Mục lục
[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đại sự không tốt!
Trên lầu thành, lão thần tiên đang nhìn xuống quận thành, khống chế toàn cục. Đột nhiên lão kinh ngạc kêu lên, quay đầu giải thích với Mã tướng quân đang nghi hoặc:
- Phía điện thành hoàng đã xảy ra vấn đề, xem chừng là có đại yêu ma đầu hung tính bộc phát, trực tiếp phá hư kim thân bất hủ của thành hoàng gia. Ta phải tự mình đi xem một chút mới có thể yên tâm. Kim thành hoàng liên quan đến khí số quận Yên Chi, nếu kim thân hoàn toàn tan vỡ, cho dù lần này vượt qua kiếp nạn, quận Yên Chi vẫn sẽ nguyên khí đại thương.

Lão nhìn về hướng lầu thành hoàng, tâm sự trùng trùng, thở dài một tiếng:
- Mà thôi, cho dù là đầm rồng hang hổ, hôm nay cũng phải xông vào một phen. Không chừng còn phải liều một thân đạo hạnh, thử xem có thể cứu thành hoàng gia trọng thương ra ngoài hay không. Không ngờ lần này yêu ma lại quấy phá lớn như vậy, vốn cho rằng chúng chỉ dùng trận pháp kiềm chế thành hoàng gia, nào đoán được lại tàn nhẫn muốn diệt tuyệt một thành. Mã tướng quân, không có cách nào, cửa đông thành tạm thời phải giao cho một mình ngươi trông coi rồi.

Mã tướng quân trầm giọng nói:
- Có cần phái mười mấy binh sĩ tinh nhuệ giúp Hoàng lão một tay không? Trong phủ quận chủ còn mấy chục mũi tên đặc biệt, có thể giết chết yêu ma.

Lưu Ly tiên ông khoát tay nói:
- Không kịp rồi, hơn nữa cũng không có nhiều ý nghĩa.

Mã tướng quân vốn là dũng tướng sa trường, cũng không dài dòng, ôm quyền nói:
- Chúc Hoàng lão ra quân thắng lợi!

- Vậy thì mượn lời chúc lành của Mã tướng quân.
Lưu Ly tiên ông ôm quyền đáp lễ, khẽ mỉm cười, thân hình như chim lướt ra đầu thành, đáp xuống một nóc nhà cách đó mấy chục trượng. Lão nhẹ nhàng đứng dậy, lại bay về phía trước. Sau mười mấy lần bồng bềnh nhấp nhô, cuối cùng thân hình nhỏ như hạt gạo, đáp xuống quảng trường đại điện bên ngoài tường cao của lầu thành hoàng, lúc này cát bụi đã dần tan.

Tay áo rộng của lão vung lên, thả ra một xấp bùa chú giấy vàng, trên không trung liền có sương mù cuồn cuộn. Trong nháy mắt bỗng có mười mấy thiếu nữ áo trắng cầm kiếm xông ra khỏi sương mù, thân hình uyển chuyển lao về phía đại điện đầu tiên cung phụng công thần khai quốc của nước Thải Y, lại nhanh chóng lướt vào quảng trường nhỏ giữa điện thần tài và điện thái tuế. Một thiếu nữ trong đó môi khẽ mấp máy, giống như nhỏ giọng gọi tên ai, nhưng không được đáp lại.

Lưu Ly tiên ông nhìn quanh, nhíu mày nói:
- Không cần gọi nữa, tỷ tỷ y phục rực rỡ của các ngươi đã sớm bị đánh về nguyên hình, ngay cả ta cũng không cảm giác được hồn phách còn sót lại của cô ta. Người ra tay đạo hạnh rất cao.

Lão đột nhiên giơ tay lên vẫy một cái, trong nháy mắt đã cầm lấy thanh trường kiếm đỏ tươi giấu trong bóng cành cao của cây bách cổ. Lão cúi đầu ngửi ngửi thân kiếm, hơi yên tâm. Cũng không có ma khí sót lại, như vậy thì tốt, không phải là Mễ lão ma phát hiện dấu vết đoạt đi quan ấn sắt tinh kia trước.

Lão tiện tay vứt trường kiếm cho một thiếu nữ áo trắng khóe miệng có nốt ruồi, chậm rãi đi tới trước. Mặc dù tình hình trước mắt chưa đến mức tệ nhất, nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu. Điện thành hoàng đã bị hủy, kim thành hoàng Thẩm Ôn đã biến thành một đống đất, hai tượng thần văn võ thuộc hạ cũng như vậy, quan ấn sắt tinh không biết đã đi đâu.

Chẳng lẽ vị đại nhân vật sau màn kia cũng có hứng thú với con dấu “thành hoàng bảo hộ” này, cho nên lừa gạt mình, bảo người khác nhanh chân đến trước?

Lưu Ly tiên ông không kìm được có suy nghĩ này, nhưng lập tức bỏ qua. Không đến mức, chắc là không đến mức. Đối với vị lão thần tiên chân chính đứng trên đỉnh Đông Bảo Bình Châu kia, pháp bảo như vậy còn không đáng để ông ta thất tín bội nghĩa, lừa gạt cướp đoạt. Mưu đồ của người kia quá lớn, là một trận hỗn chiến năm nước gồm cả nước Thải Y và nước Cổ Du, muốn trung bộ Đông Bảo Bình Châu trống trận nổi lên, khói lửa khắp nơi.

Lưu Ly tiên ông sầm mặt bước vào đống đổ nát của điện thành hoàng, đi tới bên cạnh một mặt tường sụp xuống đất. Mặc dù bức tường vẫn hoàn chỉnh, không xuất hiện vết nứt quá lớn, nhưng tổn hại nhỏ bé lại rất nhiều. Lão cẩn thận quan sát mỗi chi tiết, trên tường có vẽ chín chín tám mươi mốt mỹ nhân bay lượn, lúc này chỉ còn lại hơn ba mươi bức khá nguyên vẹn.

Lão giậm chân một cái, tiếc nuối nói:
- Phung phí của trời!

Sau khi xác định chung quanh không có người, lão vẫn bảo những thiếu nữ áo trắng cầm kiếm kia đi lên đầu tường các nơi quan sát. Còn mình thì ngồi xuống, tay trái lấy ra một cái chén nhỏ tinh xảo sặc sỡ, trong miệng mặc niệm. Những mỹ nhân trên tường bắt đầu chậm rãi chuyển động, từng người trôi ra khỏi bức tường, lần lượt bay vào trong chén nhỏ lưu ly.

Ba mươi cô gái dung mạo và phục sức còn nguyên vẹn nhất tiến vào chén nhỏ trước, sau đó là mười mấy cô gái nét mặt còn hoàn chỉnh nhưng tứ chi áo quần bị hư hại. Cuối cùng trên bức tường chỉ còn lại những cô gái cả gương mặt và thân thể đều bị hư hại, lại có những tiếng nức nở nhỏ bé, giống như nước trong khe suối chảy qua đá.

Lưu Ly tiên ông còn không muốn bỏ qua, ngay cả phần nền của tranh vẽ màu trên tường cũng đào ra, thu vào chén nhỏ. Những cô gái tàn tạ giống như mất đi chỗ ở càng sầu thảm ai oán, ở trên bức tường trống trải như khóc như kể.

Lưu Ly tiên ông cất chén nhỏ, đứng dậy nhìn những cô gái lẻ tẻ còn lại trên tường, lắc đầu đau lòng. Lão giơ tay áo rộng lên, đánh xuống một chưởng, bức tường kia trong nháy mắt hóa thành bột mịn.

---------

Tiệm gạo lại mở cửa, nhưng không phải buôn bán. Ba người phục vụ mỗi người đi đến một nơi trong quận thành, nhất là thiếu niên tuấn tú kia, lúc chạy vẻ mặt rất vui mừng. Mễ lão ma thì dẫn theo hai vợ chồng đi trong một con ngõ yên tĩnh.

Phu nhân hỏi:
- Kim thành hoàng trong lầu thành hoàng đã biến thành con rối của Mễ lão ma ngươi, cho dù tu vi hạ xuống một chút, nhưng làm sao có thể kim thân đột nhiên nổ tung? Một quận Yên Chi nho nhỏ, chẳng lẽ còn ẩn giấu cao nhân năm cảnh giới trung?

Mễ lão ma tâm tình không tốt. Đòn sát thủ và bùa hộ mệnh lại biến mất một cách kỳ lạ như vậy, bất cứ ai cũng sẽ không có tâm tình tốt. Lão ngẫm nghĩ, mở rộng bàn tay, vẫn muốn mạo hiểm sử dụng thần thông quan sát núi sông một chút.

Pháp thuật thượng thừa như vậy, vẫn luôn bị tiên gia chính đạo đếm được trên đầu ngón tay cất kỹ, không cho người khác xem. Mễ lão ma cũng nhờ cơ duyên trùng hợp, lấy được một quyển bí tịch ngoại đạo khiếm khuyết, mới học được một chút da lông.

Bởi vì bí tịch khiếm khuyết thiếu đi một nửa khẩu quyết vận khí, mỗi lần sử dụng đều phải hao phí một giọt máu quý báu của lão, cái giá rất lớn. Hơn nữa nếu nơi nhìn lén từ xa có luyện khí sĩ cảnh giới tương đương, sẽ rất dễ phát hiện ra, sau đó men theo dấu vết giết thẳng tới. Vốn là một môn thần thông vô thượng, lại vì khiếm khuyết không hoàn chỉnh mà trở nên giống như gân gà.

Tiên gia môn phiệt trên núi sở dĩ ăn sâu bén rễ, một nguyên nhân lớn là bọn họ sở hữu bí quyết tâm pháp nhiều đời lưu truyền, không có bất kỳ di chứng nào. Thông qua các đời tổ sư gia không ngừng hoàn thiện, gần như viên mãn, không cần con cháu đời sau và cao đồ đắc ý phải tự mình mày mò.

Theo lời đồn một số bí pháp tông môn thượng thừa, thậm chí có thể khiến người tu luyện có hi vọng bước vào năm cảnh giới cao. Mà tà đạo dị đoan hàng đầu cũng có thể giúp bước vào đại đạo năm cảnh giới trung. Ngược lại trên thế gian có bao nhiêu dã tu tán tu vì vậy mà tẩu hỏa nhập ma? Nhiều vô số kể.

Lòng bàn tay Mễ lão ma rỉ ra một giọt máu đỏ tươi sền sệt, đột nhiên nổ tung, sương máu tràn ngập. Lòng bàn tay của lão nhanh chóng xuất hiện một cảnh tượng, chính là lầu thành hoàng kia. Lão híp mắt nhìn, trông thấy bóng dáng của Lưu Ly tiên ông và đám thị nữ áo trắng. Lão khẽ lắc lư bàn tay, cảnh tượng vốn bao quát cả lầu thành hoàng, nhanh chóng biến thành chỉ còn lại một điện thành hoàng đổ nát, vì thế hình ảnh Lưu Ly tiên ông ngồi dưới đất càng rõ ràng hơn.

Mễ lão ma cười ha hả nói:
- Trời cũng giúp ta! Trần lão nhi không nhịn được tự mình đến kiểm tra, đây là hắn tự chui đầu vào lưới rồi!

Ánh mắt phu nhân sáng lên, nhìn chằm chằm vào chén nhỏ trên tay Lưu Ly tiên ông trong hình ảnh:
- Đó là chén lưu ly?

Mễ lão ma đột nhiên nắm chặt tay, chùm sương máu trong lòng bàn tay lại trở về trong cơ thể, quay đầu cười nhạt nói:
- Thế nào, muốn giành với ta sao?

Sóng mắt phu nhân lưu chuyển, cười quyến rũ nói:
- Nô gia nào dám.

Mễ lão ma không để ý tới yêu phụ làm bộ làm tịch, trong lòng nhanh chóng cân nhắc thiệt hơn.

Mục đích lần này của Trần lão nhi, ban đầu là bức tranh tường dưới mí mắt của kim thành hoàng. Hắn ngoài miệng nói là thèm muốn tinh khí thần của bức tranh tường kia, trải qua mấy trăm năm hương khói hun đúc, đã nuôi dưỡng ra mỹ nhân thật sự có tiên khí. Hơn nữa sau khi thu thập hồn phách của các cô gái ở bãi tha ma, còn có thể dùng bức tranh tường kia làm nơi cư trú mới của bọn họ, một công đôi việc, không chừng có thể nuôi ra thêm mấy nữ quỷ âm vật.

Lúc này Mễ lão ma mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, không chừng... con dấu đến từ phủ Thiên Sư núi Long Hổ vốn không nằm ở phủ quận chủ hay Triệu phủ, mà nằm ở lầu thành hoàng kia. Ngay từ đầu bạn cũ của lão đã muốn độc chiếm tất cả, vốn không định để lại con dấu mà thầy trò bọn họ vất vả mưu đồ nhiều năm.

Hay cho một Lưu Ly tiên ông Trần lão nhi. Lão bạn già, ngươi bất nhân, cũng đừng trách ta bất nghĩa!

---------

Phía trên quận thành Yên Chi vốn là trời quang vạn dặm, lúc này sắc trời dần dần trở nên âm u, mây đen che thành khiến người ta khó chịu.

Một chiếc xe ngựa bình yên chạy ra khỏi cửa lớn thành nam. Lão phụ tá một tay cầm dây cương, tay kia cầm lấy một bình rượu ngon bên cạnh đã chuẩn bị trước. Lão vừa định uống, lại thấy ven đường cách đó không xa có một thư sinh nghèo đang gắng sức vẫy tay, lớn tiếng gọi:
- Lão Tống, lão Tống, ta là bằng hữu của đại tiểu thư nhà ông, cô ấy có trên xe ngựa không?

Trong lòng lão phụ tá căng thẳng. Chẳng lẽ yêu ma đã sớm nhắm vào phủ quận chủ, quyết chí muốn nhổ cỏ tận gốc, ngay cả công tử và đại tiểu thư cũng không tha?

Lưu đại tiểu thư vội vàng khom lưng vén rèm xe lên, vui mừng nói:
- Tống thúc, là bằng hữu của tôi. Huynh ấy tên là Liễu Xích Thành, là sĩ tử du học của nước Bạch Sơn.

Lại có một cái đầu ló ra, nghi hoặc hỏi:
- Liễu Xích Thành, không phải ngươi đã sớm rời khỏi thành rồi à, sao mới đi tới đây? Trên đường lại trêu ghẹo cô nương tiểu thư nhà nào rồi?

Lão phụ tá do dự một thoáng, vẫn dừng xe ngựa. Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi, chỉ có thể bình tĩnh theo dõi biến hóa.

Nghe được lời chế giễu của em vợ tương lai Lưu Cao Hoa này, Liễu Xích Thành trợn trắng mắt, chạy chầm chậm tới trước. Mặc dù không biết vì sao lão yêu quái lại đột nhiên từ trên trời đáp xuống, còn tạm thời trả lại thân thể cho mình, nhưng hắn cũng lười quan tâm những chuyện này. Dù sao lão già đã bảo đảm với mình, chỉ cần thuyết phục chiếc xe ngựa này quay đầu về thành, lão sẽ có thể dùng một đầu ngón tay giải quyết tất cả phiền phức.

Lúc này trên người Liễu Xích Thành còn mặc bộ đạo bào màu hồng kia, nhưng lão già đã nói luyện khí sĩ dưới cảnh giới thứ mười, bao gồm thần tiên kim đan vô dụng kia, đều không thể nhìn ra pháp thuật che mắt tuyệt diệu mà lão thi triển.

Liễu Xích Thành đứng bên cạnh xe ngựa, thở hồng hộc hỏi:
- Sao rồi, các người cũng muốn bỏ chạy à? Lưu Cao Hoa, đứa con bất hiếu ngươi, nhẫn tâm ném cha mẹ ngươi vào nước sôi lửa bỏng sao? Trong thành có nhiều yêu ma làm mưa làm gió như vậy, ngươi là con trai quận chủ nên xung phong đi đầu, ít nhất cũng nên vung tay hò hét, bảo vệ cửa lớn phủ quận chủ, thề chết không lùi mới đúng. Ta đi khỏi cổng thành chưa xa, lại cảm thấy không thể cứ rời khỏi như vậy. Ngươi suy nghĩ một chút xem, ngay cả người xứ khác như ta cũng cảm thấy đại nghĩa trước mắt, người đọc sách nên khẳng khái đi chết...

Lão phụ tá giận đến nghiến răng, chỉ muốn tát cho thư sinh nghèo này một cái.

Ánh mắt Lưu Cao Hoa nhìn Liễu Xích Thành giống như nhìn kẻ ngốc. Còn ánh mắt của chị hắn thì đã mơ màng, đôi mắt đẫm lệ mông lung, hai tay đan xen đặt lên ngực, cảm thấy Liễu lang làm như vậy nhất định là vì muốn gặp cô.

Lưu Cao Hoa trợn trắng mắt nói:
- Muốn về thì ngươi tự về, ta phải cùng chị mình đi lánh nạn.

Trong lòng Liễu Xích Thành nghi ngờ: “Lão già, phải giải quyết thế nào? Đứa em vợ này chẳng có khí khái anh hùng gì cả, ta nói như vậy chỉ là đàn gảy tai trâu sao.”

Đột nhiên hắn phát hiện không khống chế được chân của mình, một chân “nhẹ nhàng” giẫm xuống đường.

Sau một tiếng vang lớn, cả con đường bụi đất bắn lên. Từ phía đầu thành nhìn tới, giống như đột ngột xuất hiện một con giao long màu vàng dài đến mấy dặm.

Liễu Xích Thành nuốt một ngụm nước bọt, hắng giọng một tiếng, hai tay đặt sau người, cố gắng khiến cho mình có phong độ cao nhân:
- Thật không dám gạt, Liễu Xích Thành ta chính là thần tiên cảnh giới Kim Đan ẩn giấu.

Lão phụ tá kinh ngạc thất sắc, nhất thời ngơ ngác không trả lời. E rằng chỉ có đại tông sư giang hồ đỉnh cao của nước Thải Y, chẳng hạn như vị lão kiếm thần ẩn cư ngoài thế tục kia, mới có uy lực một cước như vậy. Chẳng lẽ thư sinh nghèo không đứng đắn trước mắt này, thật sự là thần tiên trên núi dạo chơi nhân gian?

Liễu Xích Thành thử nhún mũi chân một cái, muốn trực tiếp bay lên xe ngựa, nhưng thân thể lại không hề nhúc nhích, đành phải chán nản tự mình leo lên xe. Sau khi chui vào toa xe, hắn lại ngồi xếp bằng giữa hai chị em đang đưa mắt nhìn nhau.

Hắn quay đầu nhìn cô gái đang rất kích động kia, mỉm cười nói:
- Lưu cô nương, thành tâm thì sẽ linh nghiệm, đúng không?

---------

Trần Bình An và Lưu Cao Hinh đi tới trên một nóc nhà gần phủ quận chủ. Lưu Cao Hinh đang định lên tiếng hỏi, Trần Bình An đã chỉ vào đầu tường và lầu cao của phủ đệ. Lưu Cao Hinh nhìn theo, trong lòng phát lạnh. Nơi đó có những chiếc cung lớn do Mặc gia đặc biệt chế tạo, tên nhọn đồng loạt hướng về phía hai người bọn họ. Mười mấy gã lực sĩ giương cung đều mặc giáp trụ tiêu chuẩn của quân đội nước Thải Y.

Lưu Cao Hinh nhíu mày nói:
- Hình như là thân quân mà Mã tướng quân để lại trong phủ, bọn họ chưa chắc đã nhận ra được tôi. Hay là tôi kêu lớn mấy tiếng? Chỉ cần tôi lộ diện giải thích một phen là được, nhưng chỉ lo quan trường tra hỏi sẽ tốn không ít thời gian.

Trần Bình An ngẩng đầu nhìn sắc trời, hơi do dự:
- Chia nhau hành động. Cô không cần vội vã xông vào, sau khi bị ngăn lại thì cứ giải thích với bọn họ. Nhưng ta nhất định phải lập tức tìm được các bằng hữu.

Tính tình của Lưu Cao Hinh cũng dứt khoát, gật đầu nói:
- Được, cứ nghe theo lão thần tiên.

Trần Bình An hít sâu một hơi, sau đó nhảy lên. Một mũi tên nhanh chóng bay đến, thân hình của hắn đột nhiên cất cao, giẫm lên mũi tên, nhẹ nhàng nhún một cái, xông thẳng vào phủ quận chủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
06 Tháng mười hai, 2022 22:06
Ko biết mấy ngày mới ra 1chuong đây…đang xem hay lại phải chờ…
truongcp9009
29 Tháng mười một, 2022 01:36
chấm chấm chấm... đang hay bác ơi
Thái Bảo
19 Tháng mười một, 2022 23:46
chờ dịch hết để đọc lại lần 2 chứ đọc cvt nhiều chỗ tối nghĩa k hiểu lắm. mà chắc phải chờ hết năm sau quá
Hieu Le
18 Tháng mười một, 2022 19:52
truyện hay lắm, rất đặc biệt, chưa có bộ nào mà phải đọc dè sợ hết thế này. Cảm ơn dịch giả rất nhiều ạ.
voanhsattku
14 Tháng mười một, 2022 16:52
thôi mà mấy bác. ko nên phân tích cho 1 thằng ngu nghe , có tức quá chửi nó luôn
Hoa Nhạt Mê Người
12 Tháng mười một, 2022 21:06
Câu chương
Hoa Nhạt Mê Người
11 Tháng mười một, 2022 19:33
Cầu chương
truongcp9009
08 Tháng mười một, 2022 17:27
đang phê thì huhuhu
recayxicarot
27 Tháng mười, 2022 17:02
Fix chap 229 ad ơi, xem bằng điện thoại khổ giấy bị to quá
truongcp9009
20 Tháng mười, 2022 17:16
lại đến đoạn đánh nhau...Lại phải cai mấy chương rồi
truongcp9009
19 Tháng mười, 2022 16:31
200 chương mới coi như bò khỏi làng tân thủ.Có chương nào xào chương đó đau lòng quá
ntkien400
16 Tháng mười, 2022 01:37
Đọc mãi gần 100 chap thanh niên mới đi ra khỏi trấn nhỏ phiêu lưu :v
ntkien400
14 Tháng mười, 2022 11:00
Truyện đọc hay thật, hiếm truyện nào mà mình đọc từng chữ như vậy. Đọc hơn 2 ngày rồi mà mới tới chap 50 :)
ntkien400
12 Tháng mười, 2022 15:04
mới đọc tầm 10 chương cảm thấy văn phong truyện này rất ổn, mong là hay như mọi người đã nói :) Tiện thể cảm ơn người dịch đã dịch truyện này.
truongcp9009
06 Tháng mười, 2022 11:37
được bữa đại gia tba ngồi nghe lũ nghèo than khổ
minhshell
06 Tháng mười, 2022 05:31
truyện hay, người dịch cũng rất vững vàng
truongcp9009
05 Tháng mười, 2022 08:10
likeeeeeeee
Mr.Lookluck
30 Tháng chín, 2022 11:36
Truyện vốn đã ít like dù dịch rất ổn. Từ chương 9x trở đi thì số like lại sụt thê thảm. Hy vọng mọi người đọc truyện nhớ động viên người dịch.
balasat5560
09 Tháng chín, 2022 02:12
spoil cho bác là cây kiếm top server nhé, luc địa thần tiên chỉ là kiến so với top
balasat5560
09 Tháng chín, 2022 02:07
quánh nhau ko tu vi thì tính kinh nghiệm, trí thông minh, sức mạnh nhé bác. mà mấy cái này main nó hơn con kia cả mét
dinhhoabbn
08 Tháng chín, 2022 15:55
Cảm ơn bạn. Bản dịch tuy chậm nhưng rất chất lượng và chỉnh chu ạ :heart:️
truongcp9009
05 Tháng chín, 2022 11:33
đàn hay thì hết chương :))))
Mr.Lookluck
04 Tháng chín, 2022 22:23
Cá cảnh dịch thì yên tâm mà đọc thôi. Tks
khotu9x
03 Tháng chín, 2022 20:21
Bộ này phải nói là siêu phẩm. Hơn cả Phàm Nhân Tu Tiên. Nó hay ở chỗ nhân vật chính luôn có thể thủ vững bản tâm của chính mình. Nếu cảm thấy chuyện đó đúng thì sẽ làm, không đúng dù có kề dao vào cổ cũng chẳng nhíu mày. Biết mình nhỏ bé, yếu đuối, nên khi bị bắt nạt, ức hiếp, không hề phản kháng chỉ vì một đường sinh cơ. Ẩn nhẫn đến khi nào đủ mạnh lúc đó mới nói đạo lý với những người còn lại. Biết sai thì nhận, biết học hỏi, tiếp thu và tiến bộ. Yêu ghét rõ ràng. Các vị đạo hữu nào quen đọc mấy bộ ít tâm cơ thì đừng nên nhúng chàm, đến lúc suy nghĩ chưa đủ chín chắn lại mở mồm chê bai.
khotu9x
03 Tháng chín, 2022 20:13
Đấy mới là cái hồn của 1 nhân vật chính. Nó luôn thủ vững bản tâm của chính mình. Chuyện nó thấy đúng thì nó sẽ làm, không cho dù chết nó cũng không làm. Thế nhưng khi cảm thấy mình sai nó vẫn nhận sai cùng tiến bộ. Những ai chưa đối phó được thì nó ẩn nhẫn, ghi thù vào trong lòng. Đến khi đủ sức nó không cần phải nói đạo lý nữa. Đọc truyện thì suy ngẫm kỹ càng vào.
BÌNH LUẬN FACEBOOK