Mục lục
[Dịch] Trạch Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy đáp án này, Trần Trường Sinh chẳng biết tại sao cảm thấy trong lòng vui vẻ, lại có chút ít kiêu ngạo, nói: "Cảm ơn."

Từ Hữu Dung nói: "Không cần khách khí."

"Tóm lại ta có sư huynh, những lời hắn nói ta đều tin tưởng." Trần Trường Sinh lại quay lại chủ đề cũ.

Từ Hữu Dung thật tình hỏi: "Về máu của ngươi, sư huynh của ngươi nói như thế nào?"

Trần Trường Sinh nói: "Sư huynh nói, chỉ có thánh nhân mới có thể ngăn cản được sự hấp dẫn của máu của ta ."

Từ Hữu Dung nghĩ thầm sao ngươi lại bướng bỉnh đến thế? Cho nên đối thoại lại tiếp tục.

"Máu ngươi không bị hút hết, không phải nói rõ chưa có người nào chịu đựng được khảo nghiệm này ư."

"Có."

"Ai?"

"Sư huynh."

"... Ngươi còn sống, chứng minh hắn không hút máu của ngươi, nhưng không phải hắn nói chỉ có thánh nhân mới có thể chịu đựng được sự hấp dẫn này hay sao?"

"Đúng vậy, sư huynh của ta chính là thánh nhân."

Đến lúc này, không khí chung quanh trở nên tĩnh lặng. Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung hai mắt nhìn nhau, không biết nên tiếp tục như thế nào. Thật ra bọn họ đều không phải người giỏi hàn huyên, lúc này bên bờ tử vong, cố ý muốn nói chuyện phiếm thật là thoải mái, không những không thể đạt được mục đích, ngược lại lộ vẻ có chút ngốc nghếch và cứng nhắc.

Hai người bọn họ đồng thời thở dài một tiếng ở trong lòng, sau đó quay đầu đi, tầm mắt tách ra. Từ Hữu Dung nhìn thế giới chân thực bên kia thanh diệp, nhìn thảo nguyên phương xa thú triều tạo thành hắc tuyến, hỏi: "Đại khái lúc nào sẽ đến?"

Trần Trường Sinh nói: "Hẳn là trước hoàng hôn."

Từ Hữu Dung an tĩnh một lát, nói: "Nếu nói như thế, đây chính là một ngày cuối cùng của chúng ta."

Trần Trường Sinh là một người vô cùng nhạy cảm đối với thời gian, cải chính: "Là một buổi ban ngày cuối cùng."

Từ Hữu Dung cười cười, không tranh luận vô vị với hắn nữa.

Trần Trường Sinh cảm giác được tâm tình của nàng lúc này, trầm mặc một lát rồi nói: "Sư huynh đã nói, nếu như cố gắng đến lúc cuối cùng vẫn phát hiện không thể thay đổi được vận mệnh, như vậy không thể làm gì khác đành phải chấp nhận hoặc có thể nói là hưởng thụ những thứ vận mệnh mang đến cho ngươi."

Từ Hữu Dung lúc này mới biết những lời hắn nói với mình đêm đó ở trong miếu có ngọn nguồn từ nơi nào, lẳng lặng suy nghĩ chốc lát, cảm thấy câu nói đơn giản này cũng không đơn giản chút nào. Nàng đánh giá đối với Trần Trường Sinh rất cao, nghe hắn tôn trọng đối với sư huynh như thế, càng cảm thấy vị sư huynh kia không phải người bình thường —— tu hành giới cho rằng Tuyết Sơn tông đã suy bại, ai ngờ còn có nhiều đệ tử trẻ tuổi giỏi giang đến vậy.

Nghĩ tới những chuyện này, nàng rất tự nhiên liên tưởng đến đồng môn của mình, cuộc sống học đường ở Thanh Diệu Thập Tam ti đã xa, Nam Khê trai nội môn chỉ có một mình nàng là đệ tử, ngược lại nàng cùng các đệ tử Trường Sinh tông, nhất là Ly Sơn kiếm tông quen biết một chút, hơn nữa nàng cùng bọn họ nói ra cùng hệ, vốn chính là lấy sư huynh sư muội xưng hô.

"Ta cũng có một vị sư huynh." Nàng nói tự nhiên là Thu Sơn Quân.

Sau đó nàng an tĩnh thời gian rất lâu. Ở trong những năm tu đạo ở phía nam, Thu Sơn Quân đối với nàng vẫn rất tốt, thậm chí tốt đến mức làm cho nàng cảm giác không được, lại càng không có điểm nào không thoải mái. Thế nhân đều nói bọn họ là một đôi thần tiên quyến lữ, nàng cũng biết Thu Sơn Quân có ý nghĩ yêu thương đối với mình, không khỏi nghĩ tới, nếu như mình chết ở Chu viên, hắn sẽ đau khổ bi thương đến cỡ nào đây?

"Sau đó?" Trần Trường Sinh không rõ vì sao nàng bỗng nhiên an tĩnh, hỏi.

Từ Hữu Dung nói: "Ở trong miếu chúng ta đã thảo luận về hai chữ hoàn mỹ, ngươi nói trên thế giới không thể nào có người hoàn mỹ, ta thừa nhận là có đạo lý, nhưng sư huynh là người tiếp cận với hoàn mỹ nhất mà ta từng thấy ở trên đời."

Trần Trường Sinh nghĩ thầm ta nghĩ sư huynh của mình rất hoàn mỹ, nhưng trong mắt thế nhân, hắn lại là một người tàn phế.

"Hơn nữa sư huynh đối xử rất tốt với ta." Từ Hữu Dung nhìn vào mắt của hắn nói, không biết tại sao phải bổ sung một câu như vậy.

Trần Trường Sinh cũng không biết, càng không hiểu tại sao sau khi nghe thấy câu này, sẽ cảm thấy có chút ghen tuông, ngay cả câu nói của hắn kế tiếp, đều có chút vị chua. Loại chua này không thể hiện bằng từ ngữ, mà thể hiện trên âm điệu, có một loại cố ý lạnh nhạt cùng với không để ý.

"Cho nên... Ngươi thích hắn?"

Hắn lẳng lặng nhìn vào mắt của nàng, hỏi, vào giờ khắc này, hắn cảm giác mình rất cường đại.

Nếu là thời điểm khác, nam tử trẻ tuổi khác hỏi vấn đề như vậy, dĩ nhiên Từ Hữu Dung sẽ không trả lời, nhưng bây giờ đang trong lăng mộ của Chu Độc Phu, câu hỏi do hắn đặt ra... Hoặc nàng vốn đang đợi hắn hỏi vấn đề này, mượn áp lực tử vong cùng... lời nói của hắn, tới thấy rõ ràng nội tâm chân thật nhất của mình.

Nàng ở trong lòng rất chân thành cẩn thận hỏi chính mình, sau đó đưa ra đáp án.

Nàng không nói gì, chỉ lắc đầu.

Phần ghen tuông vô cùng đạm của Trần Trường Sinh cũng chưa hoàn toàn tan biến, bởi vì nàng vẫn phải suy nghĩ một chút —— hắn chưa từng trải qua chuyện nam nữ, cho nên không rõ, chính bởi vì đây là đáp án mà nàng thật tình suy tư sau đó đưa ra, mới đáng giá để hắn vui vẻ.

Hắn suy nghĩ một chút, hỏi: "Hắn thích ngươi?"

Lần này Từ Hữu Dung không nghĩ quá lâu, trực tiếp gật đầu.

Nàng không ngờ biểu hiện như vậy lại có chút kiêu ngạo, bởi vì nàng nói chính là sự thật khách quan.

Trần Trường Sinh làm cho mình bình tĩnh lại, biểu hiện có chút khó hiểu, thật ra chỉ là muốn làm cho mình càng cao hứng hơn một chút, tiếp tục hỏi: "Nếu là hoàn mỹ , lại yêu thích ngươi, vì sao ngươi không chấp nhận?"

Từ Hữu Dung rất rõ ràng đã từng trả lời vấn đề tương tự, chẳng qua không biết trước hỏi nàng chính là Sương nhi, là Thánh nữ hay là chính nàng, tóm lại, câu trả lời của nàng rất bình tĩnh mà thông thuận.

"Đầu tiên, hắn mạnh mẽ thế nào, cũng chỉ mạnh như ta mà thôi."

Lời còn chưa nói hết, đã nghênh đón phản đối của Trần Trường Sinh. Hắn lúc này đã hoàn toàn quên mất lập trường của mình, tựa như hôm đó ở trong miếu, cảm thấy lý niệm của thiếu nữ này có vấn đề thật lớn, hắn muốn thay đổi quan niệm của nàng, làm cho nàng có thể sống hạnh phúc hơn, nơi nào còn nhớ rõ thú triều sắp đến.

"Loại tâm thái này của ngươi không đúng rồi, giao hữu không phải là đánh nhau, ai mạnh ai yếu có quan hệ gì?"

Từ Hữu Dung không biết sự biến đổi tâm lý của hắn, suy nghĩ một chút rồi nói ra: "Ngươi nói có đạo lý, làm bầu bạn tu đạo, cảnh giới thực lực của hắn vậy là đủ rồi, thậm chí có thể nói, trong đám bạn cùng lứa tuổi, ta rất khó tìm ra đối tượng thích hợp hơn hắn, nhưng con đường tu đạo dài dòng, nếu muốn trường kỳ sớm chiều tương đối, cuối cùng phải tìm đối tượng thuận tâm ý của mình."

Ba chữ thuận tâm ý kia rất tốt, Trần Trường Sinh nhìn nàng ánh mắt sáng ngời, thật tình nói: "Ta ủng hộ ngươi."

Từ Hữu Dung cười cười im lặng, nghĩ thầm chuyện này từ khi nào lại cần có người khác ủng hộ —— đúng thật là tốt rất tốt, nhưng ta không thích. Sư huynh cái gì cũng tốt, nhưng ta lại không động tâm, đây mới chính là nguyên nhân duy nhất.

Độc tố dần tan biến, nàng lúc này vẫn suy yếu, sắc mặt tái nhợt, chưa nói tới xinh đẹp. Nhưng nụ cười trong mắt nàng, đối với Trần Trường Sinh mà nói, cũng rất dễ nhìn, trực tiếp làm cho trái tim hắn rung động.

Động tâm là một từ rất huyền diệu, rất khó miêu tả. Trái tim con người luôn đập từng giây từng phút. Như thế nào mới gọi là động tâm? Tim đập nhanh hơn chính là động tâm? Chiết Tụ tim đập cách một thời gian ngắn cũng sẽ tăng nhanh, nhưng đó là bệnh.

Trần Trường Sinh cũng không biết.

Nhưng hắn biết lúc này mình đang động tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK