Có núi lớn treo ngược giữa trời đất, đỉnh núi chỉ về hướng Nam Hải.
Trần Bình An ngồi trên đầu cành cây quế tổ tông, ngơ ngẩn nhìn hình ảnh rung động lòng người kia, nghĩ thầm Ninh cô nương chính là xuất phát từ nơi này, đến thế giới Hạo Nhiên du lịch. Nghe nói Bà Sa châu là châu lớn gần núi Đảo Huyền nhất, không biết sau này Lưu Tiện Dương có đến đây xem thử hay không.
Đảo Quế Hoa còn cách ranh giới núi Đảo Huyền khoảng nửa ngày hành trình. Đủ loại thuyền kỳ lạ lui tới xung quanh, rùa lớn thồ bia vác nặng đi tới, vỏ trai lấp lánh sáng ngời du ngoạn mặt biển, thuyền cá côn còn lớn hơn của núi Đả Tiếu chậm rãi hạ thấp xuống, một biển mây nhiều màu phía dưới có vô số chim khách vây quanh, từng hàng tiên hạc chim xanh kéo một ngôi lầu cao. Đảo Quế Hoa ở trong đó cũng không xem là kỳ lạ.
Trần Bình An đột nhiên xoay người cúi đầu nhìn, trông thấy một cô gái trẻ tuổi vóc người thướt tha, dung nhan thanh tú, tóc cài trâm ngọc, trên người mặc váy, hông cột lụa màu...
Nhưng hắn lại cảm thấy da đầu ngứa ngáy, cả người không được tự nhiên. Loại cảm giác này còn mãnh liệt hơn lúc trước trong ngôi miếu đổ nát, nhìn thấy Liễu Xích Thành mặc một bộ đạo bào màu hồng. Bởi vì hắn nhìn thấy cổ họng của “mỹ nhân” kia.
Không phải chán ghét, chỉ là không thích ứng.
Trần Bình An đột nhiên gãi đầu, nhìn thẳng vào nam tử thích mặc váy kia. Chút khúc mắc trong lòng lập tức bị quét sạch, ngược lại có phần hoài niệm.
Trước kia làm học đồ ở lò gốm, hắn đã quen biết một gã đàn ông bị người khác cười nhạo là ẻo lả. Gã ta tính tình nhu nhược, đi đường ưỡn ẹo, lúc nói chuyện thích ném ánh mắt quyến rũ, ngón tay xếp thành hình hoa lan.
Trong lò gốm của lão Diêu, gã đàn ông này bị kỳ thị nhất. Mỗi lần vất vả tích góp tiền mua được giày mới, bảo đảm trong cùng ngày sẽ bị thợ gốm khác đạp bẩn. Hắn cũng không dám nói gì, chỉ yên lặng chịu đựng.
Trong lò gốm, theo lý mà nói hắn và Trần Bình An không được người khác ưa thích, vốn nên đồng bệnh tương lân mới đúng. Nhưng rất kỳ quái, khi gã đàn ông thích khóc sướt mướt kia tới chỗ Trần Bình An, lá gan lập tức lớn lên, suốt ngày chế nhạo Trần Bình An, nói chuyện một cách quái gở.
Trần Bình An không để ý tới hắn. Gã đàn ông kia nhiều lần không quản được miệng, không cẩn thận bị đệ tử chính thức của lão Diêu là Lưu Tiện Dương bắt gặp. Lưu Tiện Dương liền tát cho hắn xoay vòng tại chỗ, khiến hắn lập tức trở nên thành thật. Lúc về hắn còn lén lút nhét một ít đồ ăn bánh ngọt vào nhà Lưu Tiện Dương, giấy dầu gói còn khéo hơn người phục vụ ở tiệm. Đại khái là hắn vừa xin lỗi vừa muốn nịnh hót Lưu Tiện Dương, người chắc chắn sẽ là thủ lĩnh lò gốm tương lai.
Tranh giấy chúc mừng dán trên cửa sổ lò gốm, đều do hắn một người một kéo thức khuya cắt ra, ngay cả đám phu nhân trong ngõ nhìn thấy cũng tự thẹn không bằng. Có trời mới biết nếu gã đàn ông này thật sự là một cô gái, may vá thêu thùa sẽ giỏi đến đâu.
Lúc ấy Trần Bình An đương nhiên rất ghét tên ẻo lả nói chuyện nham hiểm này, sợ mình lỡ tay một quyền đánh cho hắn gần chết. Khi đó Trần Bình An đã theo ông lão đi khắp sông sông núi núi xung quanh trấn nhỏ, đốn củi đốt than càng là chuyện thường như cơm bữa, cộng thêm mỗi ngày luyện tập thuật thổ nạp do lão Dương truyền thụ, sức lực chỉ có hơn chứ không kém đàn ông trai tráng.
Có một lần gã đàn ông ẻo lả phụ trách gác đêm, đã gây ra một rắc rối lớn, đó là làm tắt lửa của một lò gốm. Hơn nửa đêm hắn sợ đến mức lập tức bỏ chạy, nhưng không dám chạy về hướng trấn nhỏ, bèn chạy thục mạng vào trong núi sâu rừng thẳm.
Nếu đặt trong dân gian quê mùa, chuyện này chính là tử tội hại người ta đoạn tử tuyệt tôn. Lão Diêu sắc mặt tái xanh, không nói hai lời, ra lệnh cho mấy chục trai tráng đuổi theo tên khốn khiếp đáng chém ngàn đao kia. Trần Bình An quen thuộc đường núi đương nhiên cũng ở trong đó.
Hai ngày sau, gã đàn ông ẻo lả bị người ta trói gô mang về lò gốm. Lão Diêu đánh gãy tay chân hắn tại chỗ, đánh đến trầy da sứt thịt, lộ ra xương trắng. Người tìm được hắn là một nhóm đàn ông ngày thường được hắn nịnh hót nhất.
Không có ai đồng tình với gã đàn ông đã gây ra họa lớn này. Cho dù có cũng không dám biểu hiện ra ngoài mặt, dù sao lão Diêu cũng chưa từng tức giận như vậy.
Trước khi bị đánh thì gã ẻo lả đã sợ đến tè ra quần, bị người ta đè xuống đất thì cả người run rẩy. Sau đó bị đập một gậy như xé nát ruột gan, nước mắt nước mũi đầy mặt. Tiếp đó là một đống gậy đập xuống, gã ta giống như một con cá sống bị dao chặt trên thớt gỗ. Gã ẻo lả vẫn là ẻo lả, từ đầu cho đến lúc cuối cùng hôn mê, vẫn không có một chút khí phách đàn ông nào.
Gã ta không bị đánh chết, nằm trên giường bệnh non nửa năm, vẫn ngoan cường sống tiếp.
Trong thời gian đó có rất nhiều học đồ thợ gốm chiếu cố hắn, Trần Bình An cũng không ngoại lệ. Rất nhiều người không muốn nhận công việc cực khổ này, bèn tìm Trần Bình An làm thay, bởi vì Trần Bình An xem như là người tính tình tốt nhất ở lò gốm. Kết quả Trần Bình An là người mà gã ẻo lả không thích nhất, nhưng lại chiếu cố cho hắn nhiều nhất. Có điều hai người từ sáng đến tối không nói chuyện với nhau, cuối cùng vẫn là không ai thích ai.
Mỗi ngày Trần Bình An chỉ hái thuốc sắc thuốc. Gã ẻo lả kia thỉnh thoảng sẽ ngơ ngẩn nhìn lớp giấy cũ trên cửa sổ đã bạc màu, chắc là suy nghĩ một ngày nào đó có thể xuống đất hoạt động, nhất định phải nhân lúc rảnh rỗi, thay đổi giấy dán đỏ tươi mới tinh xinh xắn.
Thế nhưng gã ta rõ ràng đã sống sót qua đại nạn... nằm trên giường bệnh vẫn nghiến răng từ cửa âm phủ quay về dương gian, cuối cùng vẫn chết.
Là bị một câu nói làm chết.
Khi đó Trần Bình An sắc thuốc ở cửa, quay lưng về phía một thợ gốm và gã ẻo lả. Thợ gốm kia cười nói, ngày đó gã ẻo lả bị đánh cho quần áo rách nát, lộ ra cái mông tròn trắng hếu, thật là giống một nữ nhân.
Lúc ấy Trần Bình An không cảm thấy câu này có gì không ổn. Ngày thường đám đàn ông ở lò gốm mắng gã ẻo lả này, còn dùng nhiều lời ác độc cay nghiệt hơn thế. Trước giờ gã ta gần như không dám cãi nhau với người khác, có lẽ cũng chỉ lẩm bẩm trong lòng một câu: “Dám mắng ta, có tin ta đào mộ tổ tiên mười tám đời nhà ngươi hay không.”
Gã ta đã có thể tự mình ngồi dậy, ngày đó lần đầu tiên trò chuyện rất nhiều với Trần Bình An. Phần lớn là hắn nói, còn Trần Bình An vốn không thích nói chuyện kiên nhẫn lắng nghe. Khi nói đến cửa sổ giấy, Trần Bình An từ đáy lòng khen hắn cắt giấy rất đẹp, hắn liền cười.
Đêm hôm đó, gã ẻo lả vốn lá gan còn nhỏ hơn lỗ kim, lại dùng kéo đâm xuyên cổ họng của mình. Còn không quên dùng chăn che lại, không để người khác vào nhà lập tức nhìn thấy cái chết của hắn.
Sau đó thậm chí không ai dám khiêng thi thể ra, thật sự quá khiếp người, quá xui xẻo rồi.
May mà Trần Bình An đã thấy quen sống chết, không coi trọng những chuyện này. Hắn kéo Lưu Tiện Dương lo liệu hậu sự cho gã ẻo lả. Trong đó hắn không thương tâm quá nhiều, cũng không có cảm động thấu hiểu gì.
Lúc túc trực bên linh cữu, Trần Bình An một mình ngồi ở linh đường trống trải lạnh lẽo, cũng không thấy sợ hãi gì. Hắn ngồi bên cạnh lò lửa, lẩm bẩm nói:
- Đời này đã không thích làm nam nhân, vậy đời sau đầu thai làm nữ nhân đi.
Ngày đó trò chuyện, gã ẻo lả hỏi Trần Bình An, tại sao Trần Bình An rõ ràng là người đầu tiên tìm được hắn, nhưng lại bỏ qua, còn chỉ cho hắn một con đường nhỏ đi vào sâu trong núi lớn.
Trần Bình An nói, hắn sợ sau khi gã ẻo lả bị bắt về sẽ bị lão Diêu đánh chết, với lá gan nhỏ như hạt vừng của gã, đến lúc đó biến thành ác quỷ cũng không dám trả thù ai, chỉ dám trả thù hắn mà thôi.
Khi đó gã ta cười rất vui vẻ. Cho dù bây giờ nhớ lại, Trần Bình An vẫn cảm thấy khi đó gã cười rất xấu, nhưng thật sự khiến người ta không chán ghét được.
“Cô gái trẻ tuổi” dung nhan rực rỡ dưới cây hoa quế kia, bị một kẻ nhìn không chớp mắt như vậy, lập tức nổi giận đùng đùng. Nếu không phải sợ làm tổn hại cây hoa quế, rước lấy phiền phức không cần thiết, hắn đã sử dụng hai thanh phi kiếm bản mệnh, dùng loạn kiếm đâm chết kẻ mọc mắt chó này rồi.
Sau khi Trần Bình An khôi phục tinh thần, cũng ý thức được mình đường đột vô lễ, bèn chắp tay ôm quyền xin lỗi:
- Xin lỗi, hơi lơ đãng rồi.
Người nọ nhíu đôi mắt hoa đào giống như treo cảnh xuân, hai ngón tay khép lại vươn ra, chỉ về phía Trần Bình An, sau đó hơi cong lại, rõ ràng có ý khiêu khích.
Trần Bình An vỗ vỗ chỗ trống trên cành cao bên cạnh, cười nói:
- Để xin lỗi, ta trước tiên thay Quế phu nhân đáp ứng ngươi, ngươi có thể ngồi ở đây thưởng thức phong cảnh của núi Đảo Huyền.
Hai tay người nọ đặt phía sau, ngước gương mặt xinh đẹp như gió xuân, cười híp mắt nói:
- Ngươi thích nam nhân? Hay là chỉ cần xinh đẹp, nam nữ đều thích?
Trần Bình An cảm thấy nhức đầu, ra sức lắc đầu.
Hắn đương nhiên chỉ thích cô nương, hơn nữa chỉ thích một cô nương.
Người nọ đứng phía dưới cây hoa quế, hai tay đặt phía sau. Bên tay xuất hiện hai luồng kiếm khí, một vàng ánh còn một trắng như tuyết, cực kỳ nhỏ bé, gần như không thể phát giác. Rất dễ thấy, chỉ cần một lời không hợp, hắn sẽ dùng phi kiếm giết người.
Trần Bình An do dự một thoáng, cười nói:
- Nói ra ngươi có thể sẽ tức giận hơn, nhưng ngươi mặc như vậy rất đẹp.
Hai tay hắn chống lên cành cây, ánh mắt trong vắt:
- Đây là lời thật lòng của ta.
Người nọ nhíu mày, im lặng rời đi. Hắn không rời khỏi đỉnh núi mà đứng gần lan can đài ngắm cảnh, nhìn về phương xa.
Trần Bình An từ đầu cành nhảy xuống, nhìn bóng lưng đối phương kêu lên:
- Ta đi đây. Nếu ngươi muốn trèo lên cây quế ngắm cảnh, tốt nhất là thừa dịp bây giờ ít người, bằng không Quế phu nhân có thể sẽ khó chịu.
Người nọ vẫn thờ ơ.
Đợi Trần Bình An đi xa, hắn mới quay đầu nhìn cây quế, do dự cả buổi, vẫn không treo lên cao quan sát núi Đảo Huyền. Còn như hai luồng kiếm khí kia, đã sớm bị hắn thu vào trong dải lụa màu bên hông rồi.
Thực ra chúng cũng không phải kiếm khí, mặc dù nhìn không nổi bật, nhưng lại là hai thanh phi kiếm bản mệnh phẩm chất cực cao, phân biệt tên là “Châm Tiêm” (mũi kim) và “Mạch Mang” (râu lúa).
Sinh ra đã có, được gọi là phôi kiếm bẩm sinh.
Hơn nữa kiếm tu vừa sinh ra đã có hai thanh phi kiếm bản mệnh, vạn người cũng không có một. Cái gọi là “vạn người không có một”, trọng điểm không phải ở chữ “một”, mà là chữ “không”.
Phi kiếm của hắn phẩm chất tốt đến kinh người. Sư phụ nói hắn đương nhiên có tư chất kiếm tiên năm cảnh giới cao, nếu không cũng sẽ không nhận hắn làm đệ tử. Nhưng cần bao nhiêu năm mới có thể bước vào cảnh giới Ngọc Phác, sư phụ không nói, hắn cũng không hỏi, bởi vì hắn không hề cảm thấy hứng thú với chuyện này.
Hắn càng si mê thuật suy diễn đại đạo, chỉ tiếc sư phụ nói hắn đi trên con đường này sẽ không quá xa, không thừa kế y bát sư môn được. Sư phụ và tất cả sư huynh đệ đều khuyên hắn tu luyện kiếm đạo. Thực ra hắn biết, bọn họ không phải thật sự mong đợi mình lên đỉnh kiếm đạo, độc chiếm ngôi đầu, mà là không có ý tốt, muốn xem trò cười của mình mà thôi.
Lý do rất đơn giản... hắn sợ độ cao. Một kiếm tu sợ độ cao, đúng là không còn gì để nói. Trước giờ hắn thỉnh thoảng điều khiển phi kiếm ngự gió đi xa, cũng sẽ không cao hơn mặt đất hai trượng.
Hắn liếc nhìn cành quế vừa rồi tên kia ngồi, cảm thấy mình thực ra cũng là đồ ngốc.
Khi Trần Bình An trở về viện nhỏ Khuê Mạch, Mã Trí đã đứng trong sân tươi cười chào đón. Hóa ra lúc trước Trần Bình An đã chủ động đi đến chỗ Mã Trí dưỡng thương, hỏi thăm khi nào thì có thể tiếp tục thử kiếm.
Ba ngày sau viện nhỏ Khuê Mạch lại trở về như lúc ban đầu, Mã Trí giúp Trần Bình An thử kiếm, Kim Túc phụ trách một ngày ba bữa. Thỉnh thoảng Quế phu nhân sẽ đến đến viện nhỏ, cũng không quấy rầy hai người, chỉ yên lặng ngồi một lát, nhiều nhất là nấu một ấm trà cho bọn họ.
Trong thời gian đó, Trần Bình An đã lấy ra lá bùa có chứa nữ quỷ xương khô. Quế phu nhân cầm lá bùa trong tay, rất nhanh liền “giũ ra” nữ quỷ áo trắng bên trong. Nữ quỷ hung hãn ở lầu thành hoàng nước Thải Y, lần đầu tiên xuất hiện dưới ánh mặt trời, lại nhìn thấy một Quế phu nhân cảnh giới Nguyên Anh, một lão chèo thuyền từ địa tiên rơi xuống cảnh giới Kim Đan, một vị kiếm tu cảnh giới Kim Đan Mã Trí, cộng thêm một kẻ thù Trần Bình An.
Nếu không phải cô ta đã chết, e rằng cũng sẽ hồn bay phách lạc.
Cuối cùng dưới sự giúp đỡ của “ngụy thánh” (thánh giả tạo) Quế phu nhân của thế giới nhỏ đảo Quế Hoa, nữ quỷ xương khô đã lập lời thề trong thần hồn, sẽ trung thành với Trần Bình An sáu mươi năm. Đổi lại cô có thể ra khỏi lá bùa mà không có linh khí trút vào thì thần hồn sẽ dần dần tiêu tan, “cư trú” trong hộp kiếm gỗ hòe. Hòe cổ xưa nay có cách gọi là “nhà hòe”, không chỉ yêu tinh cỏ cây thích cây hòe hơn ngàn năm, âm vật ma quỷ cũng như vậy.
Gần tới núi Đảo Huyền, một ngày giữa màn đêm ngân hà lấp lánh, lão chèo thuyền đột nhiên tìm đến Trần Bình An, dẫn hắn tới bến thuyền dưới chân núi đảo Quế Hoa. Trần Bình An đến đó, mới phát hiện có một con giao long nhỏ trèo lên bến thuyền. Giao long gác đầu lên bờ, hơn nửa thân thể chìm vào nước biển, ánh mắt nó nhìn Trần Bình An tràn đầy sự tò mò và cảm kích ngây thơ.
Lão chèo thuyền ngồi xuống bên bờ, tấm tắc lấy làm kỳ lạ nói:
- Đứa nhóc đáng thương này, dáng vẻ cũng chỉ tương đương với nhân tộc sáu bảy tuổi. Khi đó Quế phu nhân không muốn làm khó đứa nhóc vô tội này, bèn thả nó ra, chỉ giữ lại giỏ long vương. Không ngờ nó giống như không có nhà để về, nhanh chóng đuổi theo đảo Quế Hoa, lại không dám đến quá gần, cả đêm nức nở, vòng quanh đảo Quế Hoa không đi.
- Hiện giờ chúng ta càng ngày càng đến gần núi Đảo Huyền, có lẽ nó biết nếu tiếp tục đi tới chắc chắn phải chết, ngay cả ban ngày cùng kêu gào kịch liệt. Nếu không phải Quế phu nhân thương xót giúp nó che giấu khí tức, e rằng đã sớm bị những luyện khí sĩ trên núi ghi hận trong lòng kia lột da rút gân rồi.
Ông ta cười nói:
- Trần Bình An, nó hình như đặc biệt tới tìm ngươi, chỉ là không biết báo ân hay báo thù. Mặc dù nó tuổi tác còn nhỏ, nhưng loài thuộc giao long bản tính máu lạnh gian xảo, không dễ nói.
Trần Bình An không nói gì, chỉ lấy ra một viên đá mật rắn bình thường, ném cho giao long nhỏ. Nó theo bản năng nuốt trọn viên đá, ánh mắt dường như hơi ngỡ ngàng.
Trần Bình An phất tay ra hiệu nó trở về.
Giao long nhỏ xoay người trở vào biển, chỉ là khẽ nức nở, vẫn không muốn rời khỏi vùng biển đảo Quế Hoa. Trần Bình An ngẫm nghĩ, lại ném ra một nắm đá mật rắn bình thường. Giao long nhỏ quay cuồng làm bắn lên hoa sóng to lớn, lần lượt nuốt vào những viên đá mỹ vị nhân gian kia.
Trần Bình An đứng ở bến thuyền, nói với nó:
- Sau này tu hành cho tốt. Hôm nay ngươi đã nhận ân huệ của ta, nếu thích hại người giống như con giao long già kia, ta sẽ dùng một quyền đánh chết ngươi.
Giao long nhỏ lại bơi trở về bên cạnh bến thuyền, ngẩng đầu mở to hai mắt, giống như muốn nhớ kỹ diện mạo của Trần Bình An. Sau một lúc nó mới ngửa về phía sau, trở vào biển rộng.
Lão chèo thuyền là người từng trải, cảm khái nói:
- Ngươi có lòng tốt, kết làm thiện duyên, nhưng thế sự khó lường, thiện duyên chưa chắc sẽ có thiện quả.
Ánh mắt Trần Bình An hờ hững, nhìn về mặt biển rải rác ánh sao như vàng như bạc, nhẹ giọng nói:
- Nếu là nghiệt duyên, vậy thì một kiếm chém đứt.
Lão chèo thuyền nghĩ đến ân sư của mình không biết lại biến mất thêm mấy trăm năm nữa, còn có quyển sách vàng tiên nhân lưu lại nhân gian mà sư phụ nhờ Trần Bình An chuyển cho mình, cũng không để bụng vẻ mặt và lời nói của Trần Bình An.
---------
Thư viện Sơn Nhai Đại Tùy.
Những đồng môn xuất thân từ Đại Ly năm xưa, sau khi đến Đông Sơn này, đã định trước sẽ không có cơ hội sớm chiều chung sống nữa.
Lý Hòe đã quen biết hai người bạn mới, một con cháu vọng tộc kinh thành nhát gan, cùng với một kẻ bần hàn nghịch ngợm vô cùng gan dạ, đều lớn hơn Lý Hòe một chút. Ba tên này suốt ngày chơi đùa với nhau, cực kỳ vui vẻ.
Lâm Thủ Nhất hôm nay say mê tu đạo, đọc nhiều sách vở, lui tới giữa lầu sách và ký túc xá, giống như hạc đứng giữa bầy gà.
Vu Lộc và hoàng tử Đại Tùy Cao Huyên qua lại rất gần, đã trở thành bạn tốt. Cao Huyên càng ngày càng thích đến thư viện câu cá với Vu Lộc.
Tạ Tạ ngoại trừ nghe thầy giáo giảng bài, mỗi ngày đều ru rú trong nhà, cam tâm tình nguyện làm tỳ nữ cho Thôi Đông Sơn.
Lý Bảo Bình sau khi đọc thư tiểu sư thúc gởi tới, dường như đã ngơ ngẩn một thời gian rất dài.
Hôm nay cô lại trốn học, giống như một con mèo hoang nhỏ linh hoạt, nhanh chóng trèo lên cây đại thụ trên đỉnh Đông Sơn. Cô ngồi trên cành cây, dựa lưng vào thân cây, trên cổ còn đeo thẻ gỗ tự chế có khắc “minh chủ võ lâm”.
Cô cảm thấy bốn chữ “minh chủ võ lâm” này còn chưa đủ uy phong, lại khắc thêm “hiệu lệnh quần hùng”. Sau đó không dừng tay được, một miếng thẻ gỗ nhỏ lại bị cô khắc đầy lời lẽ hùng hồn của giang hồ, đều là trích ra từ tiểu thuyết, chẳng hạn như “chỉ hận đời này không có đối thủ”.
Một thiếu niên áo trắng tuấn tú sáng sủa đứng trên đầu cành bên cạnh, thân hình khẽ lắc lư theo nhánh cây, cười hỏi:
- Thế nào, thấy buồn à?
Sau khi vào hạ, tiểu cô nương đã đổi áo bông đỏ thành áo mỏng màu đỏ, phiền muộn nói:
- Không buồn.
Thôi Đông Sơn hỏi:
- Có phải cảm thấy bọn Lý Hòe, Lâm Thủ Nhất càng ngày càng xa cách ngươi?
Tiểu cô nương bực bội nói:
- Xa cách ta thì không sao, trước kia ở trường học trấn nhỏ, ta cũng không thích để ý tới bọn hắn.
Thôi Đông Sơn hiểu ngầm cười:
- Vậy là cảm thấy bất bình cho tiên sinh nhà ta rồi?
Tiểu cô nương tính tình thẳng thắn, thoải mái gật đầu thừa nhận:
- Ừ.
Hai tay Thôi Đông Sơn ôm sau đầu, thổn thức nói:
- Người nào cũng sẽ lớn lên, sau khi lớn lên sẽ nhặt lấy một số thứ mới, vứt bỏ một số thứ cũ. Cứ vứt vứt nhặt nhặt như vậy, trong thoáng chốc đã già rồi.
Tiểu cô nương tức giận nói:
- Bọn hắn sẵn sàng vứt bỏ tiểu sư thúc sao?
Thôi Đông Sơn quay đầu nhìn tiểu cô nương vẻ mặt căm phẫn, mỉm cười nói:
- Chuyện này có gì mà sẵn sàng hay không sẵn sàng. Hơn nữa cho dù tiên sinh nhà ta biết, cũng sẽ không tức giận. Ngươi tức cái gì? Không cần thiết.
Hai tay tiểu cô nương khoanh trước ngực, thở phì phì.
Thôi Đông Sơn quay đầu đi, nhìn kinh thành Đại Tùy dưới chân:
- Sau này có thể ngươi sẽ quen biết một người bạn rất thân, nói chuyện khuê phòng, cùng nhau lớn lên. Sau đó có một ngày cô ta lấy chồng, sẽ thích chồng của cô ta hơn. Có thể ngươi sẽ gặp được một tiên sinh còn tốt hơn Tề Tĩnh Xuân, sau đó có một ngày, ngươi sẽ cảm thấy học vấn của vị Tề tiên sinh kia cũng không phải lớn nhất.
- Tương lai có thể ngươi sẽ gặp được... một thiếu niên tốt, thậm chí còn tốt hơn tiểu sư thúc của ngươi. Sau đó ngươi sẽ phát hiện, ưu sầu thương cảm hiện giờ vốn chẳng là gì cả, uống một hai ngụm rượu là vào bụng theo, không còn nữa...
Hắn đột nhiên quay đầu, kinh ngạc nói:
- Tiểu Bảo Bình, ngươi lại không phản bác ta. Nếu không lên tiếng, ta cũng không còn gì để nói nữa.
Tiểu cô nương nhíu gương mặt nhỏ xinh đẹp:
- Ta đang bận thương tâm.
Thôi Đông Sơn cười ha hả, ngả về phía sau, vừa lúc nghiêng người nằm trên cành cây mảnh khảnh. Một tay hắn chống đầu, nhìn chăm chú vào tiểu cô nương áo đỏ.
Tương lai có một ngày, vóc dáng của tiểu cô nương sẽ trở nên rất cao. Gương mặt nhỏ tròn trĩnh sẽ biến thành gầy gò, cằm nhọn đi. Mắt vẫn sẽ trơn bóng, sáng ngời và có linh khí. Trên người vẫn mặc quần áo màu đỏ, phóng ngựa vào giang hồ, uống rượu giữa núi sông, gặp được chuyện vui vẻ và người thương tâm.
Thôi Đông Sơn thở dài, cảm thấy ưu sầu.
Một cô nương tốt như vậy, nếu có một ngày thật sự thích tiên sinh nhà hắn, sẽ khiến người ta rất sầu muộn.
Nhưng nếu có một ngày, người mà cô thích nhất lại không phải tiên sinh nhà hắn, dường như sẽ càng nuối tiếc.
Thôi Đông Sơn nghiêng người qua, gác chéo chân, bắt đầu nhắm mắt ngủ.
Bèo nước gặp nhau và lòng người ly tán, cho dù Thôi Đông Sơn hôm nay chỉ có thân thể thiếu niên, nhưng những gập ghềnh và từng trải kia đều tích góp trong lòng, không hề ít hơn quốc sư Đại Ly Thôi Sàm.
Có một câu hắn không nói với tiểu cô nương... Thôi Đông Sơn hắn, cùng với lão Thôi Sàm, Tả Hữu, Mao Tiểu Đông, thậm chí cả Tề Tĩnh Xuân, năm xưa đều được che chở dưới bóng cây của lão tú tài, trưởng thành từng chút một. Nhưng đến cuối cùng, mọi người đều muốn bước ra khỏi bóng cây rất lớn kia. Đi ra được thì còn tốt, không đi ra được thì lòng người sẽ dần dần thay đổi.
Lý Bảo Bình cách đó không xa cất thẻ gỗ, từ trong người cẩn thận lấy ra một bức tranh cuộn. Trong tranh cuộn có một thiếu niên đứng dưới cây quế, đang cười với cô. Trong thoáng chốc cô không ưu sầu nữa, tươi cười rạng rỡ, vui tươi hớn hở nói:
- Tiểu sư thúc biết uống rượu thật phong độ. Chờ ta lớn lên một chút, nhất định phải bảo tiểu sư thúc dẫn ta xông pha giang hồ.
Tiểu cô nương càng nghĩ càng hớn hở, quay đầu lớn tiếng hỏi:
- Thôi Đông Sơn, uống rượu có khó không?
Thôi Đông Sơn nói:
- Ngươi không thể uống rượu.
Lý Bảo Bình tức giận nói:
- Tại sao?
Thôi Đông Sơn u oán nói:
- Tiên sinh không nỡ mắng ngươi, nhưng sẽ trực tiếp đánh chết ta.
Lý Bảo Bình thở dài một tiếng, lắc đầu thương hại nói:
- Thật đáng thương.
Thôi Đông Sơn liếc nhìn tiểu cô nương đang tươi cười:
- Tiểu Bảo Bình à, sau này lúc an ủi, mặt mày đừng giống như cười trên nỗi đau của người khác như vậy.
Lý Bảo Bình làm động tác cầm con dấu.
Thôi Đông Sơn than vãn một tiếng, nhỏ giọng nói:
- Lòng tốt không được báo đáp rồi.
---------
Giữa núi Đảo Huyền và biển rộng, có những “đường sông” như nước như mây treo giữa không trung, để cho thuyền lên núi. Rất nhiều thuyền có thể ngự gió cũng phải hạ xuống mặt biển trước, không thể trực tiếp đến gần núi Đảo Huyền.
Đảo Quế Hoa ngừng lại chốc lát ở bến thuyền dưới đáy một đường sông, trình văn thư bút đỏ giống như giấy thông hành để tượng trưng, cũng không nộp phí qua đường vốn rất cao, bắt đầu dọc theo đường sông nghiêng lên trên tiến về núi Đảo Huyền.
Có một đạo nhân cao lớn gương mặt như trung niên, đứng bên cạnh một vách đá. Phía sau ông ta là một lão đạo sĩ gầy gò siêu trần thoát tục, tay cầm phất trần. Những sợi tơ hai màu vàng bạc trên phất trần đều là râu của giao long.
Lão đạo nhân nhẹ giọng hỏi:
- Sư phụ, có cần đệ tử ra tay đánh nát đảo Quế Hoa không?
Đạo nhân cao lớn cười nói:
- Đánh cược thất bại, đánh nhau thua mấy lần, có gì mà mất mặt? Ta cũng không phải cả đời chưa từng bại trận giống như sư tổ của ngươi.
Khi vị đại thiên quân núi Đảo Huyền này nói chuyện, có một đạo sĩ bị người ta dùng một quyền, từ trên trời đánh xuống nhân gian của thế giới Thanh Minh.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
06 Tháng mười hai, 2022 22:06
Ko biết mấy ngày mới ra 1chuong đây…đang xem hay lại phải chờ…
29 Tháng mười một, 2022 01:36
chấm chấm chấm... đang hay bác ơi
19 Tháng mười một, 2022 23:46
chờ dịch hết để đọc lại lần 2 chứ đọc cvt nhiều chỗ tối nghĩa k hiểu lắm. mà chắc phải chờ hết năm sau quá
18 Tháng mười một, 2022 19:52
truyện hay lắm, rất đặc biệt, chưa có bộ nào mà phải đọc dè sợ hết thế này. Cảm ơn dịch giả rất nhiều ạ.
14 Tháng mười một, 2022 16:52
thôi mà mấy bác. ko nên phân tích cho 1 thằng ngu nghe , có tức quá chửi nó luôn
12 Tháng mười một, 2022 21:06
Câu chương
11 Tháng mười một, 2022 19:33
Cầu chương
08 Tháng mười một, 2022 17:27
đang phê thì huhuhu
27 Tháng mười, 2022 17:02
Fix chap 229 ad ơi, xem bằng điện thoại khổ giấy bị to quá
20 Tháng mười, 2022 17:16
lại đến đoạn đánh nhau...Lại phải cai mấy chương rồi
19 Tháng mười, 2022 16:31
200 chương mới coi như bò khỏi làng tân thủ.Có chương nào xào chương đó đau lòng quá
16 Tháng mười, 2022 01:37
Đọc mãi gần 100 chap thanh niên mới đi ra khỏi trấn nhỏ phiêu lưu :v
14 Tháng mười, 2022 11:00
Truyện đọc hay thật, hiếm truyện nào mà mình đọc từng chữ như vậy. Đọc hơn 2 ngày rồi mà mới tới chap 50 :)
12 Tháng mười, 2022 15:04
mới đọc tầm 10 chương cảm thấy văn phong truyện này rất ổn, mong là hay như mọi người đã nói :)
Tiện thể cảm ơn người dịch đã dịch truyện này.
06 Tháng mười, 2022 11:37
được bữa đại gia tba ngồi nghe lũ nghèo than khổ
06 Tháng mười, 2022 05:31
truyện hay, người dịch cũng rất vững vàng
05 Tháng mười, 2022 08:10
likeeeeeeee
30 Tháng chín, 2022 11:36
Truyện vốn đã ít like dù dịch rất ổn. Từ chương 9x trở đi thì số like lại sụt thê thảm. Hy vọng mọi người đọc truyện nhớ động viên người dịch.
09 Tháng chín, 2022 02:12
spoil cho bác là cây kiếm top server nhé, luc địa thần tiên chỉ là kiến so với top
09 Tháng chín, 2022 02:07
quánh nhau ko tu vi thì tính kinh nghiệm, trí thông minh, sức mạnh nhé bác. mà mấy cái này main nó hơn con kia cả mét
08 Tháng chín, 2022 15:55
Cảm ơn bạn. Bản dịch tuy chậm nhưng rất chất lượng và chỉnh chu ạ :heart:️
05 Tháng chín, 2022 11:33
đàn hay thì hết chương :))))
04 Tháng chín, 2022 22:23
Cá cảnh dịch thì yên tâm mà đọc thôi. Tks
03 Tháng chín, 2022 20:21
Bộ này phải nói là siêu phẩm. Hơn cả Phàm Nhân Tu Tiên. Nó hay ở chỗ nhân vật chính luôn có thể thủ vững bản tâm của chính mình. Nếu cảm thấy chuyện đó đúng thì sẽ làm, không đúng dù có kề dao vào cổ cũng chẳng nhíu mày. Biết mình nhỏ bé, yếu đuối, nên khi bị bắt nạt, ức hiếp, không hề phản kháng chỉ vì một đường sinh cơ. Ẩn nhẫn đến khi nào đủ mạnh lúc đó mới nói đạo lý với những người còn lại. Biết sai thì nhận, biết học hỏi, tiếp thu và tiến bộ. Yêu ghét rõ ràng. Các vị đạo hữu nào quen đọc mấy bộ ít tâm cơ thì đừng nên nhúng chàm, đến lúc suy nghĩ chưa đủ chín chắn lại mở mồm chê bai.
03 Tháng chín, 2022 20:13
Đấy mới là cái hồn của 1 nhân vật chính. Nó luôn thủ vững bản tâm của chính mình. Chuyện nó thấy đúng thì nó sẽ làm, không cho dù chết nó cũng không làm. Thế nhưng khi cảm thấy mình sai nó vẫn nhận sai cùng tiến bộ. Những ai chưa đối phó được thì nó ẩn nhẫn, ghi thù vào trong lòng. Đến khi đủ sức nó không cần phải nói đạo lý nữa. Đọc truyện thì suy ngẫm kỹ càng vào.
BÌNH LUẬN FACEBOOK