Mua sắm xong thì Lâm Quân Nhi cùng Cảnh Vân Trạch cũng quay về nhà, Triệu Thiếu Hà thì không biết đi đâu rồi, nhưng đối với người bạn này thì dám chắc là đang buồn lắm.
Nhưng!
Điều khiến Lâm Quân Nhi quan tâm hiện tại không phải là nỗi buồn của Triệu Thiếu Hà, mà là tình cảnh trước mắt. Cô liền nhanh trí huých tay vào bụng của chồng mình, nói nhỏ:
– Em tưởng Tước Xạ không thích nữ nhân? Sao đột nhiên lại quan tâm Vấn Nhi như vậy?
– Anh cũng không biết, hôm nay cậu ta xin anh nghỉ một ngày, nhưng tại sao lại ở đây?
Tình cảnh hiện tại chính là Diệp Vấn đang cùng Tước Xạ ở dưới bếp cùng nhau chuẩn bị thức ăn, tuổi tác của Diệp Vấn cũng có thể gả đi rồi, hơn nữa tuổi của Tước Xạ cũng không nhỏ, nếu so với Lâm Quân Nhi thì cậu ta còn lớn hơn mấy tuổi, cũng nên lấy vợ sinh con rồi.
Ít nhất thì gả Diệp Vấn cho Tước Xạ cũng không tồi, dù sao cũng an toàn hơn gả ra ngoài. Nhưng mà… Cảnh Vân Trạch lại nhíu mày, anh liền đưa mắt về phía em gái của mình.
Trước kia Cảnh Vân Tranh luôn nói phải gả vào hào môn thế gia, nhưng không biết từ giây phút nào mà cô con gái thế gia này lại phải lòng Tước Xạ mất rồi, chỉ là cái tên đầu gỗ Tước Xạ không biết mà thôi. Lúc đầu anh còn nghĩ là do cậu ta không biết cách thể hiện tình cảm, nhưng hóa ra không phải là không biết… Mà là tình cảm của cậu ta không dành cho Cảnh Vân Tranh mà thôi.
– Bà xã, em có biết…
– Vân Tranh thích cậu ấy đúng chứ?
– Em nhìn ra sao?
Lâm Quân Nhi liền vươn vai một cái, kể từ ngày đầu tiên về Dinh Trạch là cô đã mờ mờ đoán ra rồi. Vì chẳng có một vị chủ nhân nào lại luôn chỉ định một người lái xe, hay đi cùng mình, đến cả chuyện đưa đón thì Cảnh Vân Tranh cũng gọi trực tiếp cho Tước Xạ chứ không thông qua anh trai mình. Hơn nữa có lẽ cô ấy cũng biết được là Tước Xạ là thân cận đáng tin tưởng của anh trai, nên sẽ luôn có mặt ở Dinh Trạch, vì thế mới siêng năng đến đây. Bề ngoài là cùng cô nói chuyện giải khuây, nhưng mặt khác là muốn nhìn thấy người mình yêu.
Cảnh Vân Trạch nhìn vợ mình mỉm cười, nhưng ngay sau đó Lâm Quân Nhi liền nói:
– Nhưng anh nhìn Vấn Nhi và cậu ấy đi. Từ trước đến giờ khi ở bên cạnh anh hay Tranh Nhi thì cậu ấy vẫn luôn giữ nét mặt lạnh lùng, nghiêm túc, nhưng bây giờ thì sao? Ở bên cạnh Vấn Vấn, cậu ấy lại cười rất dịu dàng và ấm áp, chẳng phải rất giống anh sao?
Anh im lặng nhìn cô, sau đó cũng đảo mắt nhìn họ.
Trong bếp thì Diệp Vấn và Tước Xạ vẫn chưa biết người nhà đã quay về nên vẫn ung dung lắm. Ánh mắt của Tước Xạ nhìn Diệp Vấn đều chứa chan tình cảm, đây không đơn thuần là tình bạn bè hay anh em thân thiết, mà nó là tình yêu.
Ngay lúc này, một thằng đàn ông sống gần ba mươi năm trên đời chưa từng cầm dao xuống bếp lại sẵn sàng vì cô gái mình yêu mà mặc tạp dề, còn ngoan ngoãn nghe cô gái đó chỉ dẫn cách nấu ăn. Nếu mà làm sai thì cô ấy cũng không e dè mà còn trực tiếp mắng lớn, nhưng Tước Xạ hoàn toàn không tức giận, cậu ta còn cảm thấy cô gái nhỏ này rất đáng yêu.
Cảnh Vân Tranh từ bên ngoài hí hửng bước vào, nhìn thấy Tước Xạ đang lén lút muốn nắm lấy tay của Diệp Vấn liền sững sờ. Cảnh Vân Trạch muốn bước lên để kéo em gái mình đi ra ngoài liền bị Lâm Quân Nhi ngăn lại, cô lắc đầu.
Cảnh Vân Tranh vẫn còn chưa hoàn hồn mà nói:
– Hai người… Hai người đang làm gì vậy!
– A, chị Tranh Tranh, chị về rồi sao? Chị có đói không, em…
– Cô im miệng!
Diệp Vấn tự dưng lại bị mắng liền có chút không hiểu, Tước Xạ cũng nhíu mày, đưa tay bảo vệ cô gái của mình, hành động của cậu ta cũng khiến cho Cảnh Vân Tranh bị đả kích. Vốn dĩ Diệp Vấn là người cũng mau nước mắt nên khi không bị quát thì mắt cũng đỏ lên.
Cảnh Vân Tranh nhìn thấy liền mất kiểm soát mà chỉ tay năm ngón về phía của Diệp Vấn, nói:
– Cô giả bộ yếu đuối gì chứ! Đừng có diễn nữa! Rõ ràng là cô biết tôi có ý với anh ấy… Tại sao? Tại sao cô lại…
– Không phải đâu, chị hiểu lầm rồi. Em và anh ấy không có gì cả, chị Tranh Tranh, chị hiểu lầm rồi…
Tước Xạ nhìn cô gái đơn thuần ở bên cạnh, sau đó liền trực tiếp nắm lấy tay của Diệp Vấn, nói:
– Tam tiểu thư, tôi chưa vợ, Vấn Vấn cũng chưa chồng, nên tôi và cô ấy hoàn toàn có thể ở bên nhau. Hơn nữa, trước mặt Lão đại và Phu nhân tôi cũng muốn nói, người tôi thích là Vấn Nhi, người tôi muốn cưới cũng là cô ấy. Cho dù bây giờ có bị đuổi thì tôi vẫn sẽ ở bên cạnh Diệp Vấn!
Nghe Tước Xạ nói thế thì ngay lập tức Diệp Vấn liền kéo tay của cậu ta lại. Nhưng Tước Xạ vẫn kiên quyết giữ chặt, đối với ai thì cậu ta không biết, nhưng từ trước đến giờ thì Tước Xạ chưa từng rung động, ngoại trừ cô gái có lá gan nhỏ nhưng lại kiêu dũng này.
Cảnh Vân Tranh muốn nói gì đó những lại thôi, cô ấy nhìn Diệp Vấn bằng cặp mắt căm phẫn, sau đó liền tức giận mà bỏ đi. Vốn Diệp Vấn muốn đuổi theo nhưng Tước Xạ đã ngăn lại, anh giữ chặt lấy vai nhỏ của cô gái nhỏ, nói:
– Vấn Vấn, anh thích em… Em có thể làm bạn gái của anh có được không?
Diệp Vấn có chút chần chừ, thật ra cô ấy biết rõ Cảnh Vân Tranh thích Tước Xạ, nhưng mà… Cô ấy cũng thích Tước Xạ.
– Em… Em xin lỗi. Nhưng em không thể, chị Tranh Tranh rất tốt với em… Em… Em không thể làm chị ấy tổn thương. Tước Xạ, chị Tranh Tranh thật sự rất thích anh đó, chị ấy… Chị ấy còn định sẽ nói với anh, sau đó sẽ nói với gia đình, nếu như gia đình không đồng ý thì chị ấy cũng sẽ mặc kệ mà…
– Em không thích anh?
– Em… Em xin lỗi. Em không thể.
Tước Xạ liền dịu dàng hôn lên cánh môi nhỏ của cô, Diệp Vấn hai mắt trợn trắng, nhưng nụ hôn này của anh không hề mang một chút tức giận nào, mà chỉ đơn thuần là hôn thôi. Diệp Vấn hai mắt nhắm nghiền, cố gắng không để bản thân phải chịu ủy khuất, nhưng ngay sau đó Tước Xạ còn choàng tay ôm lấy eo nhỏ của cô.
Hai tay của cô đặt lên ngực của Tước Xạ, vốn muốn đẩy anh ra nhưng không biết thế lực nào đó lại đem hai người dính chặt lấy nhau hơn.
Một lúc sau, Tước Xạ mới buông cô ra, nói:
– Em chưa chồng, anh chưa vợ… Chúng ta không gì là không thể. Diệp Vấn, em chỉ cần trả lời anh một câu thôi… Em có thích anh không?
– Thích… Tước Xạ, em thích anh.
Anh liền cười hạnh phúc, giữ lấy cằm của Diệp Vấn, rồi hôn xuống, Diệp Vấn cũng vòng tay ôm lấy anh… Họ chẳng biết cuộc tình này có kết quả ra sao, nhưng ít nhất thì hiện tại trái tim của họ đang hướng về nhau.
Hôn được một lúc, Diệp Vấn liền đỏ mặt rồi đẩy anh ra, nói:
– Anh đi tìm chị ấy đi, em sợ…
– Được, vậy anh sẽ tìm cô ấy về, sau đó sẽ đưa em ra ngoài có được không?
– Dạ.
– Bé ngoan.
Trước khi rời đi thì anh cũng không quên hôn nhẹ lên môi của Diệp Vấn, lần đầu yêu đương, mãnh liệt chút chắc cũng không sao!