở to hai mắt, mặc dù nàng đối với Trần Trường Sinh có tín nhiệm gần như mù quáng, nhưng nghe những lời này, vẫn không dám tin tưởng.
Trần Trường Sinh nghĩ tới vấn đề của mình, nhìn về phương hướng Lăng Yên các trong hoàng cung ngoài cửa sổ, có chút cảm khái, hắn muốn làm chuyện này, trong lòng người khác chính là si tâm vọng tưởng, nhưng hắn phải suy nghĩ như vậy, hơn nữa phải cố gắng phấn đầu, bởi vì vận mệnh không cho hắn con đường nào khác.
"Có suy nghĩ can đảm, ở trước lúc thực hiện mơ ước, vĩnh viễn không đặt ra hạn chế ình, không tìm kiếm cái cớ để mình lui bước hay lý do thất bại, chỉ có như thế, chúng ta mới có thể đem mơ ước nhìn như xa xôi biến thành thực tế chân chính."
"Đây, chính là bài học đầu tiên ta dạy cho ngươi."