Đọc sách trăm lần, tự thấy chân nghĩa, nhưng có người chỉ cần mười ngày, có người lại cần tới nửa năm, đối với sự so sánh này quả thật không còn lời nào để nói, tựa như Đường Tam Thập Lục đã nói với hắn, thiếu nữ kia thường xuyên làm cho người ta không còn lời nào để nói, Trần Trường Sinh tự nhiên không thể làm gì khác đành phải không nói lời nào.
Nhưng chẳng biết tại sao, Sương Nhi nhìn bộ dạng đần độn trầm mặc của Trần Trường Sinh cảm thấy mất hứng, hoặc là nàng vốn tưởng rằng, ngươi đã có hôn ước với tiểu thư, như vậy cho dù thực lực xê xích khá xa, ít nhất cũng có thể biểu hiện hùng tâm tráng chí một chút chứ?
Hơn nữa trong suy nghĩ của nàng, nếu như không phải tiểu thư từ Nam Khê trai viết thư về, hiện tại Trần Trường Sinh đã không biết sinh tử rồi, làm sao còn có cơ hội tiến vào Quốc Giáo học viện, ngồi trên sàn nhà sạch sẽ đọc sách tu hành chứ? Không cần ngươi thiên ân vạn tạ, cũng không nên trầm mặc, coi như mọi chuyện không hề phát sinh như thế?
Sương Nhi nhìn hắn lắc đầu, từ trong lồng ngực lấy ra một lá thư rất mỏng đưa tới.
"Ngươi hiện tại đạt được cơ hội tu hành hiếm có, nên quý trọng nhiều hơn, bắt đầu từ trụ cột, làm đến nơi đến chốn, không cần nghĩ tới đường ngang ngõ tắt, cũng không nên đem hi vọng ký thác trên người người khác, nhất là trên người của nữ nhân." Nàng không biết nghĩ đến điều gì, nghiêm nghị nói: "Tu hành, không đơn giản như vậy, cho dù không có hi vọng, ta cũng không hi vọng ngươi vò mẻ chẳng sợ sứt nữa, hiểu được ý của ta chứ?"
Trần Trường Sinh nhận lấy tờ giấy kia, ngây người không biết nàng có ý gì, nghĩ thầm chính mình trốn vào học viện hoang vu tựa như nấm mộ này đọc sách tu hành, chẳng lẽ thần tướng phủ cùng Từ tiểu thư kia còn cảm giác mình chướng mắt hay sao?
Mặt trời phía ngoài tàng thư quán đang ở giữa không trung, lá cây xào xạc, đem ánh sáng chiếu vào tán thành nhiều vết lốm đốm, may là thời tiết đầu xuân, khí trời không quá nóng, trên tờ giấy kia có mùi thơm ngát của nữ nhân, nhưng không có mồ hôi.
Trần Trường Sinh nhìn bốn chữ trên giấy, trầm mặc thời gian rất lâu.
"Tự giải quyết cho tốt."
Chữ viết trên giấy tương đối thanh tú, nhưng chưa nói tới mức kinh người, hơn nữa nét bút rất thẳng, nhìn có chút khờ trĩ khả ái, hắn đoán được bốn chữ này hẳn là Từ gia tiểu thư từ phía nam xa xôi viết ình, nhưng như thế nào cũng không thể đem thiếu nữ viết ra tác phẩm khờ dại ngốc nghếch như thế liên hệ cùng thiếu nữ thiên tài trong truyền thuyết được.
Hắn hiểu được ý tứ của bốn chữ này, lại càng mơ hồ chứng kiến vẻ mặt của Từ tiểu thư lúc viết bốn chữ này, nhất định nàng lúc ấy ánh mắt đạm mạc, chân mày cau lại, có chút không kiên nhẫn, cũng có chút không vui, nhưng nhiều nhất vẫn là không quá để tâm.
Nàng viết cho hắn bốn chữ, thật ra mấu chốt chỉ có một chữ, chính là chữ tự.
Tự, chính là mình.
Một mình ngươi sinh sống.
Một mình ngươi đọc sách.
Một mình ngươi tu hành.
Một mình ngươi ăn tốt uống tốt.
Trần Trường Sinh lẳng lặng suy nghĩ, không suy nghĩ quá nhiều, đem tờ giấy thu vào tay áo, đứng dậy, đi tới trước giá sách bắt đầu tìm bốn mươi chín cuốn sách mà Tẩy Tủy Luận nhắc đến, vừa tìm vừa nghĩ tới lời nói của nha hoàn Sương Nhi lúc trước, chân mày không nhịn được nhíu lại, ngón tay đang di động trên sách cũng chậm đi —— thật sự chỉ cần mười ngày đã có thể đem nhiều sách như thế đọc một trăm lần sao? Rốt cuộc là làm thế nào?
Tẩy Tủy Luận là lời tổng luận về tu hành, bốn mươi chín quyển sách nền tảng mới thật sự là đối tượng học tập, học sinh muốn dùng kiến thức cùng trí tuệ trong những quyển sách này, mở ra tâm trí của mình, gia tăng hiểu biết đối với thế giới, nhờ đó cường đại thần hồn của bản thân.
Đây là tu hành phương diện tinh thần thuần túy —— từ khi thiên thư hàng lâm, loài người bắt đầu tu hành, lúc đầu ngưng thần cũng là chọn dùng phương pháp này, hoặc bởi vì vô số các bậc tiền bối đã tổng kết, loại phương pháp này có tỷ số hữu hiệu nhất, tỷ lệ thành công cao nhất, hoặc bởi vì văn tự là vật dẫn duy nhất cho tư tưởng, nghĩ muốn dùng tư tưởng của tiền nhân trợ giúp tư tưởng của mình biến thành lực lượng, như vậy tự nhiên cũng muốn thông qua cây cầu văn tự này.
Đã dùng phương pháp này, như vậy Tẩy Tủy Luận ghi chú bốn mươi chín quyển sách, tự nhiên là bốn mươi chín quyển sách xã hội loài người công nhận có thể trợ giúp ngưng kết thần thức , từ năm 1582 Quốc Giáo thẩm định thư mục cụ thể đã không hề thay đổi nữa.
Trần Trường Sinh đi lại tìm kiếm bên cạnh giá sách, cho dù hắn đối với danh sách tàng thư cực kỳ quen thuộc, cũng cần thời gian ước chừng nửa canh giờ mới đem bốn mươi chín quyển sách tìm ra toàn bộ, sau đó đem toàn bộ đến trên sàn nhà bên cạnh cửa sổ, dựa theo thứ tự sắp xếp.
Hắn không đọc ngay lập tức, mà ở trong bách hoa hạng đi ăn một món canh, lại ở trên bãi cỏ ven hồ nghỉ ngơi nửa canh giờ, cho đến tinh thần viên mãn, sau đó lần nữa đi về tàng thư quán, cầm lên quyển sách đầu tiên bắt đầu đọc.
Lúc trước trong thời điểm tìm sách, hắn đã thông qua tên sách xác định những quyển sách này mình chưa từng đọc, ngoài một chút tiếc nuối, cũng rất tò mò, những cuốn sách này có nội dung gì lại có thể trợ giúp loài người ngưng kết thần thức chứ.
Quyển sách đầu tiên mà hắn cầm lên tên là « Phác Môn Sơ Giải » , hắn xác nhận chính mình chưa từng đọc quyển sách này, cho nên khi hắn mở sách, nhìn thấy mấy câu văn hơi quen mắt, hắn nghĩ không biết có phải mình bị hoa mắt hay không, tựa như trong cuộc thi gia nhập Thiên Đạo viện vậy.
Quyển sách này rất mỏng, nhưng hắn cảm thấy hơi nặng. Hắn kinh ngạc nhìn nội dung trên sách, có chút ngơ ngẩn phát hiện, chính mình từ lúc bốn tuổi, cũng đã đọc những nội dung này, mà chính xác hơn, những nội dung này mình đã thuộc làu làu.
Chỉ là trong miếu cũ ở Tây Ninh trấn, quyển sách này gọi là « Bão Phác Kinh »
Hắn cảm thấy rất bất ngờ, bởi vì tựa như trở lại hiện trường khảo hạch của Thiên Đạo viện, hắn vốn tưởng rằng chuyện tốt như thế không thể xuất hiện quá nhiều lần, không ngờ thật sự tái diễn lần nữa, điều này làm cho hắn có chút hoảng hốt, qua một thời gian ngắn mới tỉnh hồn lại.
Sau khi định thần, hắn mở ra cuốn thứ hai sách.
Quyển sách này tên là: « Thiên Thư Lăng Tán Phú Hợp Tập »
Cánh tay mở sách như gió mát thổi qua, hắn rất nhanh đã xác nhận quyển sách này mình cũng đã xem, các bậc tiền bối xem Thiên Thư lăng sau viết thành ca phú, cũng ở trong óc của mình, chỉ là thời điểm năm tuổi ở trong miếu cũ Tây Ninh trấn đọc thi phú này , tập kia tên là « Thi Hoa Lục » .
Trần Trường Sinh trầm mặc chốc lát, lật ra cuốn sách thứ ba.
Vẫn như thế.
Quyển sách này hắn cũng đã xem, chỉ là tên không giống như khi còn bé thôi.
Quyển sách thứ tư, quyển sách thứ năm... Hắn đem bốn mươi chín quyển sách nhanh chóng xem qua một lần, xác nhận tất cả mình đều đã đọc.
Thế là thế nào?
Chuyện này coi như vui mừng sao? Trần Trường Sinh lại cầm lên Tẩy Tủy Luận, trầm mặc rất lâu, ở trong lòng lặng yên suy nghĩ, khóe môi chẳng biết lúc nào đã nhếch lên, ánh mắt nheo lại giống như tinh hà đổ xuống, dịu dàng tràn ngập nụ cười.
Hắn nhớ tới câu nói của Sương Nhi trước lúc rời đi.
"Tu hành, không đơn giản như vậy."
Hắn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy cửa tàng thư quán loang lổ quang ảnh, gió mát nhẹ nhàng , cũng đã không có một bóng người, không khỏi có chút buồn bã tiếc nuối —— nếu như tiểu cô nương kia vẫn còn ở đây, hắn thật rất muốn nói cho nàng biết, chính mình ngưng tụ thần thức tựa như còn nhanh hơn tiểu thư nhà ngươi.
Nhưng hắn lập tức lại nhớ ra, thời điểm Từ Hữu Dung đem bốn mươi chín quyển sách đọc trăm lần thấy chân nghĩa, ngưng tụ thần thức thành công mới bốn tuổi, chút tâm tư kiêu ngạo vừa mới sinh ra liền tiêu tán, tự giễu cười cười, nghĩ thầm thật không có ý nghĩa gì.
Chuyện kế tiếp, chính là dùng phương pháp phía trên Tẩy Tủy Luận, đem văn tự cùng với tin tức mà văn tự đem đến trong bốn mươi chín quyển sách, toàn bộ chuyển thành dinh dưỡng nuôi dưỡng thần hồn, sau đó ngưng kết thần thức.
Đổi lại bất luận người nào, ở thời khắc mấu chốt này, đại khái cũng sẽ tiếp tục thực hiện. Nhưng Trần Trường Sinh nhìn thoáng qua bầu trời, phát hiện mặt trời đã ngả về tây, hoàng hôn dần dần dày đặc, lại đem Tẩy Tủy Luận để xuống, thu thập sách trên sàn nhà, đi ra khỏi tàng thư quán.
Đã đến giờ ăn cơm tối .
...
...
Bởi vì phải ăn cơm tối, cho nên có thể không để ý tới cơ hội thay đổi vận mệnh ngay trước mắt, nếu như nói đây là tự ràng buộc mình, sự ràng buộc này không khỏi quá nghiêm khắc tàn khốc , giống như tự làm khổ mình hơn, nhưng cũng có thể nói đó là sự tự tin, bởi vì hắn tin tưởng cơ hội này sẽ không chạy mất.
Từ khảo hạch nhập viện của Thiên Đạo viện , cho tới hôm nay phát hiện bốn mươi chín quyển sách đã ở trong đầu, Trần Trường Sinh đã có thể xác định một ít chuyện —— sư phụ cũng đã sớm giúp bọn họ tạo dựng trụ cột, sư phụ quả nhiên không phải một vị đạo nhân bình thường .
Con đường tu đạo dài dòng chậm chạp, mà hắn và Dư Nhân sư huynh thuở nhỏ khổ học đạo tàng, vạn quyển sách đều ở trong lòng, tương đương với việc hắn xuất phát sớm hơn người khác, hắn đã đi trước ngàn dặm đường, như vậy hắn đương nhiên có thể đạt đến đích sớm hơn người khác.
Trần Trường Sinh từ trước đến giờ rất tự tin, hiện tại xác định chuyện này, hắn càng thêm tự tin, lúc này hoàng hôn buông xuống, tà dương biến mất, nhưng hắn trong tâm chí của hắn, đang có một vầng mặt trời đỏ chậm rãi mọc lên, cần gì phải lo lắng về hắc ám trên đoạn đường phía trước nữa?
Ăn cơm tối xong, hắn trở về tàng thư quán, đun ấm nước sôi, vào bách hoa hạng mua trà hoa, khoanh chân ngồi xuống, tĩnh tâm chốc lát, ánh mắt chậm rãi nhìn qua bốn mươi chín cuốn sách, cuối cùng rơi vào trên Tẩy Tủy Luận.
Trong sách chút ít văn tự, từ sâu trong óc hắn hiện lên, từ trong trí nhớ thuở nhỏ trở về, trở thành vô cùng chân thiết, sau đó dần dần phóng thích khí tức, theo phần phương pháp đầu tiên của Tẩy Tủy Luận, ở trong thế giới tư tưởng của hắn không ngừng giao hòa.
Rất nhiều năm trước ở trong miếu cũ, hắn đã hoàn thành khải trí, việc lúc này mà hắn cần làm chính là cố thức.
Hắn nhắm mắt, lẳng lặng suy tư, sau đó dần dần quên cả suy tư.
Nếu nói đến minh tâm thấy tính, thật ra cũng không phức tạp như thế.
Chẳng qua là bốn chữ dung hội quán thông mà thôi.
Thời gian dần dần trôi đi, mảnh đất ẩm ướt bên ngoài tàng thư quán, chẳng biết lúc nào vang lên tiếng ếch kêu.
Rõ ràng đang là đầu xuân.
Bóng đêm dần dần dày đặc, sao phủ đầy trời, trong kinh đô huyên náo xôn xao.
Chỉ có Quốc Giáo học viện vẫn an tĩnh như vậy.
Ngọn đèn trong tàng thư quán rất yếu ớt, lại tựa như vĩnh viễn không bao giờ tắt.
Đột nhiên, trong quán vang lên một tiếng ông nhẹ.
Thanh âm này đến từ trong thiên địa.
Có gió cuốn vào lâu .
Trần Trường Sinh mở mắt, ánh mắt có chút ngơ ngẩn, sau đó dần dần bình tĩnh, cuối cùng bị vui sướng khỏa lấp.
Thời gian một ngày một đêm, hắn đã ngưng kết thần thức thành công.
Tu hành, thì ra lại đơn giản như vậy.