Mục lục
[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Bình An dời mắt đi, lấy hồ lô nuôi kiếm tên là Khương Hồ xuống, nhẹ nhàng uống một hớp rượu, không kìm được cảm khái nói:
- Sau khi luyện quyền môt triệu lần, cần phải nắm chắc luyện kiếm.

Hắn cất bầu rượu, không còn thận trọng như trước, hít sâu một hơi, vẻ mặt tươi cười, lại thoải mái bắt đầu luyện tập thủ ấn đứng thế.

Chấn động kịch liệt trước đó khiến cho thuyền cá côn từ trên xuống dưới thấp thỏm lo âu. Xuân Thủy sợ chỗ đài ngắm cảnh xảy ra chuyện, bất chấp có thể bị khách quý ác cảm, băng qua thư phòng đi đến gần ngưỡng cửa. Phát hiện tu sĩ có giao hảo với thần Bắc Nhạc Đại Ly kia đã biến mất, còn Trần Bình An giống như đang tu hành. Cô vội vàng yên lặng xoay người, không nói tiếng nào, lúc trở về sảnh chính còn cố ý đi nhẹ nhàng.

Dù là trên núi hay dưới núi, quấy rầy một luyện khí sĩ hoặc võ phu thuần túy tu hành vẫn là điều kiêng kị. Hơn trăm năm trước núi Đả Tiếu đã gặp phải một cơn sóng gió lớn. Một vị trưởng lão “trẻ tuổi” cảnh giới thứ chín muốn phá vỡ giới hạn cảnh giới thứ mười, lúc đang bế quan thì bị kẻ địch lẻn vào núi, phá hư cơ sở đại đạo, cả đời chỉ có thể dừng lại ở cảnh giới Kim Đan. Chuyện này khiến cho hắn hoàn toàn sụp đổ, trở nên vô cùng tàn nhẫn, hở một chút là hành hạ thị thiếp tỳ nữ đến chết, thậm chí còn đánh một đệ tử đắc ý cảnh giới Quan Hải thành tàn phế, thiếu chút nữa làm gãy cầu trường sinh. Tổ sư quản lý giới luật luôn xem hắn như con của mình cũng buộc phải ra tay, giam giữ hắn trong nhà tù ở hậu sơn.

Sau đó tổ sư quản lý giới luật trăm năm chưa từng xuống núi, đã có một quyết định kinh hãi thế tục. Bà ta đến từ đường tổ tông, lấy bội kiếm của thủy tổ khai sơn núi Đả Tiếu, cầm kiếm xuống núi, xông vào tông môn kẻ thù đại khai sát giới. Sau khi tự tay chém chết kẻ thù, bà ta cười lớn trọng thương trờ về, không tới một năm sau thì đột ngột qua đời.

Về chuyện tổ sư quản lý giới luật báo thù có đáng hay không, đệ tử núi Đả Tiếu chỉ dám lén lút thảo luận. Nhưng dù là tông môn tiên gia bên ngoài núi Đả Tiếu, cũng khen ngợi khí khái hào hùng của bà ta, cảm thấy rất có phong thái của thủy tổ khai sơn núi Đả Tiếu. Sau đó bọn họ cũng có nhiều hành động thiện chí với núi Đả Tiếu đã bị lấy đi chữ “tông”.

Trần Bình An lập ra mục tiêu cho mình là luyện quyền một triệu lần, không phải xuất một quyền tính một lần, mà là sáu bước đi thế hoàn chỉnh. Hắn vốn nghĩ lần sau gặp mặt A Lương, mình sẽ có thể hoàn thành mục tiêu. Nhưng “Thập Bát Đình” mà A Lương truyền thụ cho hắn, sau khi phá vỡ cửa ải thứ sáu, cảnh tượng lại hoàn toàn khác với trước đó, giống như nước sông chảy chậm rãi và trầm mạnh, không cho phép hắn làm bừa. Chuyện này khiến hắn cảm thấy bất đắc dĩ.

Hôm nay Trần Bình An đi thế, cho dù trong lòng suy nghĩ lung tung, cũng sẽ không cản trở thế quyền rèn luyện thân thể, lợi ích thần hồn. Luyện quyền giống như đọc sách, “đọc hết vạn quyển sách, hạ bút như có thần”, đạo lý trong sách không hổ là do thánh nhân truyền dạy, thật không lừa người.

Lúc nghỉ ngơi, Trần Bình An nằm trên lan can nhìn về biển mây phía xa. Trời chiều ngả về phía tây, biển mây giống như trải một lớp áo khoác màu vàng, ánh sáng lấp lánh, quang cảnh tráng lệ khiến tâm thần người ta sảng khoái. Ngôi nhà hắn ở là cao nhất, còn lại mấy nhà đều thấp hơn một khoảng. Một số nhà trên đài ngắm cảnh cũng có luyện khí sĩ lác đác, đứng ngắm nhìn ráng chiều biển mây.

Đúng lúc này Trần Bình An nhìn thấy một bóng lưng. Với thị lực hiện giờ của hắn, có thể thấy rõ sau lưng người nọ đeo một cái bọc vải, phía dưới bọc vải là một thanh kiếm gỗ.

Người nọ mặc đạo bào cũ kỹ, búi tóc cài trâm, chậm rãi nghiêng người nhìn xuống đất liền. Hắn vươn tay ra che mặt, thần sắc hoảng hốt, gió thổi qua khiến tóc mai khẽ phất phơ. Bụng của hắn kêu ùng ục, đang cân nhắc tiền dư trong túi, xem có thể chống đỡ đến khi xuống thuyển ở nước Nam Giản hay không.

Trần Bình An lùi lại mấy bước, tiếp tục luyện quyền cho đến khi màn đêm trầm lắng. Khi hắn trở về sảnh chính, phát hiện Thu Thực đang nằm sấp xuống bàn ngủ gật, còn Xuân Thủy trầm tĩnh ngồi ở một bên, mỉm cười nhìn về thư phòng.

Nhìn thấy Trần Bình An, Xuân Thủy vội vàng đưa tay vỗ vai em gái. Trần Bình An xua tay ra hiệu không cần. Xuân Thủy do dự một thoáng, vẫn quyết định gọi Thu Thực dậy. Sau khi thiếu nữ tỉnh táo, vội vàng quay đầu đi lau miệng, tránh làm trò cười trước mặt khách.

Trần Bình An ngồi xuống bên cạnh bàn, cầm lấy một trái cây xanh tươi trong chậu sứ men xanh. Trái này nhìn giống như cam quýt chưa chín, nhưng khi lột ra ăn lại rất ngọt. Hắn lại đưa cho hai thiếu nữ. Xuân Thủy không muốn cầm lấy, Thu Thực thấy vậy cũng đành phải buồn bã từ chối.

Có điều Trần Bình An lại khăng khăng đặt xuống bàn trước mặt bọn họ, cho nên bọn họ cũng không kiên trì nữa. Dù sao ăn quýt trường xuân đặc sản của núi Tiên Thảo Bắc Câu Lô Châu, linh khí cũng ngang với các nàng khổ tu tích góp mười ngày.

Xuân Thủy nhẹ nhàng nhai quýt trường xuân, hơi ngơ ngẩn, dáng vẻ giống như tiểu thư khuê các của gia đình trí thức. Không giống như em gái Thu Thực, vui vẻ tươi cười, cảm thấy không ăn thì uổng phí, có lợi mà không cầm thì đúng là kẻ ngốc.

Trần Bình An ăn xong trước, phát hiện Thu Thực đang trơ mắt nhìn vỏ quýt trên bàn, bèn hỏi:
- Vỏ quýt còn có tác dụng sao?

Thu Thực trả lời:
- Trần công tử, lúc xào rau xé mấy miếng vỏ quýt ném vào thì sẽ rất thơm.

Ánh mắt Trần Bình An sáng lên, mỉm cười cầm lấy hai trái quýt, lại đưa cho Xuân Thủy và Thu Thực:
- Các ngươi ăn quýt, nhớ chừa lại vỏ cho ta.

Xuân Thủy và Thu Thực đưa mắt nhìn nhau, không nghĩ ra nhân quả trong đó. Chẳng lẽ thiếu niên tay cầm ngọc bội cao cấp nhất thuyền cá côn này, thích chơi bời đến mức tự mình xuống bếp? Không quan tâm đến thánh hiền Nho gia dạy bảo, quân tử phải tránh xa nhà bếp?

Trần Bình An cũng mặc kệ ánh mắt của người khác, cất ba phần vỏ quýt vào trong tay áo, sau đó giục hai chị em ăn nhanh.

Khách quý đã “không quan tâm” như vậy, Xuân Thủy ăn quýt trường xuân rất thoải mái, càng không cần nhắc tới Thu Thực vốn vô tâm. Trong lòng Xuân Thủy đột nhiên cảm thấy ấm áp, hóa ra là một thiếu niên như gió xuân làm ấm lòng người.

Cuối cùng Trần Bình An cất vỏ quýt trong tay áo, trở về phòng ngủ. Hai tỳ nữ thì nghỉ ngơi ở phòng bên cạnh thư phòng. Trần Bình An chỉ cần kéo lục lạc bằng bạc ở đầu giường, các nàng sẽ nghe tiếng mà đến. Hơn nữa xâu lục lạc kia cũng không phải vật thường, nếu có gió tà ma ô uế lọt vào phòng, lục lạc sẽ tự động kêu lên.

Lúc này Trần Bình An mới lấy hộp kiếm chứa Hàng Yêu và Trừ Ma xuống, đặt bên giường nhỏ. Hắn nằm thẳng trên giường, thoải mái đến mức không thích ứng lắm, nhưng một tay vẫn đặt trên hộp kiếm, sau đó bắt đầu dùng phương pháp thổ nạp do lão Dương truyền thụ.

Thực ra hai thanh phi kiếm trong hồ lô là Mùng Một và Mười Lăm đều đã sinh ra linh trí, cho dù Trần Bình An ngủ say như chết, gặp phải tình huống nguy cấp, bọn chúng cũng có thể tự động ngăn địch. Nhưng Trần Bình An vẫn không dám ngủ quá say, cứ như vậy mơ màng ngủ một giấc đến lúc tảng sáng.

Khi Xuân Thủy rón ra rón rén mặc quần áo rời giường, nhẹ nhàng mở cửa phòng của nàng, Trần Bình An lập tức mở mắt ra. Bởi vì hắn đã sớm phát hiện, bước chân của Xuân Thủy và Thu Thực có khác biệt rất nhỏ. Đi ra bên ngoài, cẩn thận thế nào cũng không thừa.

Xuân Thủy không tới gõ cửa gọi Trần Bình An dậy, ở bên ngoài quét dọn phòng ốc gọn gàng ngăn nắp. Cho đến khi Thu Thực rời giường, tiếng bước chân vang lên, Trần Bình An mới dừng thủ ấn đứng thế, mang giày cỏ vào. Vừa xuống giường đi ra ngoài mấy bước, hắn lại yên lặng lui về bên giường, hơi tăng sức chân đi về phía cửa phòng.

Sau khi hắn kéo cửa ra, Xuân Thủy hôm nay đã thay một bộ quần áo khác, làm một động tác chúc phúc. Lúc hơi nghiêng người, quần áo càng tôn lên vóc dáng đẫy đà của nàng, khiến Trần Bình An nhìn đến sững sốt. Hắn lập tức hơi đỏ mặt, may mà da đen nhẻm nên không nhìn thấy rõ.

Xuân Thủy bảo Thu Thực đến nhà bếp bưng hộp đựng thức ăn tới, đã đến lúc dùng bữa sáng. Nàng hỏi Trần Bình An hôm nay có muốn ra ngoài đi dạo hay không, thuận tiện giới thiệu một số nơi du ngoạn trên chiếc thuyền này.

Ba người cùng nhau ăn bữa sáng thịnh soạn. Trần Bình An vẫn không định ra ngoài dạo chơi, cảm thấy luyện quyền tốt hơn, lúc rảnh rỗi có thể đến thư phòng đọc sách. Xuân Thủy và Thu Thực đương nhiên không có dị nghị với chuyện này, có điều Thu Thực vẫn hơi tiếc nuối, bởi vì nếu khách trong phòng mua sắm trên thuyền cá côn thì bọn họ sẽ có tiền thưởng.

Trần Bình An tiếp tục trải qua những ngày tháng khô khan nhạt nhẽo. Xuân Thủy vẫn như trước, còn Thu Thực thì hơi buồn chán. Công tử kia thật không thú vị, mỗi ngày đều đi thế quyền kỳ quái trên đài ngắm cảnh, tới tới lui lui, nhẹ nhàng chậm chạp, không có một chút khí thế nào, khiến cho nàng nhìn cũng mệt mỏi. Có lúc hắn lại đứng ở đó nhìn biển mây nơi xa, mặt trời mọc rồi lại lặn, không hề cử động, có thể đứng cả một canh giờ không dời bước.

Nhiều nhất là ở trong thư phòng đọc sách luyện chữ. Lúc đầu nàng còn giúp mài mực, nhưng nhìn kiểu chữ nề nếp của Trần Bình An lâu ngày, thật sự không hứng thú nổi. Chỉ có chị gái vẫn luôn đứng bên cạnh thiếu niên, thỉnh thoảng mỏi chân thì ngồi xuống cách bàn đọc sách không xa.

Mỗi ngày lúc ăn cơm, Trần Bình An đều hỏi thăm hôm nay thuyền cá côn ở phía trên lãnh thổ vương triều nào, còn nhờ Xuân Thủy và Thu Thực giới thiệu phong thổ của những vương triều đó. Lúc nhắc đến học cung và thư viện Nho gia, hắn lại tò mò hỏi thăm vì sao Đông Bảo Bình Châu chỉ có hai thư viện là Quan Hồ và Sơn Nhai.

Thu Thực một tay ôm bụng cười lớn, tay kia chỉ vào thiếu niên lờ mờ, nói rõ thiên cơ:
- Bởi vì Đông Bảo Bình Châu các ngươi thật sự quá nhỏ. Bắc Câu Lô Châu chúng ta có đến sáu thư viện, không cần nhắc tới Trung Thổ Thần Châu rộng lớn.

Xuân Thủy lặng lẽ trừng mắt nhìn em gái một cái. Thu Thực vẫn không nhịn được cười:
- Vấn đề này của Trần công tử đúng là buồn cười mà.

Trần Bình An gãi đầu, hóa ra thế giới Hạo Nhiên lại lớn như vậy.

Hôm nay sau khi Trần Bình An đi thế ở đài ngắm cảnh, không mục đích nhìn mây cuộn mây tan, đột nhiên lại thấy được đạo sĩ trẻ tuổi lưng đeo kiếm gỗ kia.

Xuân Thủy đi đến bên cạnh Trần Bình An, nhìn theo ánh mắt của hắn, ôn nhu nói:
- Nhìn hình thức đạo bào, chắc là đạo sĩ Trương gia, tổ đình nằm ở núi Long Hổ của Trung Thổ Thần Châu. Có một câu tục ngữ được ưa chuộng truyền khắp thế giới Hạo Nhiên, trên núi hay dưới núi đều không ngoại lệ, đó là “phàm nơi có yêu ma quấy phá, sẽ có Đào Mộc Trương thiên sư”.

Trần Bình An ừ một tiếng.

Ma xui quỷ khiến, đạo sĩ chán nản lưng đeo kiếm gỗ đào kia bỗng quay đầu nhìn lại, loáng thoáng nhìn thấy thiếu niên đeo kiếm, cùng với tỳ nữ động lòng người bên cạnh. Hắn giống như hồn bay phách lạc.

Bần cùng, đói khát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
17 Tháng năm, 2022 01:03
cho hỏi muốn ủng hộ dịch giả thì làm thế nào được ạ
Thanhcong86
03 Tháng năm, 2022 09:28
Cám ơn dịch giả nhiều :)) truyện kinh điển thế này đọc convert quá bổ não
ngo
05 Tháng tư, 2022 12:33
Wtf? Đâu nhú đầu ra thế này?? :124:
peterng2358
25 Tháng ba, 2022 00:47
chương mới này, vừa đọc vừa tưởng tượng, thật hoành tráng :)))
peterng2358
25 Tháng ba, 2022 00:46
truyện hay quá. cảm ơn bạn nhiều nhé
Nguyễn Hải Long
11 Tháng ba, 2022 16:14
truyện hay quá, mong full ghê
onlyluv83
19 Tháng hai, 2022 22:13
Ủng hộ người dịch ạ
Phương Nam
25 Tháng một, 2022 04:44
Không, kéo dưới mod đăng
Trần Văn Tùng
23 Tháng một, 2022 23:28
Vẫn lão Sup làm bộ này ah
peterng2358
05 Tháng một, 2022 23:01
Trần Bình An dùng hết 2 đạo kiếm khí chăng, không biết bên đó rồi sẽ ra sao? Chờ thêm 2 ngày nữa sẽ rõ :D nhỉ :D
xomme
05 Tháng một, 2022 19:29
Truyện dịch hay
xomme
05 Tháng một, 2022 19:29
Truyện dịch hay
Foxviolet
25 Tháng mười hai, 2021 23:45
Sàng sàng trên google cứ vẫn là bạn dịch ttv có tâm nhất
peterng2358
25 Tháng mười hai, 2021 09:49
truyện rất hay và người dịch rất có tâm ạ :)
dinhhoabbn
10 Tháng mười hai, 2021 16:00
Nay đọc bản dịch mà nhận thấy đúng là trước đọc convert bỏ qua rất nhiều chi tiết nhỏ được gài gắm =)))
Nguyễn Hải Long
09 Tháng mười hai, 2021 08:28
hay lắm. Thanks
hoangclc
30 Tháng mười một, 2021 22:32
truyện hay.
nhongcon_pupa
30 Tháng mười một, 2021 00:47
A Lương, Lương trong lươn(g) lẹo :))
beuchay
20 Tháng mười một, 2021 01:14
lâu lắm mới gặp kiểu truyện như này, đọc hơi tốn sức, k biết hết dịch sang đọc convert đc ko
dinhhoabbn
12 Tháng mười một, 2021 12:38
oà up 1 lần 2 chương, thanks bạn dịch giả ạ :v
Đào Đức Hoà
01 Tháng mười một, 2021 23:43
Ko up nữa r
tcnguyentud
01 Tháng mười một, 2021 09:51
Truyện này quá hay, mà phải đọc bản dịch mới thấm hết dc ah. Cám ơn dịch giả đã bỏ công sức cho anh em
letrunghieu20xx
05 Tháng mười, 2021 02:04
Chúc dịch giả nhiều sức khoẻ để tiếp tục bộ truyện. Một siêu phẩm mà không có bản dịch thì tiếc quá
thiennhaihaigiac
03 Tháng mười, 2021 01:52
Chả biết bh mới bắt đầu đọc bản dịch nhưng cũng cảm ơn cvt đã kỳ công dịch truyện này. Đọc thôi đã nhọc bạn còn dịch nữa. Chúc mừng truyện dịch được gần 100c rồi <3
nhongcon_pupa
27 Tháng chín, 2021 07:48
Mấy tháng nay bận túi bụi, giờ vào lại thì thấy đã đến chương 91. Thiệt là mừng hết lớn! Cảm ơn Cá Cảnh dịch vừa nhanh vừa hay nhiều! Các bạn đọc hãy để ý, 1 chương Kiếm Lai dài gấp đôi, gấp ba, thậm chí gấp bốn hoặc năm lần các chương truyện bình thường. Hơn nữa truyện dùng rất nhiều điển cố, điển tích của TQ nên có nhiều đoạn dịch rất ... oải! Hãy cứ ủng hộ bạn Cá Cảnh trong mùa dịch này nhé :D
BÌNH LUẬN FACEBOOK