• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau một buổi trà chiều thì Lâm Quân Nhi và Lâm Tuệ Y đến một cửa hàng trang sức, còn Triệu Thiếu Hà thì đã tung cánh bay đi tìm người yêu của mình rồi.

Vào đến cửa hàng trang sức này thì Lâm Tuệ Y có chút bất ngờ và khó hiểu, tại sao chị gái đưa cô ấy vào đây chứ? Ánh mắt ngây ngô của Lâm Tuệ Y nhìn Lâm Quân Nhi, nhưng cô chỉ cười nói:

– Trước kia chỉ có em là luôn tặng trang sức cho chị, mặc dù chị chẳng nhìn thấy nó là gì, có đẹp hay không. Bây giờ, chị cũng nên làm tròn trách nhiệm của một người chị đối với em gái của mình chứ.

Lâm Tuệ Y vẫn còn chưa hiểu gì, thì Lâm Quân Nhi đã nói cô muốn thay mẹ chuẩn bị hồi môn cho em gái. Tại vì hiện tại Lâm gia đã không còn như trước, có thể là Quý Mẫn và Lâm Tuệ Y vẫn sống bình yên, nhưng nói là sung sướng như trước kia thì không thể, hơn nữa sức khỏe của Quý Mẫn cũng không còn tốt như trước nữa, nên chuyện hồi môn cho em gái thì Lâm Quân Nhi vẫn nên là người đảm nhận sẽ hay hơn.

Lâm Tuệ Y vốn muốn từ chối, vì trước kia khi Lâm Quân Nhi thay cô ấy gả cho Cảnh gia thì cha mẹ đã không cho hồi môn, bây giờ làm sao lại mặt dày mà còn lấy hồi môn từ tiền của chị gái chứ. Nhưng Lâm Quân Nhi không quan tâm, mặc dù lúc đó cô không hồi môn nhưng nhà chồng của cô giàu mà, cho dù có hạnh phúc hay không thì vẫn sẽ ăn sung mặc sướng.

Còn Lâu Hàm Nghi, tuy gia đình cũng không tồi, nhưng còn có anh em khác nữa, nếu để chia của thì cũng chẳng còn bao nhiêu. Thôi thì trước kia Lâm Tuệ Y từng chăm sóc cô, nên bây giờ cô sẽ thay cha mẹ chăm sóc lại cho em gái. Chẳng lẽ Diệp Vấn là em gái kết nghĩa mà cô còn lo cho đầy đủ, nhưng đến em gái ruột thì cô lại tính toán chi li hay sao?

– Chị hai, chị không cần làm như vậy đâu, thật đấy. Em chỉ cần gả cho Hàm Nghi là em hạnh phúc rồi, tiền tài đối với em không quan trọng.

– Chị biết em và Lâu Hàm Nghi yêu nhau thật lòng. Nhưng gia đình của Hàm Nghi cũng không phải chỉ có cậu ấy, chị không muốn em gả đến Lâu gia để bị chì chiết.

Nói xong, Lâm Quân Nhi vẫn mặc kệ những lời nói của em gái mà tiếp tục trọn trang sức cho cô. Sau khi thanh toán xong thì Lâm Quân Nhi cũng đưa Lâm Tuệ Y về nhà.

Ngôi nhà này so với nhà tổ Lâm gia thì cũng không khác là bao nhiêu, bài vị tổ tiên cũng đã Lâm Quân Nhi chuyển đến nhà mới hết rồi. Hơn nữa, cô cũng biết sức khỏe của Quý Mẫn hiện tại không tiện nên cũng đã thuê vài người giúp việc cho bà ấy. Còn về Lâm Tuệ Y thì trước cô ấy từng ước mơ sẽ học về nghiên cứu khoa học, nhưng vì Lâm Tào định hướng cho cô ấy về kinh doanh.

Nhưng bây giờ thì Lâm thị phá sản, Lâm gia cũng bị tịch biên toàn bộ tài sản của mình. Nên Lâm Quân Nhi đã dốc hết sức giúp đỡ em gái, cho cô ấy học về nghiên cứu sinh, đợi khi nào cô ấy công thành danh toại thì Lâm Quân Nhi mới yên tâm được.

Về đến nhà, Lâm Quân Nhi cũng đi vào trong cùng Lâm Tuệ Y, hai chị em gái với nhau nếu bình thường thì chắc sẽ khó mà thân thiết được, nhưng có lẽ giữa Lâm Quân Nhi và Lâm Tuệ Y đều có một nỗi niềm khác nhau, tuy nhiên hướng mà họ muốn đến là hai chữ hiếu thảo. Vì thế nên chẳng bao giờ oán than rằng tại sao bản thân lại sinh ra trong gia đình như thế này, có lẽ họ hiểu được cái gì gọi là duyên phận, nếu ông trời đã cho họ có duyên làm con của cha mẹ, thì chắc chắn đây là lương duyên, sẽ không bao giờ cắt đứt được.

Quý Mẫn nhìn thấy hai cô con gái về thì cũng bước ra để đón hai đứa, sau khi nhìn thấy con gái lớn yên ấm bên Cảnh Vân Trạch thì bà ấy đã biết mình sai rất nhiều, cũng nhiều lần muốn bù đắp, cả Quý Mẫn và Lâm Tào còn nhiều lần lên kế hoạch để đến tận nhà để xin lỗi con gái, nhưng Quý Mẫn lại không ngờ chồng mình vẫn là chứng nào tật đó, mãi vẫn không buông bỏ được.

– Quân Quân và Y Y về rồi đó à? Hai đứa vừa đi đâu về vậy?

Lâm Quân Nhi liền xách một ít thức ăn mà mình đã mua vào nhà, Quý Mẫn còn định sẽ đem vào giúp cô nhưng đã bị Lâm Tuệ Y ngăn lại. Hiện tại sức khỏe của bà ấy không tốt thì cứ ngồi yên nghỉ ngơi, con gái của họ đã trưởng thành rồi, nên bà ấy phải được hưởng phúc chứ.

Nhưng Quý Mẫn làm sao mà ngồi yên được, bà ấy đi vào bếp, nhìn Lâm Quân Nhi, có chút khó xử, nói:

– Quân Quân, sau này nếu con rảnh rỗi thì vợ chồng con sang chơi thường xuyên nhé… Đưa cả Sở Tiêu nữa, mẹ… Mẹ nhớ cháu lắm.

– Vâng, nếu có thời gian thì con sẽ đưa Sở Tiêu sang thăm mẹ.

Quý Mẫn cũng chỉ cười nhẹ, nhưng sau đó ánh mắt của bà ấy lại hướng về phía của hộp trang sức. Có chút bất ngờ liền hỏi Lâm Tuệ Y, nhưng cô ấy cũng thật thà nói:

– Chị hai nói đó là hồi môn sau này của con ạ.

Quý Mẫn nghe vậy liền có chút kích động, nhìn sang phía của Lâm Quân Nhi, nhưng có vẻ cô không quan tâm lắm, vẫn còn đang miệt mài trong bếp nấu ăn, bà ấy liền cười gượng một cái, nói:

– Hồi môn là phải để mẹ chuẩn bị chứ, tại sao lại để chị hai chuẩn bị như vậy.

– Không sao đâu mẹ, đến cả Vấn Nhi con còn chuẩn bị cho em ấy, chẳng lẽ con lại không thể lo cho em gái ruột sao. Hơn nữa hiện tại Lâm gia cũng không còn như trước, về việc hồi môn thì con đã thay mẹ chuẩn bị xong rồi, chỉ còn chờ ngày gả Y Y thôi.

Nghe vậy thì Quý Mẫn cũng chỉ gật đầu, dù biết ở nhà có hai bình rượu mơ nhưng mà nếu gả đi theo chồng thì ở nhà này chỉ còn lại một mình bà ấy. Nói không buồn thì nói láo, nhưng nếu yêu cầu bắt rể thì cũng rất quá đáng với Lâu gia.

Có lẽ Lâm Quân Nhi hiểu được gì đó, liền nhìn mẹ mình, nhẹ nhàng nói:

– Hôm nào mẹ khỏe một chút thì con sẽ dùng danh nghĩa của mẹ mời Lâu gia sang dùng cơm. Sẵn cũng nói về việc hôn sự của hai đứa nó… Con cũng sẽ đề cập vấn đề ở rể của Hàm Nghi.

Nghe đến đây thì không chỉ Quý Mẫn kinh ngạc, mà đến cả Lâm Tuệ Y cũng phải há hốc, chị gái của cô ấy tại sao lại muốn bắt rể như vậy chứ?

Dừng một chút, Lâm Quân Nhi liền nói:

– Dù sao Lâu gia cũng còn anh em của Hàm Nghi, nhưng Lâm gia chỉ còn lại có Y Y và mẹ. Con nghĩ Lâu gia sẽ hiểu hoàn cảnh của chúng ta thôi.

– Mẹ… Mẹ cảm ơn con…

– Mẹ đừng cảm ơn con. Cho dù trước kia có thế nào thì con cũng phải cảm ơn mẹ, cảm ơn mẹ vì đã sinh ra con, nếu không thì cũng chẳng biết bây giờ con đang là gì trên Trái Đất này nữa.

Buổi cơm này mặc dù không phải sang trọng nhất, cũng chẳng phải ở một ngôi nhà khang trang nhất, càng không phải là gia đình sum vầy… Nhưng đối với Lâm Quân Nhi thì có lẽ đây là bữa ăn đầu tiên mà cô ngồi cùng mẹ của mình, bữa ăn ấm cúng nhất, hạnh phúc nhất…

Trong bữa ăn thì Lâm Quân Nhi cũng không quên nói về chuyện tiếp tục đi học của Lâm Tuệ Y, Quý Mẫn hiển nhiên là không từ chối, trước kia là vì bà ấy cùng Lâm Tào đã gầy dựng lên cơ ngơi như Lâm gia, nên bà ấy vẫn luôn hi vọng con gái có thể nối nghiệp của mình, bây giờ Lâm thị cũng phá sản rồi…

Cũng may là Lâm Quân Nhi đã kết hôn, nếu không thì chắc vẫn còn bị chính cha mẹ ruột chì chiết đến chết… Mà thôi, chuyện gì cũng qua rồi, thôi thì cứ cho nó qua đi.

Ăn cơm gia đình xong thì Lâm Quân Nhi cũng về lại Cảnh gia, còn Quý Mẫn thì nhìn theo bóng dáng con gái khuất dần thì cũng có chút gì đó lấn cấn, vốn dĩ bà ấy rất muốn lên tiếng xin lỗi nhưng rồi lại chẳng thể nói gì. Một đứa con gái hiểu chuyện… Hiểu chuyện đến mức đau lòng.

Lâm Tuệ Y liền bước đến, nhẹ nhàng đỡ tay của mẹ mình, nhìn theo bóng dáng của chị hai, cười nhẹ nói:

– Mẹ, mẹ đừng nghĩ nữa, chị ấy biết mẹ đang muốn nói gì nên mới không ở lại. Có lẽ hai từ xin lỗi của mẹ rất nặng, chị ấy khó mà nhận được.

– Mẹ biết Quân Quân đã nhịn nhục rất nhiều, mẹ cũng muốn xin lỗi chị con, nhưng mà… Nhưng mà khi nhìn vào đôi mắt của Quân Quân, mẹ lại không thể nói được… Cảm giác tội lỗi khiến mẹ chùn bước.

– Đâu phải lỗi của mẹ đâu, mẹ đừng tự trách, chị ấy đã sớm không quan tâm đến chuyện cũ rồi. Bây giờ, mẹ nhìn chị ấy xem… Gia đình hạnh phúc, chồng thương, con ngoan, sự nghiệp tốt, mẹ phải mừng chứ.

Quý Mẫn cũng mỉm cười, bà ấy lau đi những giọt nước mắt của mình. Con gái út nói đúng, bây giờ nhìn xem còn ai hạnh phúc hơn Lâm Quân Nhi của bà nữa chứ, bà ấy hi vọng con gái sẽ mãi hạnh phúc như vậy.

Cũng không quên nắm lấy tay của Lâm Tuệ Y, nói:

– Con đó, sau này có cái gì thì phải nói, đừng có im im rồi lại tự buồn tủi như vậy, nghe rõ chưa!

– Dạ, con biết rồi mà mẹ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK