• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Còn về gia đình của Đàm Xuyên thì sau khi giúp đỡ Lâm Quân Nhi thì cũng có được sự giúp đỡ của Cảnh gia. Cha và mẹ của Đàm Xuyên thì được đưa đến Cảnh gia, mục đích là để chăm sóc nhà cửa và chăm lo cho hai ông bà.

Riêng Đàm Xuyên thì được Tước Xạ đưa đến nhà của mình, có lẽ anh biết được cô ấy thích hoa bách hợp, mà anh dạo gần đây cũng không có thời gian để chăm sóc chúng nên đã để Đàm Xuyên đảm nhận việc làm đó. Cô rất vui thì có thể làm việc gì đó giúp Tước Xạ, một cô gái mười bảy tuổi ở cùng một người đàn ông độc thân thì cũng không ổn lắm, nên anh cũng rủ rê Triều Vũ và Kha Nguyệt ở lại nhà của mình, họ hiển nhiên là vui vẻ đồng ý rồi.

Hôm nay là ngày nghỉ của cả ba, Triều Vũ và Tước Xạ thì ngồi ở trong nhà vừa nhâm nhi một ít bia, vừa nói chuyện thiên hạ. Nhìn ra bên ngoài thì lại thấy Đàm Xuyên và Kha Nguyệt đang chơi đùa với nhau rất vui vẻ, bất giác Triều Vũ lại nở một nụ cười nhẹ, nói:

– Kha Nguyệt vẫn như đưa bé vậy.

Nghe đến đây, Tước Xạ lại đưa mắt nhìn sang phía của Triều Vũ, sau đó liền cười nhạt rồi lắc đầu. Vốn dĩ bình thường hai người họ chẳng bao giờ hòa thuận, anh còn nghĩ nếu Kha Nguyệt được phu nhân gả đi thì chắc Triều Vũ sẽ thoải mái và thỏa mãn hơn, nhưng bây giờ nhìn thái độ này của Triều Vũ thì anh lại nghĩ khác, nếu mà phu nhân thật sự gả Kha Nguyệt đi thì sẽ có người khóc ngất thôi.

– Triều Vũ, cậu không định kết hôn sao?

– Có chứ, nhưng hiện tại chưa phải lúc… Tôi còn chưa có bạn gái.

Dừng một chút, Triều Vũ nhìn sang anh, sau đó chế nhạo một câu:

– Nếu nói về thời gian gia nhập bang thì chúng ta chỉ xê xích nhau vài ngày, nhưng nếu tính tuổi tác thì cậu lớn hơn tôi ba tuổi đấy. Cậu còn chưa kết hôn sinh con, thì tôi lo cái gì.

Nhắc đến chuyện kết hôn sinh con thì bất giác Triều Vũ lại im bặt, cậu ta quên mất việc này không nên nói ra. Nhưng sau khi quan sát biểu hiện của Tước Xạ, thì cậu ta có chút kinh ngạc, hình như anh đã hoàn toàn khống chế được tâm trạng của mình rồi thì phải? Lúc này, Tước Xạ nhìn đến phía của Đàm Xuyên, nói:

– Cậu tin vào duyên phận không?

– Ý cậu là Đàm Xuyên?

Tước Xạ gật đầu, sau đó thì cũng uống một chút bia trên tay, nói:

– Từ khi cô ấy qua đời thì tôi chỉ mơ gặp cô ấy được một lần, nhưng lần đó cũng là vì cô ấy muốn tôi tìm một cô gái khác. Nhưng trái lại với tôi, Đàm Xuyên lại mơ gặp cô ấy khá thường xuyên, bao nhiêu chuyện đều nói với Đàm Xuyên, đến cả việc tôi thích gì, thích ở đi đến những nơi nào, đặc biệt thích cái gì,… Cô ấy đều nói hết.

Triều Vũ nghe đến đây thì cũng đưa mắt về phía của Đàm Xuyên, nếu như Tước Xạ không nói thì cậu ta cũng không để ý, quả thật nhìn sâu vào đôi mắt của Đàm Xuyên thì sẽ nhìn thấy được bóng dáng của một người. Nhưng có lẽ đó chỉ là cảm giác nhất thời, vì cả Triều Vũ, Tước Xạ và Đàm Xuyên đều biết chẳng ai thích mình là thế thân của người khác cả.

Có thể một ngày nào đó Tước Xạ sẽ chấp nhận yêu cầu của Diệp Vấn, anh sẽ giữ chặt người con gái tốt mà Diệp Vấn đã chọn… Nhưng đó không phải hiện tại.

– Cậu nghĩ Diệp Vấn đã chọn Đàm Xuyên cho cậu? Thay vì tam tiểu thư?

Tước Xạ gật đầu, có thể Diệp Vấn đã nhìn thấy trước tương lai của anh và Cảnh Vân Tranh, cô ấy biết rõ giữa hai người bọn họ sẽ không có kết quả, nên mới thoi thúc anh đến gặp Đàm Xuyên. Người mà Diệp Vấn đã chọn thì anh rất yên tâm, chỉ là để chấp nhận ngay thì quả thật rất khó khăn.

– Vậy Đàm Xuyên, cô bé đó có ý gì với cậu không?

Tước Xạ lắc đầu, làm sao mà có chuyện có ý gì hay không, một cô nhóc mười bảy tuổi, còn chưa đủ tuổi trưởng thành, tính cách thì vẫn đơn thuần ngây ngô, hơn nữa còn luôn miệng gọi anh là chú, mà đã là chú thì làm sao có thể có ý gì với anh được. Hiện tại hai người họ tựa như chỉ là mối quan hệ quen biết mà thôi.

Triều Vũ cũng không hỏi gì nữa, cậu ta bây giờ vẫn chưa hình dung được yêu là gì, và làm thế nào để biết bản thân có tình cảm với đối phương hay không. Nhưng nếu để chọn lựa, thì Triều Vũ cũng chẳng biết mình sẽ chọn tình yêu hay công việc nữa.

Lúc này, Tước Xạ liền vỗ vai của Triều Vũ nói:

– Cậu có thấy Lão đại không?

– Anh ấy làm sao?

– Hôm trước, lúc tìm được phu nhân và nhị tiểu thư Lâm gia đưa về nhà, thì Lão đại đã nói chỉ cần phu nhân sinh thêm cho anh ấy một cô công chúa, thì anh ấy sẽ rửa tay gác kiếm, không làm Lão đại nữa.

Nghe vậy thì Triều Vũ cũng khá ngạc nhiên, nếu như Lão đại không làm Lão đại nữa thì làm gì đây? Hỏi đến đây thì Tước Xạ lại cười nói:

– Làm chồng và làm cha. Cậu thấy đó, Lão đại có thể gầy dựng một bang phái từ hai bàn tay trắng, nó gắn bó với anh ấy nhiều như vậy nhưng chỉ cần gia đình của anh ấy, người anh ấy yêu thương bình an, hạnh phúc… Thì anh ấy sẵn sàng buông bỏ tất cả… Đó chính là yêu.

Triều Vũ lại một lần nữa Tước Xạ bằng cặp mắt ngưỡng mộ, bảo sao thời gian họ vào bang cũng chỉ cách nhau mấy ngày, nhưng để nói về mức độ thân thiết thì Tước Xạ và Cảnh Vân Trạch vẫn là thân thiết hơn. Còn về độ tin tưởng thì Cảnh Vân Trạch vẫn luôn tin tưởng tất cả thành viên của Trạch Quân bang, nhưng để nói là như hai người anh em với nhau thì chỉ có thể là Tước Xạ.

– Vậy cậu định sẽ làm gì tiếp theo?

Tước Xạ nhìn Đàm Xuyên, nếu như cô gái này là người mà Diệp Vấn chọn để làm vợ anh, thì anh cũng không ngại tiếp xúc với cô ấy. Chỉ là không biết Đàm Xuyên có chấp nhận được việc trong lòng anh vẫn sẽ có hình bóng của Diệp Vấn hay không… Nhưng mà thôi, chắc gì người ta đã thích mình chứ.

Lúc này, Kha Nguyệt và Đàm Xuyên liền chạy vào nhà với một vài khóm hoa bách hợp trên tay, chắc hẳn là họ vừa ra ngoài mua xong.

Vào đến nhà thì Đàm Xuyên liền thành thục cắt tỉa hoa, sau đó thì cắm vào một bình hoa, tươi cười nói:

– Có thể mùi hoa bách hợp nếu không ngửi quen thì sẽ thấy khó chịu, nhưng nếu đã thích thì nó rất tuyệt.

Nghe câu nói này, Tước Xạ có chút sững người… Trước kia, Diệp Vấn cũng từng nói những lời y như vậy.

Sau đó, còn chưa kịp để Tước Xạ nói gì thì Đàm Xuyên đã lấy một khóm hoa vẫn còn là búp hoa đi đến trước mặt anh, nắm lấy tay của anh, rồi nhẹ nhàng đặt búp hoa đó lên tay của anh, cười tươi nói:

– Chú đừng uống nữa, hai người đã uống nhiều lắm rồi.

Sau đó thì Đàm Xuyên cũng thu dọn những chai bia của hai người họ, Triều Vũ cũng bị kinh ngạc với thái độ này của cô, nhưng bất chợt cậu ta lại nhìn sang Tước Xạ đang lắc đầu cười nhạt, tựa như là đã quen rồi vậy?

Đến bản thân Tước Xạ cũng không biết được, cái thói quen này hình thành từ khi nào. Bây giờ nhìn Đàm Xuyên hoàn toàn không còn rụt rè như trước, anh cũng không khó chịu, chỉ cảm thấy cô gái này càng ngày càng lớn gan, nhưng không sao… Anh cho phép là được.

Còn Kha Nguyệt thì nhìn Tước Xạ, sau đó lại nhìn sang Triều Vũ, rồi từ từ đi đến bên cạnh của cậu ta, thì thầm vào tai của Triều Vũ, nói:

– Nè, mối quan hệ của họ tốt quá nhỉ?

Đột nhiên có một luồng hơi ấm thổi vào tai khiến cho Triều Vũ rùng mình, gương mặt cũng bất giác đỏ lên, trái tim cũng đập lệch đi một nhịp, chút nữa là lộ chuyện rồi. Kha Nguyệt thấy gương mặt của Triều Vũ đang đỏ lên còn sợ cậu ta bị gì, liền ngây ngô nghiêng đầu hỏi:

– Anh sao vậy? Trúng gió à?

Triều Vũ liền căng thẳng lắc đầu, sau đó lại nói bản thân hơi mệt nên về phòng trước. Tước Xạ cũng nhìn sang bên cạnh, cũng chỉ cười nhạt một cái, hóa ra một võ sư như Triều Vũ cũng biết ngại cơ đấy.

Tước Xạ sau đó cũng rời đi.

– Cái nhà này riết rồi toàn là người kỳ quái, kiếm chẳng ra một ai bình thường. Biết thế đã ở lại Dinh Trạch để chơi với tiểu thiếu gia rồi.

Kha Nguyệt mặc dù phàn nàn vậy thôi, chứ cô ấy biết rõ cho dù có ở Dinh Trạch thì cũng chẳng được ôm Cảnh Sở Tiêu đâu, vì Lâm Quân Nhi đã giữ khư khư như báo vật vậy… Mà đúng thì là báo vật của Lâm Quân Nhi thật mà!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK