Mục lục
[Dịch] Trạch Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có người nhìn tên chưởng quỹ nước miếng tung bay kia, căm tức hô: "Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ?"

Tên chưởng quỹ hiệu cầm đồ lấy một loại ánh mắt kinh thường nhìn hắn, nói: "Cháu trai con nhà tỷ phu của ta đang đi học ở Quốc Giáo học viện, nhiều đệ tử Nam Khê trai như vậy ở bên trong, chẳng lẽ còn nhìn không thấy? Không chỉ có hắn, rất nhiều người cũng nhìn thấy rõ ràng, Thánh Nữ cùng Trần Trường Sinh đứng ở bên cửa sổ trên lầu nói chuyện phiếm với nhau."

Trên đường trở nên một mảnh an tĩnh.

Đêm đầy sao lấp lánh, một đôi nam nữ trẻ tuổi đứng bên cửa sổ, lưu lại bóng hình, đó là hình ảnh rất xinh đẹp.

Nhưng không người nào nguyện ý đứng ủng hộ hình ảnh này.

Không biết qua thời gian bao lâu, đám người mới từ trong hoảng hốt tỉnh lại, ngoài khiếp sợ sinh ra rất nhiều không giải thích được. Từ năm trước vẫn có lời đồn, Trần Trường Sinh mạnh mẽ giải trừ hôn ước với Từ gia, tuy nói sau trận chiến ở Nại Hà kiều, Trần Trường Sinh đã thay đổi chủ ý, nhưng... Thánh Nữ chẳng lẽ dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy ư? Nàng vào ở Quốc Giáo học viện như vậy, chẳng lẽ còn thật sự chuẩn bị gả cho hắn? Từ phủ làm sao còn mặt mũi? Đông Ngự thần tướng Từ Thế Tích nổi tiếng cao ngạo kia, chẳng phải sẽ biến thành một câu chuyện cười sao?

Lúc sáng sớm, Đường Tam Thập Lục, Hiên Viên Phá, Tô Mặc Ngu cùng đi với các đệ tử Nam Khê trai, tiến vào tiểu lâu lấy hành lý của mình, chuẩn bị mang đến mặt đông Quốc Giáo học viện để ở. Chiết Tụ chắc chắn không làm chuyện như vậy, chút ít hành lý lộ ra vẻ có chút keo kiệt, được Hiên Viên Phá nắm trong tay.

Bọn họ đứng trước cửa phòng đóng chặt, cầm hành lý, nhìn có chút nghèo túng đáng thương.

"Ngươi dù sao cũng phải cho hắn chút mặt mũi, dù sao nơi này là Quốc Giáo học viện, hắn là viện trưởng." Đường Tam Thập Lục hướng về phía cửa phòng đóng chặt hô lên: "Cho dù ngươi là vì an toàn của hắn, cũng quá khoa trương rồi, vì sao cần để Nam Khê trai kiếm trận vây kín nơi này, còn muốn đuổi chúng ta đi? Nơi này là kinh đô, cũng không phải Hàn sơn, cho dù Ma Quân cũng không dám tới đây."

Căn phòng này là chỗ ở của Trần Trường Sinh, nhưng hắn đang nói chuyện với Từ Hữu Dung.

Một đêm trôi qua, Nam Khê trai đệ tử cùng Quốc Giáo học viện thầy trò đều biết nàng không rời khỏi nơi này.

Cửa phòng vẫn đóng, không có bị đẩy ra, cũng không có thanh âm truyền tới.

Từ Hữu Dung ngồi bên cạnh bàn đọc sách cạnh cửa sổ, nhìn Trần Trường Sinh ngủ say trên giường, thỉnh thoảng vươn đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa dịu lông mày của hắn bởi vì đau đớn mà nhíu lại.

Đồng cung được nàng cầm tại tay trái, tỏa ra khí tức nhàn nhạt, tạo thành một đạo bình chướng, bảo đảm thanh âm ngoại giới sẽ không quấy rầy Trần Trường Sinh nghỉ ngơi.

Nhưng nàng có thể nghe được lời của Đường Tam Thập Lục.

Nàng biết mình mang theo các đệ tử Nam Khê trai bỗng nhiên trở về kinh đô, tất nhiên sẽ tạo thành rất nhiều nghị luận cùng khiếp sợ, nhưng nàng không thèm để ý.

Nàng để cho Nam Khê trai kiếm trận vây quanh tòa tiểu lâu này, thậm chí còn muốn đem đám người Đường Tam Thập Lục đuổi đi, nhìn qua có chút bất cận nhân tình, nhưng đó là bởi vì lấy trạng huống hiện tại của Trần Trường Sinh, muốn nhận được chân chính an toàn, như vậy tốt nhất không cần gặp bất luận kẻ nào, nàng đem hắn cùng Đường Tam Thập Lục đám người ngăn cách, đối với song phương mà nói cũng là chuyện tốt.

Thấy cửa phòng vẫn đóng, Đường Tam Thập Lục có chút căm tức, xoay người đi xuống lầu.

Đi ra tiểu lâu, bước lên mặt cỏ, từ trong kiếm ý đi ra, bọn họ chợt thấy dưới cây xanh ven hồ có một trung niên nam tử.

Vị trung niên nam tử kia mày rậm như mực, vẻ mặt hờ hững, mười phần túc sát, áo theo gió sớm lắc lư, mơ hồ có cỗ huyết tinh vị đạo vô cùng đạm.

Diệp Tiểu Liên cùng hơn mười nữ đệ tử Nam Khê trai ngăn cản trước người trung niên nam tử, vẻ mặt có chút khẩn trương, nhưng cũng không thể làm gì được đối phương.

Bởi vì hắn là cha ruột của trai chủ, Đông Ngự thần tướng Từ Thế Tích.

...

...

"Về kinh rồi, tại sao không về phủ, lại đến ở nơi này? Thật sự là mất hết mặt mũi của Từ gia rồi!"

Từ Thế Tích nhìn thần sắc thanh lệ của nữ nhi ẩn chứa vẻ tiều tụy, không có sinh ra cảm giác thương tiếc, ngược lại cảm thấy có chút không thoải mái, trước lúc xuất phủ vốn đã nghĩ gặp mặt nói chuyện chỉ có thể là nhu hòa một chút, nhưng thanh âm không nén được trở nên lãnh đạm, lạnh lẽo mười phần, giống như khiển trách.

Ven hồ mặt cỏ rất an tĩnh, nơi xa sau tấm vải bố có ánh mắt đưa tới, nhưng các đệ tử Nam Khê trai cũng nghe được những lời này, sinh lòng không vui.

Cho dù ngươi là phụ thân của Thánh Nữ, há có thể dùng loại giọng nói này để nói chuyện?

Có chút nữ đệ tử còn bé, như Diệp Tiểu Liên coi Từ Hữu Dung làm thần minh thánh khiết không thể xâm phạm, tâm thần kích động, kiếm ý cùng địch ý cùng lúc sinh ra.

Từ Thế Tích cảm thụ được địch ý cùng kiếm ý, nhìn lại nữ nhi đứng ở ven hồ yên lặng không nói, càng tức giận khó dừng, quát lên: "Chẳng lẽ ngươi còn dám giết cha ư!"

Từ Hữu Dung xoay người lại, nhìn cha của mình, nói: "Phụ thân tới đây chỉ để nói chuyện này?"

Thanh âm của nàng rất bình tĩnh, rất nhẹ, rất nhạt, cho nên câu giải thích này, nghe không hề giống giải thích, dĩ nhiên, càng không có ý tứ nhận sai.

Sắc mặt Từ Thế Tích trở nên càng thêm khó coi, nhớ lại chuyện rất nhiều năm trước.

Ở lúc còn rất nhỏ, Từ Hữu Dung vẫn luôn do Thái Tể tự mình dưỡng dục, hắn và phu nhân cũng không đụng tay đến, đến năm tuổi , chân phượng huyết mạch trong cơ thể Từ Hữu Dung thức tỉnh, được Thánh Hậu nương nương đón vào trong cung, lại vừa lúc gặp Thánh Nữ tới kinh đô xem lăng giải sầu, cho nên nàng trở thành học sinh của hai vị Thánh Nhân, như vậy càng không tới phiên hắn tới giáo dục .

Thế nhân đánh giá đối với Từ Thế Tích cũng không cao, nhưng chủ yếu là nói là vấn đề đạo đức cá nhân của hắn, tỷ như thái độ đối với Thiên Hải gia cùng với thái độ ban đầu đối với Trần Trường Sinh, ai cũng sẽ không phủ nhận năng lực của hắn, tuyệt đối có thể xứng là Đại Chu thần tướng. Ở cánh đồng tuyết nơi phương bắc, hắn từng lập không ít chiến công, hắn trị quân cực nghiêm, trị phủ cũng như trị quân, vô luận là tuyết quan gia thế bối cảnh đặc thù thiên tướng, hay là lão nhân trong phủ, ở trước mặt của hắn cũng câm như hến, không dám có bất kỳ thanh âm phản đối, nhưng mà... hắn không có cách nào quản con gái của mình.

Bởi vì hắn không có tư cách đó.

Sự thật này đối với bất kỳ một vị phụ thân nào mà nói, cũng sẽ không mang đến bất kỳ cảm thụ vui vẻ gì, chỉ bất quá Từ phủ nếu muốn hưởng thụ hào quang cùng chỗ tốt Từ Hữu Dung mang đến, như vậy phải thừa nhận hết thảy.

Nhưng hắn cuối cùng là phụ thân của nàng, nàng là nữ nhi của hắn, hắn cho rằng nàng dù sao cũng phải cho mình một chút tôn kính, giống như những năm trong quá khứ.

Nhưng mà, sáng sớm hôm nay ở ven hồ Quốc Giáo học viện, hắn mới biết được, thì ra những ý nghĩ kia của mình chỉ là lừa mình dối người mà thôi.

"Giỏi cho một đứa con bất hiếu..."

Từ Thế Tích thanh âm lạnh như băng, tay phải khẽ run, tựa như sau một khắc sẽ đánh tới trên mặt Từ Hữu Dung.

Từ Hữu Dung bình tĩnh nhìn cha của mình, nàng dĩ nhiên sẽ không đánh lại.

Nam Khê trai đệ tử ánh mắt trở nên sắc bén , nhất là các thiếu nữ như Diệp Tiểu Liên đã nắm chặt chuôi kiếm.

Đúng lúc này, một lão nhân gầy gò đi tới nơi đây. Nam Khê trai kiếm trận đối với vị lão nhân này mà nói không có chút tác dụng nào, không phải bởi vì lão nhân rất cường đại, mà là bởi vì hắn là thủ lĩnh thái giám của Đại Chu hoàng cung, là cận thần thâm thụ Thánh Hậu nương nương tín nhiệm, hơn nữa hắn đến , giơ cao một phong thánh chỉ.

"Nương nương nói, không cần vì chuyện nhỏ nhặt này, ảnh hưởng tới tình cảm giữa cha con các ngươi."

Thái giám thủ lĩnh nhìn Từ Thế Tích mặt không chút thay đổi nói.

Lời này của Thánh Hậu nương nương rõ ràng là nói với hai người, hắn lại chỉ nhìn Từ Thế Tích, ý tứ tự nhiên vô cùng rõ ràng.

Đây là cảnh cáo.

Sắc mặt Từ Thế Tích trở nên càng thêm khó coi, nghĩ thầm cử chỉ ngỗ nghịch như thế, chẳng lẽ còn là chuyện nhỏ ư?

Nàng đến cùng là nữ nhi của ta, hay là nữ nhi của nương nương ngươi đây?

Những lời này chỉ có thể giữ ở trong lòng, ngoài mặt hắn không thể có bất kỳ lộ ra, thậm chí còn vội vã đem sắc mặt của mình trở thành bình tĩnh chút ít.

Hắn nhìn Từ Hữu Dung một cái, không nói gì nữa, xoay người đi tới ngoài Quốc Giáo học viện.

Bóng lưng của hắn lộ vẻ có chút ủ rũ, nhìn giống như con sư tử già bị đuổi khỏi bầy.

Từ Hữu Dung nhìn bóng lưng phụ thân, trầm mặc không nói, không biết suy nghĩ cái gì.

Thái giám thủ lĩnh nhìn nàng, vẻ mặt nhất thời trở nên nhún nhường mấy phân, thấp giọng nói: "Nương nương mời ngài vào cung."

Từ Hữu Dung nhận thánh chỉ, nói: "Chờ ta chốc lát."

...

...

"Ta không biết nên đối mặt với nàng, hơn nữa giữa Quốc Giáo cùng nàng, ta không thể nào đứng về phía nàng."

Trần Trường Sinh cự tuyệt ý nghĩ cùng Từ Hữu Dung vào cung, nàng trong những lời này, tự nhiên chỉ Thánh Hậu nương nương.

Từ Hữu Dung không nói gì, nàng thật ra cũng rất rõ ràng, mang theo Trần Trường Sinh vào cung là chuyện vô cùng mạo hiểm—— nàng biết vị Thánh Nhân ý chí thiên hạ, thậm chí còn hơn thế, đối với chút ít tình cảm trên thế gian này coi thường đến cỡ nào, Thánh Hậu nương nương hai năm qua không làm gì đối với Trần Trường Sinh, có thể là bởi vì suy nghĩ Ly cung phương diện, cũng có thể là bởi vì không cách nào xác định, hiện tại các loại đầu mối cũng đã chỉ hướng vụ án nhiều năm về trước, dù là ai cũng không cách nào bảo đảm, nàng trong hoàng cung nhìn thấy Trần Trường Sinh, sẽ có chuyện gì phát sinh.

"Ngươi không cần lo lắng cho ta." Trần Trường Sinh nhìn ánh mắt của nàng, biết nàng đang suy nghĩ gì, nói: "Trước lúc vào kinh ngươi mới thi triển Thánh Quang Thuật một lần, đêm qua sư thúc dùng thánh thủy tắm cho ta, lại thêm một đạo bình chướng, trong thời gian ngắn sẽ không có vấn đề, hơn nữa Nam Khê trai kiếm trận không phải vẫn ở ngoài sao?"

Từ Hữu Dung không nói thêm gì nữa, lúc đó rời đi.

Đứng ở bờ cửa sổ, nhìn bóng lưng của nàng dần dần đi xa, vẻ mặt Trần Trường Sinh trở nên có chút trầm trọng .

Hắn rõ ràng tình huống bây giờ của mình hơn ai hết, so sánh với nàng rõ ràng hơn, so sánh với Giáo Hoàng rõ ràng hơn.

Kinh mạch của hắn đã bị tinh huy đốt cháy, không có cách nào chữa trị.

Thần hồn của hắn theo máu tươi thấm vào xương thịt, không có cách nào có thể tiêu trừ.

Thương thế của hắn bây giờ nhìn tựa như được chế trụ, nhưng sinh cơ đang không ngừng chảy mất.

Thân thể cùng vận mệnh của hắn cũng đã sớm rách nát thiên sang bách khổng.

Đổi thành người khác, ngay tại lúc này, sợ rằng đã thất hồn lạc phách, nhưng hắn vẫn duy trì bình tĩnh.

Hắn trực tiếp đi xuống tiểu lâu, hướng Quốc Giáo học viện bên kia tấm màn đi tới.

Từ Hữu Dung không có ở đây, các đệ tử Nam Khê trai căn bản không có biện pháp ngăn cản hắn rời đi, kiếm trận mặc dù đáng sợ, nhưng làm sao có thể rơi vào trên người hắn?

Ngoài Quốc Giáo học viện chủ lâu có rất nhiều pho tượng, còn lưu lại mười mấy năm trước kinh thiên chi biến để lại dấu vết, suối phun đã được sửa, tượng thạch thú vẫn còn có chút tàn phá.

Hắn nhìn Tô Mặc Ngu nói: "Sau này nơi đây có thể sẽ phải giao cho ngươi."

Hắn nhìn Đường Tam Thập Lục nói: "Nếu như có thể mà nói, có thể đem thời gian phải về Vấn Thủy kéo dài một năm, đó là không còn gì tốt hơn."

Tiếp theo hắn nhìn Hiên Viên Phá nói: "Ngươi đừng nên nghĩ vết thương đã khỏi, mà vẫn phải kiên trì uống thuốc."

Cuối cùng hắn nhìn Chiết Tụ nói: "Ta không thể tiếp tục trị bệnh cho ngươi, nhưng ta sẽ tranh thủ nhanh chóng lấy ra y án, ngươi ngàn vạn lần đừng từ bỏ trị liệu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK