Mục lục
[Dịch] Tối Cường Phản Phái Hệ Thống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho nên trưởng lão Thần Cung Cảnh Tốn Phong kiếm phái không có ý đắc tội, hắn đắc ý nói với Ôn gia:

“Thật có lỗi chư vị, lần này lại do Tốn Phong kiếm phái đắc thắng, Tốn Phong kiếm phái chúng ta phải dùng linh nhãn một năm rồi.”

Sắc mặt đám người Ôn gia hết sức khó coi, linh nhãn có hay không chỉ là chuyện nhỏ, dù sao linh nhãn cũng chỉ có nguyên lực thiên địa nồng đậm hơn bên ngoài một ít mà thôi, tu luyện bên trong cũng không có nhanh bằng ăn đan dược tu luyện, Ôn gia không dùng một năm cũng chẳng có gì lớn.

Nhưng vấn đề Ôn gia đã thua liền hai năm, tính cả năm nay chính là ba năm, Ôn gia thua Tốn Phong kiếm phái trong ba năm như vậy quá mất mặt, nội tâm bọn họ không thoải mái.

Tên trưởng lão Thần Cung Cảnh Ôn gia không có trả lời, hắn chỉ hừ lạnh sau đó kéo Ôn Thanh Hòa rời đi, nhưng lúc này Ôn Thanh Hòa lại ngơ ngác đứng ở nơi đó, dường như bị đả kích và vẻ mặt đờ dẫn.

“Thiếu gia, không có sao, ngươi hiện tại kém hắn nửa bước mà thôi, chờ ngươi đột phá bốn khiếu, Đại Triền Ti Thủ Ôn gia chúng ta còn mạnh hơn kiếm pháp Tốn Phong kiếm phái nhiều.”

Nhưng Ôn Thanh Hòa vẫn không nghe thấy, hắn chỉ theo tên trưởng lão Thần Cung Cảnh đờ đẫn đi xuống lôi đài.

Nhưng lúc này Ngũ Thanh Vân lại lớn tiếng nói:

“Chờ chút!”

Ôn Thanh Hòa quay người lại, đã thấy Ngũ Thanh Vân trực tiếp đi đến bên người Trần gia tiểu thư, một tay ôm nàng vào ngực và cười nói:

“Đừng quên ngươi nói với ta cái gì, nếu ta thắng thì ngươi cút xa một chút, đừng có lắc lư trước mặt Thanh Nhi như con ghẻ ký sinh.”

Tiểu thư Trần gia Trần Thanh Nhi bị Ngũ Thanh Vân ôm vào trong ngực, nàng hơi giãy dụa một chút nhưng không thoát liền không lộn xộn nữa, nàng chỉ đỏ mặt mắt cỡ nhưng kiều diễm không nói thành lời.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy Ôn Thanh Hòa lập tức bộc phát, hắn quay người gào thét:

“Hỗn đản! Buông Thanh Nhi ra!”

Ngũ Thanh Vân cười lạnh nói:

“Tại sao phải buông ra? Nói cho ngươi biết, ta đã bảo phụ thân đặt sính lễ với Trần gia, qua ít ngày ta sẽ cưới Thanh Nhi về nhà, ngươi dây dưa nữa không ngớt cũng vô dụng.”

Võ giả chung quanh lắc đầu, Ôn Thanh Hòa còn quá non, nhìn bộ dạng Trần Thanh Nhi như vậy, hiển nhiên đã sớm ái mộ Ngũ Thanh Vân, Ngũ Thanh Vân đang cố ý chọc giận ngươi, ngươi có náo thì được cái gì chứ?

Tên trưởng lão Thần Cung Cảnh Ôn gia ngăn cản Ôn Thanh Hòa, tận tình khuyên bảo an ủi:

“Thiếu gia, đại trượng phu lo gì không có thê tử? Ta sẽ bảo gia chủ lựa chọn hôn sự cho ngươi, cam đoan tốt hơn Trần gia trăm lần.”

Ôn Thanh Hòa nhưngkhông nghi lọt những lời như vậy, hắn nhìn chằm chằm vào Ngũ Thanh Vân đang dương dương đắc ý, hắn đẩy trưởng lão Thần Cung Cảnh ra sau đó chạy đi.

Tên trưởng lão Thần Cung Cảnh Ôn gia lắc đầu, cũng không có đuổi theo, việc này đả kích Ôn Thanh Hòa rất lớn, hắn cần yên tĩnh một lúc.

Ôn Thanh Hòa một đường chạy tới sơn cốc bên ngoài Trạch Châu phủ, nội tâm bi phẫn và khuất nhục khó nói thành lời.

Bị người mình hận nhất nhục nhã, còn bị hắn cướp đi nữ nhân mình thích nhất, đả kích như thế đối với Ôn Thanh Hòa ngại ngùng hướng nội mà nói đã làm hắn nổi điên.

Ôn Thanh Hòa điên cuồng dùng nắm đấm đánh vào tảng đá trong sơn cốc, không có sử dụng bất cứ chân khí nào, hắn chỉ dùng tay nện vào tảng đá mà thôi.

Bởi vì hắn không tu hành công pháp luyện thể, sau khi đánh ra một cái hố to thì tay cũng đẫm máu, hắn không có phát giác, tiếp tục phát tiết tại chỗ đó, dường như tảng đá trước mặt chính là Ngũ Thanh Vân.

“Thật sự là buồn cười ah, đánh không lại người khác cho nên bản thân mình chạy đi đánh nhau với tảng đá, dùng phương thức thương tổn bản thân để phát tiết, ha ha, người nhu nhược!”

Một giọng nói khinh thường mang theo trào phúng vang lên bên tai Ôn Thanh Hòa.

“Ai!”

Ôn Thanh Hòa quay người lại nhìn thấy trung niên mặc áo bào trắng với khí chất bất phàm, hắn nhận ra người này là người cứu mình trên lôi đài.

“Da tạ tiền bối viện thủ lúc nãy.”

Sắc mặt Ôn Thanh Hòa khó coi chắp tay hành lễ với Tô Tín.

Hắn cũng không phải loại người thị phi bất phân, nếu không có Tô Tín ra tay trên lôi đài thì hắn đã biến thành phế nhân.

Vừa rồi Tô Tín trào phúng hắn là người nhu nhược, Ôn Thanh Hòa vẫn nói cảm tạ Tô Tín.

Tô Tín gật gật đầu, hắn nhìn Ôn Thanh Hòa và nói:

“Ngươi hận Ngũ Thanh Vân?”

Ôn Thanh Hòa căm hận nói:

“Đương nhiên hận!”

Tô Tín khinh thường cười lạnh nói:

“Ngươi đã hận hắn thì càng phải khắc khổ tu luyện, chờ mong một ngày kia dùng thực lực của chính mình đến đánh bại đối phương, kết quả ngươi hiện tại chạy tới nơi này dùng phương pháp tự thương tổn phát tiết, loại hành vi như vậy nhu nhược tới cực điểm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Trần Quốc Tài
24 Tháng ba, 2018 04:06
Truyện quá hay đi, tiếp tục đi lão bản, ta ủng hộ bằng hai tay, thực sự quá đặc sắc
BÌNH LUẬN FACEBOOK