Mục lục
[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vai Trần Bình An trầm xuống, khí tức theo đó ngưng trệ, luồng kiếm khí sắp rời khỏi kinh huyệt kia giống như tên đã trên dây, không thể không bắn. Nhưng lúc này lại đột ngột bị người khác vỗ vai một cái, giống như trăn lớn rời núi lại gặp giao long dưới sông chặn đường, sự kiêu ngạo không thể ngăn cản trước đó cũng biến mất, tạm thời lựa chọn án binh bất động.

- Dừng lại, dừng lại!
Người đàn ông đội nón đứng bên cạnh Trần Bình An, ôm vai thiếu niên, cười đùa nói:
- Mọi người tương thân tương ái, đánh đánh giết giết còn ra thể thống gì.

Trần Bình An ngẩng đầu lên, thấy A Lương xuất quỷ nhập thần cười cười với hắn:
- Tin tưởng ta, ta là A Lương mà.

Trần Bình An thở dài:
- Tạm thời nghe theo ông.

A Lương chỉ nhìn Chu Hà, thậm chí chẳng thèm liếc nhìn thiếu nữ Chu Lộc, uể oải nói:
- Kiếm khí quý giá như vậy, dùng để giết Chu Hà thì quá phí của trời, ngươi không đau lòng thì ta cũng đau lòng thay ngươi. Huống hồ... bỏ đi, bỏ đi, không nói mấy lời phá hoại hứng thú nữa, tóm lại lương tâm của A Lương ta sẽ áy náy. Phương thức vận chuyển khí tức “Thập Bát Đình” xem như là bồi thường cho ngươi đi.

Trần Bình An vốn đang định thu hồi tư thế hai ngón tay khép lại, A Lương bỗng buông vai thiếu niên ra, lui về sau một bước, lắc đầu cười nói:
- Tư thế này đúng là không có phong độ cao nhân, ta dạy ngươi một thế lợi hại hơn. Đứng cho vững!

Người đàn ông đội nón khẽ quát một tiếng, gập ngón tay lại, đầu tiên là gõ vào vai Trần Bình An, sau đó xuất thủ như bay, điểm bảy tám lần vào ngực thiếu niên. Cùng lúc này ông ta thi triển thần thông tiên gia còn thượng thừa hơn tụ âm thành sợi, trực tiếp kích thích sóng gợn trong nội tâm thiếu niên, vang lên một chuỗi tiếng lòng: “Ghi nhớ điểm bắt đầu của luồng khí này trong cơ thể, ghi nhớ tên gọi và tuyến đường vận chuyển của tất cả kinh huyệt. Khí như long mạch kéo dài, nổi lên từ tổ tông vạn vúi là Lẫm Xung, đây là kinh huyệt hàng đầu để nuôi kiếm trên thế gian, nơi này sẽ dừng lần thứ nhất. Nhanh chóng đi qua ba núi sáu quan, đến huyệt Phù Kê này sẽ dừng lần thứ hai. Lại lướt nhanh qua sáu động chín phủ, đến phủ Thuần Dương này sẽ dừng lần thứ ba... Đây là lần cuối cùng dừng lại, tổng cộng dừng mười tám lần. Hôm nay những khiếu huyệt này có cách gọi khác, đó là tâm huyết quý giá mà vô số kiếm tu thượng cổ vượt mọi chông gai, trả giá rất lớn mới đúc kết ra được, ngươi hãy nhớ kỹ!”

Cuối cùng ông ta hỏi: “Đã nhớ rõ chưa?”

Trán Trần Bình An đổ mồ hôi:
- Đã nhớ gần hết.

A Lương cười nói: “Gần hết là được rồi. Sau này nếu va chạm đến bể đầu chảy máu thì cũng không cần sợ, đây là con đường mà mỗi kiếm tu nhất định phải đi. Chờ sau này quen thuộc tuyến đường rồi, ngươi có thể thử dẫn khí tức đi chậm lại, đây mới là điểm thú vị nhất của Thập Bát Đình. À, đây là học vấn do A Lương ta nghĩ ra, có người rất bội phục khen ta dồn dập, nói rằng chỉ với điểm này đã gia tăng độ cao của kiếm đạo lên rất nhiều. Ha ha, đúng là ngại quá.”

Trần Bình An đột nhiên cảm thấy cái gọi là “Thập Bát Đình” này, có lẽ cũng không tốt hơn Hám Sơn quyền phổ.

A Lương giống như nhìn thấu tâm tư thiếu niên, nghiêm túc nói: “Ta giống như một kẻ lường gạt ăn nói lung tung sao? A Lương ta đời này cũng không biết khoác lác là gì!”

Tâm thần Chu Hà đã miễn cưỡng rút ra khỏi vũng bùn, nhưng tứ chi càng cứng nhắc hơn lúc trước. Vừa động sẽ chết ngay, đây là ý niệm duy nhất trong đầu Chu Hà, đến từ sự chấn nhiếp vô hình của người đàn ông đội nón kia.

Khi cái gã hông đeo đao xanh cột hồ lô kia là bằng hữu với ngươi, ngươi sẽ cảm thấy hắn nhìn thế nào cũng không giống cao thủ. Nhưng khi hắn trở thành kẻ địch đối lập, Chu Hà lại sợ đến mức cả người mồ hôi đầm đìa, gần như mất hồn mất vía.

Chu Hà phía xa tâm thần đã thất thủ, Chu Lộc ở bên cạnh chỉ nghe được Trần Bình An lẩm bẩm.

A Lương lại dùng tiếng lòng nói với Trần Bình An: “Thuyền nhẹ đi qua muôn trùng núi, khí tức trong nháy mắt lưu chuyển trăm dặm, ngàn dặm, vạn dặm là rất tốt, nhưng nếu có thể đi từ từ, như núi non trăm năm liền đất không thấy nâng cao, biển sông ngàn năm nước đọng không thấy tăng lên, vậy thì càng tốt. Về sau vận chuyển khí tức có thể chuyên tâm luyện tập theo con đường này, đến khi lúc ngủ cũng có thể tự động vận chuyển.”

Trần Bình An nghi hoặc nói:
- Tôi làm sao biết sau khi ngủ có vận chuyển Thập Bát Đình hay không?

A Lương khoanh hai tay trước ngực, cười nói: “Đi đến nơi tận cùng của nước, ngồi nhìn mây bay, ngươi tự nhiên sẽ biết được đáp án.”

Ông ta đặt mông ngồi xuống ghế dài, nhưng vừa ngồi thì sắc mặt tựu có điểm khác thường.

Trần Bình An ôm trán.

A Lương không lộ tâm tình nhấc mông lên, dùng tay phủi mứt quả dính trên mông, đổi vị trí ngồi xuống, hai tay gác lên lan can, thở ra một hơi, cuối cùng lần đầu tiên nhìn thẳng vào Chu Lộc:
- Ngươi và cha ngươi ngoại trừ phải trả lại viên gan anh hùng của núi Chân Vũ và “Tử Khí Thư” cho ta, còn phải lấy ra xấp bùa chú do Lý gia truyền xuống. Nhưng đống bùa chú này chỉ có thể cứu một trong các ngươi. Chu Lộc, bây giờ ta để cho ngươi lựa chọn, là ngươi sống rời khỏi trạm Chẩm Đầu hay là cha ngươi?

Không đợi Chu Lộc lên tiếng, Chu Hà đã trầm giọng nói:
- Khẩn cầu A Lương tiền bối để Chu Lộc rời khỏi, ta bằng lòng tự sát tạ tội, thậm chí không cần làm bẩn đao trúc của tiền bối.

A Lương chỉ cười híp mắt nhìn Chu Lộc, không quan tâm đến Chu Hà đã lấy ra đan dược và bùa chú giấy vàng:
- Chu Lộc, ngươi muốn ai được sống?

Thiếu nữ đã khóc sướt mướt, chỉ cố gắng dùng tay che miệng lại, không dám khóc thành tiếng. Tay còn lại nắm chặt ở sau lưng, móng tay đâm rách lòng bàn tay, cả tay đầy máu.

Chu Hà ở hành lang phía xa quỳ xuống, dập đầu run giọng nói:
- A Lương tiền bối!

A Lương nhìn về Trần Bình An, hỏi:
- Ngươi cảm thấy thế nào? Nếu không thì tha hết nhé? Nếu ngươi sợ Chu Hà trả thù, ta có thể phế bỏ tu vi võ đạo của hắn. Còn nếu sợ chuyện bất trắc, ta có thể tùy ý đánh gãy cầu trường sinh của hắn. Ừm, Chu Lộc cũng vậy.

Thiếu niên không nhìn Chu Hà, chỉ nhìn Chu Lộc:
- Ta đã nói, ngươi nhất định phải chết.

Chu Hà đột nhiên ngẩng đầu, giận dữ hét lên:
- Trần Bình An, Chu Lộc vẫn còn nhỏ!

Tâm tính của thiếu niên vẫn luôn khá bình tĩnh, sau khi nghe được câu này lại giận đến sắc mặt tái nhợt.

Hắn bước nhanh tới trước, muốn dùng một quyền đánh nát ngực Chu Lộc. Lúc này khí tức của cô hỗn loạn, thân thể yếu đuối không khác gì thiếu nữ bình thường. Nhưng không biết tại sao, sau khi xuất quyền thì nắm tay lại bất giác mở ra, nghiêng về phía trên, tát mạnh vào mặt Chu Lộc.

A Lương lại ấn vai thiếu niên:
- Được rồi.

Ông ta nhẹ giọng cười nói:
- Có một số cách trừng phạt còn tàn khốc hơn là chết.

Trần Bình An ngồi xuống ghế dài, ngơ ngẩn xuất thần. Sau đó A Lương xử lý hai cha con kia thế nào, bọn họ rời khỏi trạm Chẩm Đầu ra sao, sau này sẽ đi đâu gặp ai, thiếu niên đều không biết gì cả.

Hắn đột nhiên ngẩng đầu hỏi:
- A Lương, có rượu uống không?

A Lương cười nói:
- Rượu thì có, chiếc hồ lô nhỏ của ta có thể chứa ngàn cân rượu. Nhưng ta phải nói cho ngươi biết một chuyện, một người lúc thương tâm thì đừng nên uống rượu, rất dễ biến kẻ nát rượu. Khi gặp chuyện sảng khoái mới nên uống, nói không chừng uống vào sẽ biến thành tiên rượu.

---------

Bên ngoài cửa lớn trạm Chẩm Đầu.

Lâm Thủ Nhất đứng một mình trên đường. Chẳng biết tại sao thiếu niên lại bị A Lương bỏ lại bên ngoài, bảo hắn chờ một người xuất hiện, để hắn quyết định xem có muốn bước qua ngưỡng cửa trạm dịch hay không.

Cho dù rất nhàm chán, thiếu niên vẫn đứng như đỉnh núi cây tùng, eo thẳng tắp.

Mượn đèn lồng đỏ chót treo trên cửa trạm Chẩm Đầu, hắn từ trong người lấy ra quyển điển tịch Đạo gia “Vân Thượng Lang Lang Thư” kia, bắt đầu xem lướt qua những văn tự trúc trắc khó hiểu, có thể nói là đọc không trôi.

Nhưng mỗi khi đọc đến chỗ hiểu ý, hoặc là ngộ ra một chút chân ý, lại giống như bầu trời sau cơn mưa, gạt mây mù nhìn thấy trời xanh, khiến thiếu niên rất thích thú. Nhưng thiếu niên tính tình lạnh nhạt vì thân thế gập ghềnh, lại không muốn chia sẻ sự vui sướng từ đáy lòng này với người khác.

Hắn không bao giờ ngại dùng ác ý lớn nhất để suy đoán về người và chuyện trong thế đạo này.

Có một vị phu nhân dung mạo bình thường từ nơi xa đi tới, quan sát thiếu niên, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, cảm khái nói:
- Đúng là một nhân tài tu đạo tốt.

Phu nhân đi đến cách thiếu niên bảy tám bước, mỉm cười nói:
- Xin chào, Lâm Thủ Nhất. Lúc trước chúng ta đã gặp mặt bên bờ sông, ta ở trên thuyền hoa còn ngươi ở trên bờ. Thân phận thật sự của ta là thái thượng trưởng lão của cung Trường Xuân Đại Ly. Không phải khoe khoang, ta thật sự là thần tiên trên núi trong mắt dân chúng quê mùa, có thể vung tay hô mưa gọi gió, giậm chân đất rung núi chuyển, nhất là sở trường ngũ lôi chính pháp, lật tay trấn giết yêu ma gây họa...

Nói đến đoạn cuối, phu nhân thản nhiên cười lên, xua xua tay:
- Không được, không được, dùng từ ngữ như vậy đúng là khiến người ta khó chịu, lần sau phải bảo người đổi lời mộc mạc hơn một chút.

Thiếu niên lại gật đầu nói:
- Ta tin bà.

Phu nhân cười nói:
- Mặc dù không biết trong thư cha ngươi đã nói gì với ngươi, càng không rõ suy nghĩ của A Lương kia, nhưng hắn đã biết ta đi theo các ngươi, lại để ngươi ở lại bên ngoài trạm dịch. Như vậy ta cảm thấy có thể thử một lần, xem có thể thuyết phục được ngươi cùng ta trở về kinh thành Đại Ly, từ biệt cha mẹ ngươi, sau đó theo ta đến cung Trường Xuân tu hành đạo pháp.

Sắc mặt Lâm Thủ Nhất hờ hững nói:
- Cha ta muốn ta ngoan ngoãn ở lại trấn Hồng Chúc, sau đó sẽ có cao nhân đón ta đến kinh thành Đại Ly. Nếu không ta chết ở bên ngoài một cách không rõ ràng, ông ấy sẽ không nhặt xác giúp ta, bởi vì một người chết không đáng giá số lộ phí kia. Cha ta đã nói một câu, hôm nay kinh thành Đại Ly giá cả rất cao, trong nhà phải chi tiêu nhiều tiền.

Phu nhân thở dài:
- Cha ngươi nói chuyện hơi khó nghe, nhưng chẳng phải là lời nói thật sao?

Khóe miệng thiếu niên đầy mỉa mai.

Phu nhân do dự một thoáng, đưa tay về phía thiếu niên, vẻ mặt nghiêm túc:
- Mặc dù ngươi sẽ cảm thấy đây giống như trò đùa, không đủ sự huyền diệu, thiếu đi rất nhiều lời nói và khảo nghiệm trầm bổng nhấp nhô, nhưng ta vẫn muốn nói cho ngươi biết, Lâm Thủ Nhất, đi tới trước một bước thì ngươi sẽ bước lên cầu trường sinh.

Thiếu niên cất quyển sách đạo kia vào người, lắc đầu nói:
- Cảm tạ ý tốt của tiên trưởng. Sinh ra trong gia đình nào, mang họ gì, hoàn toàn không thể theo ý ta. Nhưng nên đi đường nào thì trong lòng ta hiểu rõ.

- Đáng tiếc .

Phu nhân chỉ đành thở dài, cũng không ép buộc:
- Lâm Thủ Nhất, vậy nếu có duyên thì sẽ gặp lại, hi vọng đến lúc đó ngươi sẽ không hối hận.

Thiếu niên chắp tay thi lễ rất nề nếp:
- Lâm Thủ Nhất cung tiễn tiên trưởng.

Phu nhân nhoáng lên rồi biến mất.

---------

Trong hành lang nhà nghỉ.

Lúc này Trần Bình An và A Lương ngồi đối diện trên ghế dài của hành lang, mỗi người một bên.

Trần Bình An nhẹ giọng hỏi:
- A Lương, có phải ông sắp đi rồi không?

A Lương gật đầu, cầm hồ lô nhỏ lên uống một hớp rượu, vừa nhìn đã biết là nghĩ đến chuyện thương tâm gì đó. Cho nên lúc trước luôn miệng nói thương tâm không nên uống rượu, chỉ là lời khách sáo của ông ta mà thôi.

Ông ta ngơ ngẩn nhìn thiếu niên đối diện, nhìn đôi mắt trong trẻo kia, giống như rất nhiều năm trước từng nhìn thấy một đôi mắt như vậy.

- A Lương, ta nghĩ kỹ rồi, đọc sách vô dụng, rất nhàm chán. Tề Tĩnh Xuân ta muốn theo ngươi xông pha giang hồ, có ân báo ân, có thù báo thù, uống rượu mạnh nhất, dùng kiếm nhanh nhất, cưỡi ngựa tốt nhất. Ừm, ta đã chuẩn bị tiền rồi, mười mấy lượng bạc, nếu không đủ thì ta có thể trở về mượn tiên sinh thêm một ít. Tiên sinh rất thấu tình đạt lý, đã nói nếu ta thật sự không muốn đọc sách, có thể đi ra ngoài một phen, non sông tốt đẹp ngàn vạn dặm đều là học vấn.

Thiếu niên trí thức áo xanh bị người ta đánh đến mặt mũi bầm dập, ánh mắt trong trẻo và kiên định.

Phía cửa lớn thư viện có một lão tú tài trốn trốn tránh tránh không dám gặp người, chỉ lộ ra cái đầu, gắng sức nháy mắt với A Lương. Thấy A Lương không để ý tới mình, lão liền dứt khoát lướt ngang mấy bước, đi đến bên kia ngưỡng cửa, xắn tay áo lên, tư thế giống như muốn nói “ngươi dám lừa gạt học trò của ta thì ta sẽ liều mạng già với ngươi”.

- Biến biến biến, lông còn chưa mọc hết mà dám nói mấy lời huênh hoang như vậy. Chờ đến khi lông mọc đủ rồi, ta sẽ dẫn ngươi đi kiến thức thế giới phồn hoa bên ngoài.

- A Lương, một lời đã định, ta chờ ngươi.

Cuối cùng A Lương quay lưng về phía thiếu niên, một tay cầm chuôi kiếm tùy ý gõ vai, tay kia giơ lên nắm chặt lại, tạm biệt thiếu niên kia.

Du hiệp A Lương và thiếu niên khao khát giang hồ vẫy tay từ biệt.

Sau lần này không còn gặp lại nữa.

Cuối cùng A Lương quay đầu lại, thấy lão già kia đã dắt tay thiếu niên trở về thư viện, một già một trẻ trò chuyện với nhau.

- Tĩnh Xuân, lúc trước quên hỏi, rốt cuộc là ai đánh con?

- Là tên họ Tả kia.

- Hả? Hắn à, ra tay không nặng không nhẹ như vậy, lát nữa ta sẽ đi nói với hắn, quân tử dùng miệng không dùng tay. Nhưng tại sao lại đánh nhau, có phải hắn nói đạo lý không lại con nên thẹn quá hóa giận?

- Không phải.

- Hả?

- Sau khi hắn biện luận thua, cũng bằng lòng nhận thua. Nhưng hắn cố ý nói, con đọc sách có nhiều đến mấy, đời này học vấn cũng không thể vượt qua tiên sinh ngài. Con cảm thấy điều này không đúng, tiên sinh ngài học vấn tuy rộng, nhưng hôm nay vừa lật sách đã mệt rã rời, bình thường xem một chút là ngủ gật. Con tuổi tác còn nhỏ, một ngày nào đó sẽ đọc sách nhiều hơn tiên sinh... Nhưng hắn còn nhắc tới, con có bản lĩnh thì ngày mai học vấn vượt qua tiên sinh đi, con giận không kìm được nên đã ra tay trước. Đánh không lại hắn thì con cũng chấp nhận, cho nên trước đó đến tìm tiên sinh cũng không tố cáo, người đọc sách đương nhiên phải có chút khí phách này đúng không. Về mặt này thì tiên sinh ngài không tốt lắm, khi cãi nhau thắng đánh nhau thua, chỉ nói mình chuyên nghiên cứu người và trời, kể lại cuộc biện luận kia xưa nay hiếm có như thế nào. Còn khi cãi nhau thua đánh nhau thắng, lại chỉ nói trận đánh kia trời đất kinh quỷ thần khiếp ra sao... Tiên sinh, tiên sinh, ngài nhéo lỗ tai con làm gì? Ai ai ai... quân tử dùng miệng không dùng tay.

- Quân tử cái gì! Tiên sinh ta là thánh nhân!

A Lương nhìn thấy cảnh này, cuối cùng tiêu sái xoay người rời đi.

Trong những năm tháng sóng gió dài đằng đẵng kia, có đôi khi ông ta ngồi trên trường thành, một mình uống từng hớp rượu. Nghe những tin đồn từ núi Đảo Huyền xa xa truyền đến, không có một tin vui nào, đều là con mẹ nó tin buồn. Ông ta lại hối hận năm xưa không dẫn theo thiếu niên kia, lại oán giận lão già kia ngay cả đệ tử đắc ý của mình cũng chiếu cố không tốt.

Lúc này nhìn thiếu niên đối diện, A Lương đột nhiên cười lên:
- Ta đã từng nói với một thiếu niên tuổi tác cũng xấp xỉ ngươi, “tin tưởng ta, ngươi đọc sách còn có tương lai hơn luyện kiếm”. Bây giờ ta cảm thấy cũng nên nói với ngươi một câu, “tin tưởng ta, ngươi luyện kiếm còn có tương lai hơn có luyện quyền”.

Gương mặt ông ta dưới nón cười đến mức mắt mũi đều nhíu lại, nhưng Trần Bình An vẫn nhận ra ông ta đang thương tâm. Trước giờ hắn chưa từng thấy ông ta thương tâm như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Nguyễn Hải Long
25 Tháng chín, 2021 20:57
Tốc độ bình quân 2 chương/1 tuần. 1 tháng tầm 10 chương. 1 năm 150 chương. 10 năm 1500 chương......Truyện hay nhưng ra chậm quá.
Hieu Le
22 Tháng chín, 2021 22:15
Mình rất thích bản dịch này, tuy nhiên ... chậm quá. Không hiểu có phải dịch giả quá chau chuốt câu chữ ko mà ra chậm thế :v
Đào Đức Hoà
13 Tháng chín, 2021 10:53
Bộ này hay . Bản cvt trước ko gặm nổi, giờ có bản dịch mượt thật
Hoa Hướng Dương
13 Tháng chín, 2021 08:30
Cảm ơn Dịch giả
dinhhoabbn
12 Tháng chín, 2021 11:41
Bản dịch mượt quá ạ
Hieu Le
08 Tháng chín, 2021 22:33
sao mãi chưa có chương mới vậy ad. hóng quá.
09115100
30 Tháng tám, 2021 16:00
bác xong bạch ngọc sách kiếm lai dịch có đấy, bác đấy member bên đấy
DieuHau
29 Tháng tám, 2021 02:36
à hơi hiểu rồi lão quét sân khác sư đệ họ Thôi 5 đứa trẻ đi cùng lão quét sân với 6 đứa trẻ được nhắn đến là khác nhau
DieuHau
29 Tháng tám, 2021 02:24
Sư đệ họ Mã của TTX là lão quét sân kia phải không ? Đi ra ngoài rồi , có phải bị Thôi Minh Hoàng chặn đánh ? Thế rốt cuộc là đi đến Đại Tùy chưa ? Rõ ràng là Thôi Sàm cần bọn kia đi đến Đại Tùy , sao lại có Thôi Minh Hoàng chặn đánh
DieuHau
29 Tháng tám, 2021 02:18
Chap 82 hơi khó hiểu :( Đạo hữu nào giải thích lại cho bần đạo được không ạ
Phương Nam
28 Tháng tám, 2021 07:03
Dạo này không thấy bác @nhongcon_pupa nữa nhỉ Mấy lần bác ý bình chương quá chi tiết và hay
Hieu Le
22 Tháng tám, 2021 19:30
chưa thấy chương 80 nhỉ lót dép hóng từng ngày
Ngao Tinh
16 Tháng tám, 2021 14:20
chương 11: phi kiếm bám theo Ninh Diêu hài thiệt chứ
Ngao Tinh
14 Tháng tám, 2021 23:27
converter bộ này đọc mệt thật sự
Diêm
07 Tháng tám, 2021 09:22
Bản dịch quá tuyệt
thangmuxemmua
03 Tháng tám, 2021 05:08
Truyện hay, mà cover đọc hơi chuối, nuốt nghẹn quá. Giờ có bản dịch, mừng ghê
noPain
30 Tháng bảy, 2021 03:19
Cảm ơn converter Fishscreen Chúc bạn có nhiều Strength: để dịch đc nhiều hơn Chúc bạn có nhiều Agility: để dịch đc nhanh hơn Chúc bạn có nhiều Intelligence: để dịch đc hay hơn À còn có chúc bạn ko bị bệnh vặt, ko bị stress, ko bị nổi mụn, ko bị khó ngủ, ko bị bla...ble... P/s: chúc topic ko bị spoil :))
Denhatkiemkhach
05 Tháng bảy, 2021 07:04
hi vọng bạn có thể viết nhiều hơn ps: Viết tách 2 dòng là do con mèo nó nhấn màn hình điện thoại
Denhatkiemkhach
05 Tháng bảy, 2021 07:04
Bạn nhongcon_pupa phân tích hay quá :v hi vọng bạn có thể viết
xxleminhxx
05 Tháng bảy, 2021 06:22
chưa thấy dấu hiệu end :v
Bố Chip
04 Tháng bảy, 2021 11:40
Hy vọng dịch giả có thể đẩy nhanh tốc độ dịch, nếu cần có thể kêu gọi anh e donate
Khicho
02 Tháng bảy, 2021 22:19
Dưới có bác một chương phân tích ra một tờ a4 thật là siêu phàm, tại hạ bội phục. Tiện thể cho hỏi truyện sắp hết chưa?
tsganey
02 Tháng bảy, 2021 11:26
một bộ truyện mà ta cực kì tâm đắc, hi vọng dịch full để luyện lại từ đầu
yugi_tn
22 Tháng sáu, 2021 23:05
bộ này đọc hay mặc dù tả tu tâm rắc rối *** mà vẫn hay, đau não quá bỏ 1 thời gian đọc tiếp vẫn hay, nói chung là hay
DieuHau
20 Tháng sáu, 2021 02:17
Bác có thể chỉ rõ hơn ảnh bản đồ được không ? em tìm mãi không thấy bác ạ
BÌNH LUẬN FACEBOOK