Đối với võ giả xuất thân Nhân Bảng trước hai mươi, Tô Tín cẩn thận phân tích một phen, cuối cùng hắn lắc đầu cho ra kết luận.
Với cầm kiếm ngũ phái là thế lực giang hồ uy tín lâu năm, cho dù cao thủ hàng đầu hay đệ tử trẻ tuổi kiệt xuất đều không chê vào đâu được.
Ví dụ thế lực khác như tà đạo bát môn hoặc là thiên hạ thất bang... Đại bộ phận nội tình nông cạn, chỉ có Thất Hùng Hội cùng Xuyên Trung Đường Môn là có người tiến vào top hai mươi Nhân Bảng.
Tô Tín lắc đầu, không có lại đi chú ý Nhân Bảng, hắn bảo tiểu nhị bưng rượu thịt lên.
Nếu Thiên Phong lâu là tửu quán, như vậy sẽ có người tới đây ăn cơm.
Nếu Thiên Phong lâu không có mấy thứ gì ngon mang ra cũng không hấp dẫn nhiều võ giả như vậy, cuối cùng thậm chí biến thành tửu quán lớn nhất Giang Nam phủ.
Ví dụ như Thiên Phong lâu có món ăn chiêu bài là cá trích bạc.
Cá trích nhiều gai nhưng đầu bếp Thiên Phong chính là cao thủ dùng đao, có thể lấy tất cả gai của cá ra mà không ảnh hưởng tới chỉnh thể con cá, chỉ lưu lại vết đao mỏng cắt vào thịt, lại cho vào canh loãng đun sôi, đợi đến lúc mang lên bàn vẫn có hình dạng cá trích.
Món ăn này chỉ có số lượng một trăm, Tô Tín tới sớm, nếu không hắn cũng không được ăn món này.
Trong Thiên Phong lâu, trừ võ giả bản địa Giang Nam ra, còn có bánh thịt dê, thịt ngựa Mạc Bắc nướng... Có hơn trăm món ăn đặc sắc.
Tô Tín lên lầu tùy ý ngồi vào một bàn, hiện tại đồ ăn vừa bưng lên, hắn vừa mới hưởng dụng một phen liền nhìn thấy có võ gia cầm kiếm trực tiếp đi tới chỗ Tô Tín.
- Tô công tử, tại hạ Tĩnh Châu Lưu Thiên Nguyên, muốn lãnh giáo Tô công tử một phen.
Tên võ giả này trực tiếp ôm quyền nói.
Tô Tín đặt đũa xuống, vẻ mặt kinh ngạc nhìn người này:
- Ngươi xác định ngươi nói lời này với ta?
Thực lực Lưu Thiên Nguyên chỉ mới đột phá Linh Khiếu Cảnh, đoán chừng hắn chỉ mới đả thông nhãn khiếu, còn dám tới khiêu chiến hắn?
Một tên tiểu bối không có danh tiếng muốn tới khiêu chiến võ giả Nhân Bảng như hắn, còn lãnh giáo, dạy hắn thế nào?
Hết lần này tới lần khác Lưu Thiên Nguyên còn gật đầu nói:
- Đương nhiên là nói với Tô công tử ngươi.
Người chung quanh nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng tập mãi thành thói quen, cũng không có vẻ ngạc nhiên, hiển nhiên bọn họ không phải mới nhìn thấy chuyện này lần đầu.
Tô Tín lúc mới bắt đầu tới đây còn không hiểu những việc như thế, sau khi nhìn vẻ mặt đám người chung quanh, Tô Tín lúc này mới biết gia hỏa này đánh chủ ý gì.
Kỳ thật Lưu Thiên Nguyên suy nghĩ rất đơn giản, hắn chỉ muốn mượn danh khí Tô Tín thượng vị mà thôi.
Người trong giang hồ chỉ cầu hai chữ danh lợi, có thực lực tự nhiên không cần nhiều lời, nhưng không có thực lực sẽ đùa nghịch một ít thủ đoạn nhỏ, đặc biệt là võ giả tán tu hoặc xuất thân thế lực nhỏ.
Những võ giả trước mắt không ngu, dùng thực lực của hắn muốn khiêu chiến Tô Tín là chuyện không có phần thắng.
Hắn giao thủ với Tô Tín có bại cũng có thể dùng việc này nói khoác, ví dụ như hắn đã giao thủ với cường giả Nhân Bảng Tô Tín mấy trăm chiêu, đánh thiên hôn địa ám các loại, dù sao Tô Tín cũng không có khả năng phản bác hắn, tự nhiên hắn cũng có thể nổi danh.
Loại chuyện này phát sinh không ít, hàng năm Giang Nam hội có rất nhiều võ giả làm như vậy, đối tượng đều là những võ giả nổi danh Nhân Bảng hoặc có danh tiếng lớn.
Nhưng bọn họ sẽ lựa chọn đối tượng, võ giả như Tiểu An Hầu Tiêu Hoàng là những người bọn họ không dám động, nếu không Tiêu gia sẽ trực tiếp ra tay đuổi đám ruồi con này đi.
Võ giả độc hành như Tô Tín chính là mục tiêu khiêu chiến tốt nhất.
Tô Tín đã đoán được ý đồ của hắn, cũng không kiên nhẫn nói nhảm nhiều với đối phương.
Tô Tín trực tiếp lạnh lùng nói:
- Cút, đừng quấy rầy ta ăn cơm.
Đối với những kẻ muốn mượn danh tiếng hắn thượng vị, đương nhiên Tô Tín sẽ không cho hắn như nguyện.
Lưu Thiên Nguyên biến sắc:
- Tô công tử, tại hạ thành tâm muốn thỉnh giáo ngươi, chẳng lẽ ngươi đối đãi với đồng đạo giang hồ như thế? Hay là ngươi sợ không dám tỷ thí?
Nghe được Lưu Thiên Nguyên nói như thế, Tô Tín giận quá hóa cười.
Thủ đoạn của người đúng là không ít, đều là nói những lời đường hoàng, thỉnh giáo không thành liền bắt đầu khích tướng, Tô Tín không nghênh chiến thì đoán chừng hôm sau trên giang hồ nói rằng Tô Tín sợ hắn không dám ứng chiến các loại...
Để đũa xuống, Tô Tín đứng lên nói:
- Vậy thì tốt, ngươi đã đã muốn chiến thì ta thành toàn ngươi, hi vọng ngươi không hối hận mới tốt.
Lưu Thiên Nguyên lập tức vui mừng, hắn rút kiếm bên hông ra và nói:
- Vậy thì mời Tô công tử chỉ giáo.
Nói xong hắn còn muốn tấn công, vừa định đâm vào chỗ yếu hại của Tô Tín, chỉ thấy thân thể Tô Tín biến thành cuồng phong biến mất tại chỗ, chỉ trong nháy mắt liền xuất hiện trước mặt hắn.
Hắn đá ra một cước xé rách cuồng phong chung quanh, tiếng nổ lớn vang lên, Lưu Thiên Nguyên trực tiếp kêu thảm một tiếng và bay ra xa, ngực lõm xuống một khối lớn, hắn lăn xuống lầu ba liền tuyệt khí, hiển nhiên không sống nổi.
Ánh mắt người trong lầu ba và lầu bốn Thiên Phong lâu đều nhìn lên người Tô Tín, phần đông võ giả đều âm thầm nuốt nước bọt, Tô Tín cũng quá hung ác rồi, vậy mà trực tiếp một cước đá chết một tên võ giả Linh Khiếu Cảnh.
Phải biết rằng hàng năm trong Giang Nam hội có không ít võ giả tới khiêu chiến, mặc dù có chút võ giả Nhân Bảng cảm thấy phiền nhưng không có một lần động thủ giết người.
Mọi người đều biết quy củ, người ta chỉ muốn mượn thế mà thôi, ngươi cũng không ăn thiệt thòi gì thì hạ sát thủ làm gì?
Tất cả mọi người là đồng đạo võ lâm, tối thiểu tại Giang Nam phủ này ai làm việc cũng lưu một đường, nếu không thanh danh giang hồ sẽ biến thành cái gì? Dù sao bọn họ là thanh niên hiệp sĩ Nhân Bảng, có đôi khi thanh danh còn quan trọng hơn cả thực lực.
Tô Tín không có nhiều băn khoăn như thế, quy củ là võ giả Giang Nam phủ các ngươi định, lại không phải quy củ của Tô Tín hắn.
Với gia hoa quấy rầy hắn ăn cơm, Tô Tín cũng không ý định hạ thủ lưu tình, nếu không còn có không biết bao nhiêu người tới khiêu chiến.
Quả nhiên vài tên võ giả Tiên Thiên kích động muốn đi lên khiêu chiến Tô Tín, hiện tại nhìn thấy Lưu Thiên Nguyên thê thảm như vậy liền cúi đầu xuống.
Thanh danh thật sự quan trọng, không sai, nhưng cái mạng nhỏ của mình còn quan trọng hơn.
Nếu không cho dù nổi danh ngươi cũng mất mạng, từ đó sẽ không thể hưởng thụ thanh danh.
Tô Tín trở lại vị trí của mình và tiếp tục ăn, vẻ mặt bình tĩnh giống như hắn chưa từng giết người.
Vừa giết người lại còn bình tĩnh ăn cơm, quả nhiên vị Tô công tử này xem như mạng như cỏ rác.
Lúc này mọi người nhớ lại, vị đại gia này chính là người tức giận dã đồ sát toàn bộ Chúc gia trang.
Có thể làm ra việc tiêu diệt cả nhà người ta, những người kia lại dám lên môn khiêu chiến, chính là tìm cái chết.
Tô Tín một lời không hợp liền đánh chết Lưu Thiên Nguyên, vấn đề này bị đám tán tu truyền ra ngoài, chỉ đúng đến trưa đã truyền khắp Giang Nam phủ.
Gần như tất cả mọi người đều nói Tô Tín tâm tính ngoan độc tàn nhẫn, một lời không hợp liền muốn động thủ giết người, quả thực không khá hơn những võ giả xuất thân ma đạo chút nào.
Càng có người nói Tô Tín xuất thân Tây Vực ba mươi sáu nước giống Hỏa Vực Ma Thần Diễn Na La, là kẻ tới từ vùng đất coi trời bằng vung, đoán chừng hắn cũng cũng là sát thần coi trời bằng vung.
Chỉ có điều, người bên ngoài thống mạ hắn rất nhiều nhưng bên tai Tô Tín vô cùng thanh tĩnh, cũng không có ai dám giống như Lưu Thiên Nguyên dùng cái cớ đường hoàng tới thỉnh giáo, cho nên Tô Tín mấy ngày nay vô cùng nhàn nhã.
Chạng vạng tối, Tô Tín mang theo bầu rượu đi dạo bên đường, tùy tiện tìm tới một cầu nhỏ và ngồi đó.
Vùng sông nước Giang Nam có rất nhiều cầu, tại Giang Nam phủ không có một ngàn cũng có tám trăm con sông, mặc dù cầu nhỏ tinh xảo nhưng kiến tạo rất chắc chắn.
Tô Tín dựa vào cầu nhỏ uống rượu, bên cạnh hắn có hai ông cháu hát rong, Tô Tín cũng không nghe hiểu tiếng địa phương.
Giọng hát của ông lão tang thương, tiểu cô nương mới mười lăm mười sáu tuổi, nàng hát cũng bi thương, hiển nhiên hát bi kịch.
Tô Tín không nghe hiểu nhưng lại cảm thấy khúc hát tràn ngập bi thương và bắc đắc dĩ, hắn như bị cái gì đó hấp dẫn, hắn đang suy nghĩ "Đạo" của mình là cái gì.
Tô Tín đăm chiêu nghĩ tới đạo, đó là võ đạo của hắn, cũng là đạo hắn sẽ đi trong tương lai.
Ngay từ đầu đi vào trên thế giới này, Tô Tín chỉ muốn sống đơn giản, muốn trở nên mạnh mẽ, có hệ thống trong tay đã là kỳ ngộ lớn lao.
Hiện tại Tô Tín đứng trong top ba mươi Nhân Bảng, một khi thành danh thiên hạ biết, trong Lục Phiến Môn còn có Thiết gia chống lưng nên lăn lộn phong sinh khởi thủy.
Hắn bằng vào thực lực và tiềm lực của mình, chỉ cần hắn để lộ ra suy nghĩ muốn gia nhập thế lực võ lâm nào đó, đoán chừng cho dù là Thượng Quan thế có thù hận với hắn, Thượng Quan Ngạn Khanh cũng tự mình tươi cười tới mời chào hắn.
Nhưng những chuyện này cũng không phải Tô Tín muốn, hắn phải đi lộ tuyến nhân vật phản diện, đó là đạo chỉ thuộc về hắn.
Cả giang hồ đều bị một quy tắc bao phủ, giống như vài ngày trước Tô Tín đánh chết Lưu Thiên Nguyên, từ đó hắn biến thành kẻ tội ác tày trời.
Kỳ thật, cường giả Nhân Bảng như Lý Trần Phong cũng bị quấy rầy không ít, bởi vì trở ngại những quy tắc kia cho nên bọn họ chỉ có thể nhịn.
Tô Tín muốn làm chính là đánh vỡ những quy tắc này, không có bất kỳ quy tắc nào có thể trói buộc hắn, quyền khuynh thiên hạ cũng tốt, làm hại giang hồ cũng được, hắn sẽ không cúi đầu với quy tắc nào, trái lại hắn muốn trở thành người chế định quy tắc.
Nghĩ thông suốt những điểm này, trong đầu Tô Tín như đả thông cái gì đó, cảm giác trong người khoan khoái dễ chịu.
Nguyên khí thiên địa chung quanh không ngừng tiến vào trong người hắn, thần cung mi tâm Tô Tín sinh ra cảm giác mát lạnh, dường như có thể cảm nhận được quỹ tích vận hành của nguyên khí thiên địa.
Tiểu cô nương hát rong bên cạnh hiếu kỳ nhìn sang Tô Tín, người này giống như biến mất, thật kỳ quái, nếu không phải ánh mắt nàng nhìn Tô Tín, nàng thật sự không biết trên cầu còn có người.