Mặc dù là sao chuyện ngày hôm đó thì Cảnh Vân Trạch luôn đồng hành và ở bên cạnh Lâm Quân Nhi, nhưng dường như ai cũng có thể nhìn ra được tinh thần của cô đã không còn bình thường như trước nữa. Nếu nói trước kia Lâm Quân Nhi hoạt bát, yêu đời bao nhiêu thì hiện tại cô lại trầm ngâm, ít nói bấy nhiêu.
Không những chỉ vậy mà hình như Lâm Quân Nhi còn đang cố gắng tránh mặt của Cảnh Vân Trạch nữa cơ, Triệu Thiếu Hà và Cảnh Vân Tranh cũng không biết cô đang bị làm sao. Nhưng có lần Thượng Quan Tịch Mộng đến chơi thì cô ấy đã nói:
– Có thể cô ấy đang bị trầm cảm. Phụ nữ mang thai sẽ suy nghĩ lung tung, hơn nữa những dấu hiệu thai nghén của cô ấy hình như rất nghiêm trọng… Nếu tiếp tục để cô ấy u uất như vậy thì rất nguy hiểm.
Cảnh Vân Trạch nghe đến đây thì cũng bất ngờ, nhưng sau đó anh lại không nghĩ ngợi gì nhiều mà lập tức tin những điều mà Thượng Quan Tịch Mộng đã nói, vì anh biết trước kia cô ấy từng muốn học chuyên ngành tâm lý nên về lĩnh vực này cô ấy có thể xem là chuyên gia. Nhưng anh cũng không biết làm sao để vợ mình bớt đi cảm giác bất an nữa.
Thượng Quan Tịch Mộng quan sát biểu hiện của Lâm Quân Nhi thì cũng nôm na đoán được vài chuyện, đối với một người không nhận được tình cảm yêu thương gia đình từ nhỏ rất dễ rơi vào bệnh trầm cảm, hơn nữa cô cũng không hoàn toàn tự tin, vì mắt của cô có vấn đề. Sau này lại bị đả kích từ lời nói của Dương Dung Nhuệ và hành động của đám cộng đồng mạng, chắc chắn tinh thần luôn trong trạng thái bất ổn. Hiển nhiên thì tất cả những bất ổn đều bắt nguồn từ cái sự “thiếu tình thương”, Thượng Quan Tịch Mộng liền hỏi:
– Ngoại trừ cha mẹ và Lâm Tuệ Y thì cô ấy yêu thương nhất là ai?
– Là ông bà ngoại.
Triệu Thiếu Hà lên tiếng nói, nhưng ngay sau đó cô ấy cũng cụp mặt xuống, nói thêm:
– Nhưng hai người họ đã qua đời rồi…
Thượng Quan Tịch Mộng nhíu mày, xem ra thì còn cách là tìm người thắt dây rồi bảo họ tháo dây… Chính là Lâm Tào và Quý Mẫn, nhưng đối với loại cha mẹ này thì cô ấy hoàn toàn chẳng muốn để Lâm Quân Nhi tiếp xúc hay có quan hệ nữa.
Dừng một chút, Cảnh Vân Trạch lại nhớ đến một người. Tuy là cơ hội để đưa người đó đến đây khá khó khăn, nhưng anh nghĩ hiện tại chỉ còn người đó thôi.
– Anh tìm được người rồi sao?
– Tôi đã nghĩ đến một người, chúng ta có thể thử.
Thượng Quan Tịch Mộng cũng gật đầu, sau đó Cảnh Vân Trạch đã nhờ em trai Cảnh Vân Trình của mình đưa cô ấy về nhà.
Còn anh cũng nhanh chóng phân phó công việc cho Tước Xạ, Triều Vũ và Kha Nguyệt. Riêng Cảnh Vân Tranh và Triệu Thiếu Hà nhìn chị dâu như vậy cũng đau lòng lắm chứ, nếu không phải do người đàn bà ngu xuẩn Dương Dung Nhuệ thì cuộc sống của họ đâu có biến thành một mớ bòng bong thế này! Nhưng mà chị dâu lại quá nhân từ, còn bắt anh hai tha mạng cho ả ta nữa chứ.
Đối với loại người như ả thì cho dù Lâm Quân Nhi có bao dung và tha thứ bao nhiêu lần cũng vô dụng, thế nào ả ta cũng sẽ tìm cách quay lại để cắn ngược lại cô một cái.
[…]
Lâm Quân Nhi ngồi nghe nhạc ở trên giường, lúc này Cảnh Vân Trạch đi vào phòng, từ từ ngồi xuống bên cạnh cô, còn đưa tay lấy một bên tai nghe của cô nhét vào tai mình, nói:
– Nhìn em tâm trạng như vậy? Em đang nghe gì đấy, cho anh nghe cùng với.
Nhưng sau đó Lâm Quân Nhi lại tắt máy, cô cố gắng tìm hơi ấm trong lồng ngực của anh, Cảnh Vân Trạch cũng choàng tay ôm lấy cô, còn nhẹ nhàng vỗ lên tay của cô, nói:
– Em sao vậy?
– Cảnh Vân Trạch, anh đã hứa với em cái gì… Anh có nhớ không?
– Nhớ, anh không giết Dương Dung Nhuệ, anh đã hứa với em thì anh sẽ giữ lời.
Lâm Quân Nhi gật đầu yên tâm, sau đó cô lại nhắm mắt tựa đầu vào vai anh, giống như là cô đang cố gắng tận hưởng khoảnh khắc này vậy. Cảnh Vân Trạch bất chợt lại nói:
– Lâm Quân Nhi, em có thể hứa với anh một chuyện có được không?
– Anh muốn em hứa gì?
Cảnh Vân Trạch ôm chặt lấy cô, sau đó thì hôn nhẹ lên đỉnh đầu của cô, nói:
– Đừng rời xa anh… Có được không?
Lâm Quân Nhi mỉm cười, mở miệng mắng anh là “Nam nhân ngốc”, sau đó thì cô lại tiếp tục nhắm mắt tận hưởng khoảnh khắc yên bình này. Thái độ hiện tại của cô càng khiến cho Cảnh Vân Trạch lo sợ hơn, nhưng một lúc sau anh đã nghe thấy hơi thở đều đều của cô, nhìn xuống thì đã thấy vợ mình ngủ mất tiêu rồi. Cảnh Vân Trạch nở một nụ cười nhẹ, bàn tay to lớn thô ráp chạm lên gương mặt của cô, nhe nhàng vuốt ve nó, hình như vợ anh cũng không hoàn toàn mạnh mẽ như mọi người đã nhìn thấy.
Đến buổi chiều, Lâm Quân Nhi thức giấc thì cảm thấy trên bụng có một sức nặng, đưa tay chạm đến thì sờ được cánh tay của Cảnh Vân Trạch. Ngay lúc này cô liền cố gắng đẩy tay anh ra, nhưng Cảnh Vân Trạch đang ngủ ngon mà bị làm phiền liền siết chặt vòng eo nhỏ của cô, hành động này của anh càng khiến cho cô giật mình mà dùng sức đẩy. Nhưng hình như sức của cô đối với anh chỉ như một con kiến đang cố đấu với một con voi. Cuối cùng, cô cũng phải dùng hạ sách, chính là cắn vào vai của anh.
Cảnh Vân Trạch bị báo nhỏ trong lòng cắn cũng chỉ nhướng mày, từ từ mở mắt, nói:
– Em đang làm gì vậy?
– Anh muốn quay về với Dương Dung Nhuệ đúng không!?
– Em nói linh tinh gì vậy!
– Còn không phải sao? Anh xem anh ôm bụng em chặt như vậy là có ý gì? Muốn giết chết em và con để anh có thể đường đường chính chính cưới Dương Dung Nhuệ đúng kiểu!
Nghe đến đây thì Cảnh Vân Trạch cũng bị chính mình dọa ngược lại, anh liền lập tức rút tay lại, sau đó thì từ từ đặt tay lên bụng của vợ mình, nhẹ nhàng xoa, nói:
– Lần đầu làm cha nên cha hơi bỡ ngỡ, con gái đừng giận cha nhé.
– Ai nói là con gái?
– Anh cảm nhận. Với lại anh đã nghĩ xong tên cho con gái rồi, có tổng cộng ba cái tên. Thuần Nhã, vừa thanh nhã lại mộc mạc. Uyển Dư, vừa xinh đẹp lại ôn nhu… Còn không thì Tịnh Thi, là một cô gái có tài. Em nói xem con gái chúng ta nên tên gì đây?
Khóe môi của Lâm Quân Nhi co giật, đứa bé trong bụng cô cùng lắm cũng chỉ hơn một tháng chút thôi mà cha nó đã nghĩ sẵn tên cho nó rồi. Nhưng mà, sao anh có thể chắc chắn nó là con gái nhỉ?
Nhìn vẻ mặt của cô thì Cảnh Vân Trạch cũng nhẹ nhàng ôm lấy cô, nói:
– Người ta nói “Ruột sâu, trâu nái cũng không bằng con gái đầu lòng”. Nếu như em thật sự sinh cho anh một cô công chúa thì sau này em muốn gì cũng được.
– Nhưng lỡ nó là con trai thì sao?
– Không có lỡ, đây là công chúa, là tiểu công chúa của anh! Em đừng có mà nói xui!
Lâm Quân Nhi bật cười thành tiếng, cô cũng không hiểu tại sao người đàn ông này lại có chấp niệm với con gái như vậy nhỉ? Sinh con trai cũng tốt mà, ít nhất là sau này có người theo nghiệp của anh rồi… Hoặc là không.
Anh nhìn thấy nụ cười của vợ mình đã xuất hiện thì cũng yên tâm rồi, nhưng mà Cảnh Vân Trạch cũng không thể chủ quan… Vừa rồi Thượng Quan Tịch Mộng cũng đã nhắc nhở anh, tâm trạng của phụ nữ mang thai thay đổi rất khôn lường, nếu như nhanh giúp cô cân bằng lại trạng thái thì chắc hẳn chuyện không may có thể xảy ra… Nếu như chỉ là u uất mà bạo bệnh thì không tốt, nhưng mà nguy cấp hơn nữa có thể là tự sát!
Một lúc sau, Lâm Quân Nhi cũng nói mình đói rồi nên cùng Cảnh Vân Trạch xuống nhà kiếm gì đó ăn. Vốn dĩ những món ăn hôm nay đã cực kỳ thanh đạm rồi nhưng cô vẫn không nuốt trôi, triệu chứng mang thai của Lâm Quân Nhi hình như rất nặng, nhưng nếu không ăn gì thì làm sao có sức khỏe chứ.
– Vợ à, em cố ăn một chút có được không?
– Em… Em thật sự không được, chỉ mới ngửi thôi mà em đã thấy buồn nôn rồi.
Cảnh Vân Trạch cũng không biết nên làm gì nữa, bây giờ đến cả cháo loãng mà cô cũng không thể nuốt trôi, cuối cùng thì anh cũng phải nhờ đến người có kinh nghiệm… Chính là mẹ của mình, bà Liễu Đào Nguyên.
Lúc này bà ấy nhìn cô, sau đó cũng chỉ cười một cái, liền xuống bếp nấu một ít canh hầm, nhưng thay vì dùng xương hầm thì bà ấy lại cho lê. Liễu Đào Nguyên nhìn Cảnh Vân Trạch nói:
– Đứa nhỏ này chắc hẳn là một nam thai.
Cảnh Vân Trạch nhìn bà ấy, sau đó lại hỏi:
– Sao mẹ lại nghĩ vậy?
– Trước kia khi mẹ mang thai con cũng y như vậy, khó ưa khó chiều, lúc đó bà ngoại của con đã hầm một ít canh này cho mẹ uống, mặc dù không có bao nhiêu chất dinh dưỡng nhưng cũng không tới nỗi bị đói.
Sau một hồi Cảnh Vân Trạch và Liễu Đào Nguyên nói chuyện thì bà ấy cũng đã nấu xong, Diệp Vấn liền phụ giúp đem canh đó đến cho Lâm Quân Nhi. Vốn dĩ cô ấy định sẽ giúp tiểu thư uống canh, nhưng anh đã nhanh nhận lấy, còn tự mình bón cho vợ uống canh.
Lúc Lâm Quân Nhi uống được một ngụm thì anh đã rất vui mừng. Thấy sự thay đổi của con trai, Liễu Đào Nguyên cũng thấy vui lòng, nhìn sang Lâm Quân Nhi thì bà ấy cũng biết đứa bé này đã chịu rất nhiều ấm ức rồi.
– Được rồi, mẹ về đây. Ngày mai mẹ sẽ lại đến chỉ dẫn cho Diệp Vấn nấu vài món bồi bổ cho Quân Nhi. À phải rồi, A Trạch này, nếu con ở nhà rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì nhặt lông yến cho mẹ nhé, ngày mai mẹ sẽ chưng yến cho vợ con ăn.
– Con… Con nhặt?
– Đúng rồi con yêu, chúc con may mắn!