Còn về Cảnh Vân Trạch, thì sau khi anh cho thay đổi lại ngôi nhà của mình thì anh và Lâm Quân Nhi phải tá túc tại nhà của Hàng Kình Âu. Hôm nay, một ngày rất đẹp trời, Lâm Quân Nhi dậy từ sớm để chuẩn bị thức ăn cho Hàng gia, xem như là trả ơn vì Hàng Kình Âu đã cho vợ chồng của cô ở tạm.
Nhưng người hưng phấn nhất chắc chắn phải kể đến là Chương Duệ Mỹ, người thứ hai cũng hào hứng không kém chính là Hàng Nhan Đình, đến cả Cảnh Vân Trạch, Chương Duệ Mỹ và Hàng Kình Âu cũng không biết hai người họ đã thân thiết với nhau từ khi nào nữa, có lẽ là từ khi bắt đầu có chuyến du lịch nghỉ dưỡng năm nghìn sao này.
Hàng Nhan Đình bây giờ không còn là Hàng Nhan Đình trước kia nữa, cô ấy đã chủ động theo đuổi tình yêu của mình rồi, chỉ là không hiểu tại sao hai hôm nay Cảnh Vân Trình vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô ấy, nên Hàng Nhan Đình có chút không vui. Nên mới sáng ra đã lọ mọ ở dưới bếp cùng Lâm Quân Nhi, sau đó còn than ngắn thở dài với cô, nhưng Lâm Quân Nhi có ngạc nhiên đấy, vì từ trước đến giờ Cảnh Vân Trình luôn được xem một người đàn ông lịch thiệp, đâu thể có chuyện đọc tin nhắn mà không phản hồi chứ?
Nói đâu xa, mới hôm qua Cảnh Vân Trạch vừa nhắn với cậu ấy, bảo cậu ấy chuẩn bị cho việc Lâm Quân Nhi vào Cảnh thị, còn chưa đến năm phút thì Cảnh Vân Trình đã trả lời rồi mà? Hàng Nhan Đình nghe vậy liền có chút thất vọng, chẳng lẽ anh ấy cho rằng cô nàng đang làm phiền nên mới không trả lời tin nhắn sao? Tuy nhiên, Lâm Quân Nhi lại vỗ vai, nói:
– Đừng lo, chắc là bận rộn công việc nên tin nhắn bị trôi ấy mà. Hay là cô gửi lại đi, biết đâu được cậu ấy sẽ trả lời thì sao.
Nghe Lâm Quân Nhi nói như thế thì Hàng Nhan Đình cũng lấy lại được tinh thần, ngón tay đã soạn xong một tin, nhưng nghĩ tới nghĩ lui thì cô ấy cũng chọn không gửi. Nhìn thấy biểu hiện này của Hàng Nhan Đình càng làm cho Lâm Quân Nhi khó hiểu, người con gái này cũng kì lạ thật đấy.
Trong lúc này, Cảnh Vân Trạch từ trên phòng bước xuống, phía sau lưng anh là Chương Duệ Mỹ, cô ấy vươn vai một cái, nói nhỏ:
– Hình như Quân Quân đang có ý định tìm em dâu đấy.
– Có lẽ vậy.
– Lão đại, anh không quản vợ anh sao?
– Sao phải quản, cô ấy thích là được.
Cuộc trò chuyện sau nhiều tháng hội ngộ giữa Cảnh Vân Trạch và Chương Duệ Mỹ thật sự là quán cảm… Lạnh!
Nhưng mặc kệ mọi chuyện thế nào, Cảnh Vân Trạch vẫn hi vọng vợ anh vui vẻ, còn người khác thì anh không quan tâm lắm, cho dù họ có đau khổ thì cũng liên quan gì đến kinh tế hay hạnh phúc nhà anh đâu. Chầm chậm bước đến, ôm lấy Lâm Quân Nhi từ phía sau, trực tiếp đem cơm tró nhét vào miệng của Hàng Nhan Đình, ép cô ấy ăn.
– Bà xã, em làm gì vậy? Sáng ra đã không thấy em rồi.
– Em đang nấu bữa sáng cho mọi người.
– Ăn sáng xong anh đưa em đi mua sắm nhé?
Lâm Quân Nhi nghe vậy cũng gật đầu. Cứ nghĩ một cẩu độc thân như Hàng Nhan Đình sẽ tức giận đúng không? Nhưng không hề, sau khi trải qua một đợt huấn luyện đặc biệt từ Lâm Quân Nhi thì Hàng Nhan Đình đã lột xác rồi, cô ấy không còn là đứa trẻ dễ xúc động nữa. Thay vì ghét bỏ thì bây giờ Hàng Nhan Đình lại thấy hâm mộ tình cảm của Cảnh Vân Trạch và Lâm Quân Nhi, cô ấy cũng hi vọng một ngày nào đó gia đình nhỏ của cô ấy cũng sẽ hạnh phúc như vậy.
Hàng Kình Âu lúc này từ bên ngoài đi vào nhà, trời còn chưa kịp sáng là anh ta đã ra ngoài có việc, đến giờ này mới về đến nhà, nhưng nhìn thấy em gái, bạn gái, anh em kết nghĩa và em dâu đều có mặt ở trong bếp thì cũng khiến cho Hàng Kình Âu bị giật mình, anh ta nhìn em gái, nói:
– Đình Nhi? Bình thường em đâu thích ở trong bếp?
– Em cũng chỉ là đứng ở đây nhìn thôi, nhưng phải công nhận phụ nữ biết nấu ăn thật sự rất cuốn hút. Đúng không Cảnh Vân Trạch?
Cảnh Vân Trạch hiển nhiên không phản bác rồi, quả thật phụ nữ biết nấu ăn là một điểm thuận lợi. Vì muốn nắm bắt trái tim của người đàn ông, bước đầu tiên là đi qua cái bao tử của họ, chẳng những biết nấu ăn mà còn nấu ăn ngon nữa thì tuyệt vời, không chỉ nấu ăn ngon mà còn có mắt thẩm mỹ nữa thì không còn chỗ nào để chê. Hàng Kình Âu cũng có nhận thấy em gái có thay đổi, từ một vị tiểu thư không hiểu chuyện, suốt ngày dựa vào gia đình và anh trai, bây giờ lại có chút điềm đạm, hiểu chuyện và cũng biết dùng đầu để suy nghĩ… Ánh mắt thán phục nhìn về phía của Lâm Quân Nhi, quả nhiên là người có đầu óc thì không cần động tay động chân vẫn khiến người khác thay đổi.
Chương Duệ Mỹ cũng không quá quan tâm chuyện Hàng Kình Âu đang nhìn ai, vì cô ấy biết con người của Hàng Kình Âu ít khi khen người khác, nhưng một khi đã công nhận ai rồi thì chắc hẳn người đó phải rất xuất sắc. Nhưng mà hình như kể cả Hàng Nhan Đình và Hàng Kình Âu cũng chưa được thưởng thức món ăn mà Lâm Quân Nhi nấu, bây giờ chính là thời khắc tốt nhất để nếm thử.
Sau một hồi hì hục ở trong bếp thì thành quả mà Lâm Quân Nhi làm ra đã trải dài khắp một bàn, mọi người cũng ngồi xuống để chuẩn bị ăn cơm, lúc này điện thoại của Hàng Nhan Đình mới kêu lên, hình như có một tin nhắn đến thì phải? Cô ấy liền nhìn vào điện thoại của mình, là tin nhắn của Quản Ngọc Tú?
Nhưng mà… Cô ấy đâu có cho tình địch của mình bất cứ thông tin nào đâu? Sao cô ta lại biết được số điện thoại của cô ấy? Còn biết cả tài khoản mạng xã hội nữa chứ. Nhưng Hàng Nhan Đình không quá quan tâm, cô ấy liền úp màn hình xuống, rồi tiếp tục ăn.
Trong bữa ăn thì không ai nói với ai câu nào, nhưng tình cảm giữa vợ chồng và người yêu với nhau thì vẫn mặn nồng, Cảnh Vân Trạch vẫn luôn gắp thức ăn cho vợ mình, Hàng Kình Âu cũng không quên quan tâm bạn gái ngồi bên cạnh. Lúc này, Hàng Kình Âu mới nói:
– Dự án của cậu và công tử Bạch gia sao rồi?
– Hợp tác rồi, dù là không hi vọng nhiều lắm, nhưng nhìn chung thì Bạch thiếu này cũng không phải dạng ăn chơi sa đọa, có thể trông chờ.
Lâm Quân Nhi nghe hai chữ “Bạch thiếu” thì đã biết người mà họ đang nhắc là ai, chắc chắn là Bạch Quán Tông – vị hôn phu sẽ kết hôn với Thượng Quan Tịch Mộng đây mà. Cứ nghĩ Hàng Kình Âu sẽ từ chối hợp tác với cậu ta chứ, không ngờ lại đồng ý.
Chương Duệ Mỹ đang ăn cơm của mình, đã lâu rồi không được dùng lại món mà Lâm Quân Nhi nấu, đúng là có chút hồi tưởng ngày xưa. Nhưng lúc này, ánh mắt của Chương Duệ Mỹ lại va sang phía của Hàng Nhan Đình, cô ấy muốn hỏi nhưng rồi lại thôi.
Đợi khi ăn uống no say, Chương Duệ Mỹ mới kéo Lâm Quân Nhi lên phòng, nói:
– Vị tiểu thư kia bị sao vậy? Từ sáng đến giờ gương mặt cứ ủ rũ, kỳ lạ thật đấy.
Lâm Quân Nhi liền vỗ vai của Chương Duệ Mỹ, nói:
– Người ta thất tình đó, chị đừng có nhanh miệng chọc giận người ta nghe chưa!
Mặc dù nói là thế, nhưng Chương Duệ Mỹ cũng rất tò mò là tại sao lại thất tình? Mà có tình mới để thất tình rồi sao? Tại sao Hàng Nhan Đình lại có thể thay đổi tâm ý nhanh như chong chóng vậy chứ? Tuy nhiên, Lâm Quân Nhi cũng không nói gì nữa, cô phải về phòng để chuẩn bị ra ngoài cùng chồng của mình, mặc kệ Chương Duệ Mỹ vẫn còn đao đáo trong lòng giữa việc có nên hỏi trực tiếp hay không, cuối cùng… Cô ấy cũng không hỏi.
Lâm Quân Nhi sau khi chuẩn bị xong thì được Cảnh Vân Trạch đưa đến một tiệm trang sức, anh nắm lấy tay của vợ mình đi vào trong, cho dù trang sức đá quý của Lâm Quân Nhi không nhiều, nhưng so với một người bình thường thì nó cũng không phải ít. Hôm nay, Cảnh Vân Trạch muốn đưa cô đến đây để mua thêm một ít.
– Cảnh Vân Trạch, trang sức của em nhiều lắm rồi…
– Không nhiều đâu, em thích cái gì, anh mua cho em.
Mặc dù muốn từ chối, nhưng Cảnh Vân Trạch lại nhất quyết không đồng ý. Vốn dĩ cô có thể lựa chọn yêu đương với một người khác, sau khi ở bên nhau đủ lâu thì mới tiến đến hôn nhân, trước đó thì cũng phải trải qua thời gian quen biết, tìm hiểu, hẹn hò, yêu, rồi mới cưới… Nhưng vì cô đã hi sinh bản thân để cứu vớt cuộc đời của em gái, nên đã gả cho người đến mặt cũng chưa nhìn thấy. Bây giờ, chính là khoảng thời gian mà Cảnh Vân Trạch giúp vợ mình có được một quy trình như những cô gái bình thường khác.
– Cảnh Vân Trạch, anh lại bày trò gì nữa đây?
– Em cứ xem như hôm nay là ngày chúng ta chính thức yêu nhau, anh sẽ trả lại em thời gian hẹn hò đáng lẽ em nên có.
– Đã là cha mẹ người ta rồi mà, anh còn làm mấy chuyện này nữa! Không biết xấu hổ sao!
Cảnh Vân Trạch liền lắc đầu, anh không ngại thể hiện tình cảm với vợ, anh yêu vợ mình thì thể hiện một chút thì có gì mà xấu hổ chứ? Lâm Quân Nhi nhìn anh, cô cũng chỉ biết cười trừ, ai nói chồng của cô khô khan chứ? Rõ ràng Cảnh Vân Trạch là tips người lãng mạn muốn chết, nếu không phải tình thế bắt buộc thì anh cũng không phải gồng mình thay đổi bản thân làm gì.
Lâm Quân Nhi siết chặt lấy bàn tay của anh, nói:
– Vậy bạn trai của em hôm nay muốn tặng em cái gì đây?
– Tất cả những gì em muốn.
– Anh chắc chứ?
Cảnh Vân Trạch kiên quyết gật đầu, sau đó… Không còn sau đó nữa… Vì anh quên mất, từ khi kết hôn thì tiền bạc của anh đều nằm ở chỗ của cô, bây giờ còn đồng bạc nào đâu mà ra “dẻ”!