Thời gian thấm thoát trôi qua, rồi thì Lâm Quân Nhi cũng đã trải qua khoảng thời gian ốm nghén, nhưng có lẽ là khẩu vị của cô cũng không được tốt nên vẫn phải làm phiền đến Liễu Đào Nguyên và Diệp Vấn rất nhiều. Nhưng bên cạnh đó thì còn có Cảnh Vân Trạch vẫn luôn ở bên cạnh cô, còn tham khảo ý kiến từ chuyên gia xong lại thức đêm tổng hợp một bảng thức ăn chuyên cho sản phụ như cô.
Lâm Quân Nhi cảm giác bản thân bị anh chăm cho thành béo tốt lắm rồi, tuy là vậy nhưng cô vẫn không thể nào từ chối được Cảnh Vân Trạch. Vì anh vẫn luôn nói mình đang cho cô ăn theo chế độ khoa học, dù Diệp Vấn hay Triệu Thiếu Hà không nói nhưng bản thân cô vẫn cảm thấy được sức nặng của bản thân.
Tháng thứ sáu, chiếc bụng nhỏ cũng cô cũng to lên rất nhiều, vì di chuyển khá khó khăn nên Cảnh Vân Trạch luôn không cho cô động tay động chân. Liễu Đào Nguyên biết con trai thương vợ, nhưng điều này sẽ khiến cho xương chậu của Lâm Quân Nhi sẽ hẹp, khó sinh, vì thế nên lúc rảnh rỗi thì Liễu Đào Nguyên, Cảnh Vân Tranh và Triệu Thiếu Hà đều thay phiên nhau dìu cô đi lại.
Hiển nhiên là chuyện ấm ức của Cảnh Vân Trạch cũng được giải bày, tuy không thể quá mạnh nhưng ít nhất anh cũng không bị bỏ đói như trước kia nữa. Tình cảm của cả hai cũng dần dần được bù đắp và mặn nồng hơn.
Cứ ngỡ mọi chuyện đã quay lại quỹ đạo ban đầu thì lại có chuyện khác xảy ra. Chính là chuyện của Lâm Tuệ Y và Lâu Hàm Nghi, trước kia Lâm Tào vẫn luôn không đồng ý mối hôn sự này, không chỉ phản đối suông mà ông ấy còn đem Lâm Tuệ Y đi xem mắt, ban đầu ông ấy còn định sẽ để Lâm Tuệ Y cùng Cảnh Vân Trình, nhưng Cảnh Vân Trình đã từ chối. Sau đó thì ông ta vẫn không chết tâm mà muốn đem cô con gái may mắn này gả đến Phùng gia.
Khi Lâm Tuệ Y nghe được tin này thì cô ấy đã chạy đến Dinh Trạch để than khóc với Lâm Quân Nhi. Cô vốn dĩ là một người thương em gái nên liền nhờ vả Cảnh Vân Trạch giúp đỡ, bước đầu theo anh quan sát thì nhà họ Phùng này có liên quan họ hàng với Kim Trấm. Bất chợt anh lại híp mắt, nói:
– Tuệ Y, em có biết người mà ông ấy muốn liên hôn tên gì không?
– Em nghe nói là Phùng Đạt.
Cảnh Vân Trạch liền “à” lên một tiếng, anh biết người này, cậu ta là Phùng Đạt, năm nay hai mươi chín tuổi, hiện tại đang là tổ trưởng của một tập đoàn lớn, có chi nhánh ở Ung Thành tên là Jully, hình như mẹ của cậu ta là em gái út của Kim Trấm.
– Vân Trạch, vậy anh định thế nào?
– Có thể những điều anh sắp nói đây sẽ khiến Tuệ Y và Hàm Nghi khó chịu. Nhưng mà vật chất quyết định ý thức, hiện tại quyền lực trong tay của Lâu Hàm Nghi quá nhỏ, nên chắc chắn rằng Lâm Tào sẽ không đồng ý. Mà Lâu gia cũng không phải gia tộc trâm anh thế phiệt, sẽ chẳng đủ điều kiện lọt vào mắt của Lâm gia. Nếu như Lâu Hàm Nghi muốn, thì anh có thể nhờ Vân Trình giúp đỡ.
Lâm Tuệ Y nghe đến đây liền cúi đầu, nhưng sau đó cô ấy lại nở một nụ cười nhẹ, cúi đầu cảm ơn anh rể xong vẫn không nói gì thêm. Có lẽ duyên phận của họ chỉ đến đây thôi, có cưỡng cầu thêm cũng chẳng ít gì, nên thôi thì cô ấy cũng sẽ chấp nhận việc liên hôn này.
Tuy nhiên, Cảnh Vân Trạch lại có một ý nghĩ khác, anh thật sự muốn xem Lâm Tào sẽ chọn Cảnh gia hay Phùng gia sau khi biết Phùng gia có liên quan đến Kim Thần, một bang phái luôn đối đầu với anh.
– Vân Trạch, anh có kế sách gì không?
– Anh sẽ nói chuyện với ông ấy, anh muốn xem ông ấy sẽ nghiêng về phía của ai!
[…]
Hai tháng sau, vì hiện tại Lâm Quân Nhi cũng gần như là đến ngày lâm bồn rồi nên Cảnh Vân Trạch đã mở một buổi tiệc gia đình nho nhỏ. Ở đây thì anh cũng mời cả Lâm Tuệ Y, Lâu Hàm Nghi và cha mẹ vợ đến.
Khi Lâm Tào nhìn thấy Lâu Hàm Nghi thì đã rất khó chịu, nhiều khi còn muốn đuổi cậu ta đi nữa kìa, nhưng Cảnh Vân Trạch là chủ mời đến, nên ông ta cũng không thể quá lỗ mãng.
– Chúng ta nói chuyện một chút có được không? Lâm lão gia.
Kể từ Cảnh Vân Trạch kết hôn với Lâm Quân Nhi thì dường như anh chưa bao giờ gọi ông ấy một tiếng “cha vợ”, vì từ trước tới giờ ông ấy chưa bao giờ xem Lâm Quân Nhi là con gái, vì thế anh cũng không có lý do gì phải gọi ông ấy bằng danh xưng “Cha vợ” cả. Nhưng điều này cũng khiến Lâm Tào đắn đo rất nhiều, vốn dĩ ông ấy đã có ý định làm hòa với Lâm Quân Nhi, nhưng vì không có cơ hội cộng với việc cô con gái lớn cứ tìm cách để Lâm Tuệ Y và Lâu Hàm Nghi ở bên nhau, điều này là làm trái với ý của ông ta, nên mãi vẫn chưa làm hòa.
– Vân Trạch, con có chuyện gì sao?
– Nghe nói Lâm lão gia đang có một dự tính về chuyện kết hôn của Tuệ Y.
– À, con cũng nghe qua rồi sao? Đúng rồi, là Phùng gia, cậu ta tên Phùng Đạt, nói thế nào thì gia thế của thằng bé này vẫn cao hơn Lâu Hàm Nghi một bậc.
Cảnh Vân Trạch chỉ cười nhạt một tiếng, lúc này anh đang đưa mắt nhìn về phía vợ của mình. Khi thấy cô đã ở cùng Lâm Tuệ Y và Lâu Hàm Nghi rồi thì anh mới nhìn sang Lâm Tào, nói:
– Vậy không biết Lâm lão gia đã chuẩn bị sẵn tinh thần đối đầu với Cảnh gia chưa?
Lâm Tào ngơ ngác, cái gì mà đối đầu với Cảnh gia? Cũng chỉ là ông ta gả thêm một đứa con gái đi thôi mà, hơn nữa nơi ông ấy gả là Phùng gia chứ không phải Kim gia, vậy thì liên quan gì với Cảnh gia… Chẳng lẽ…
– Không lẽ Phùng gia có ân oán với Cảnh gia sao?
– Không, không! Tại sao Cảnh gia lại chấp nhặt một Phùng gia nhỏ bé đó chứ.
– Vậy sao con lại nói…
– Ồ, vậy là Lâm lão gia còn chưa biết à? Mẹ của Phùng Đạt… Họ Kim! Tên đầy đủ là Kim Xảo Xảo… Hơn hết nữa thì, bà ấy là em gái của Kim Trấm. Mà Kim Trấm là ai chắc Lâm lão gia vẫn nhớ đúng không? Hiển nhiên tôi và Quân Quân cũng không phản đối việc Tuệ Y gả đến Phùng gia, nhưng mà hiện tại Quân Quân đang mang thai cháu của nhà họ Cảnh, nên nếu cô ấy buồn… Chưa chắc tôi sẽ vui, mà tôi không vui thì chắc gì Cảnh gia sẽ vui?!
Nói xong, Cảnh Vân Trạch cũng không muốn để ý đến Lâm Tào mà đi thẳng đến chỗ của Lâm Quân Nhi. Cô cảm nhận được một cánh tay đang đỡ lấy bụng của mình, mùi hương thân quen cùng một cơ thể ấm áp, cô liền hỏi:
– Anh đã nói gì rồi?
– Chồng em nói hết những chuyện cần nói rồi, nhưng cha em có thông suốt hay không thì anh không chắc.
Lâm Quân Nhi cũng chỉ gật đầu, vốn dĩ cha của cô là người cố chấp nhưng vẫn luôn đặt sự an toàn của Lâm thị và Lâm gia lên hàng đầu. Nếu biết chuyện liên hôn giữa Lâm gia và Phùng gia chỉ mang lại một chút lợi ít cho mình nhưng lại đối đầu với Cảnh gia, giữa hai nhà Phùng – Cảnh thì ai cũng sẽ chọn Cảnh gia thôi.
– Chị hai, chị có chắc là cha sẽ đồng ý không?
Lâm Quân Nhi nắm lấy tay của em gái, nói:
– Nếu như ông ấy vẫn quyết định như vậy thì em có dám đánh cược một ván lớn không?
– Đánh cược?
– Đúng, nếu ông ấy vẫn không thay đổi ý định thì chị sẽ nhờ bạn đưa em và Hàm Nghi đến một nơi xa lạ, cả hai không biết ai và cũng không ai biết hai người… Sau đó cả hai phải tự mình sống sót, em thấy thế nào? Em có tin vào tình yêu mà em lựa chọn hay không?
Lâm Tuệ Y nhìn chị gái của mình, sau đó lại nhìn sang người nam nhân mình yêu, đưa tay khẽ lau đi những giọt nước mắt, nói:
– Em tin.
[…]
Đến giữa đêm thì tất cả mọi người cũng đã về hết, Cảnh Vân Trạch ở trong phòng giúp vợ xoa bóp chân, anh nói:
– Bà xã, hình như cũng sắp đến ngày dự sinh rồi nhỉ?
– Em cũng nhớ là vậy, hơn nữa mẹ có nói con đầu lòng có thể sẽ sinh sớm, nên mẹ đã bảo em nên chuẩn bị sẵn tinh thần sinh bất cứ lúc nào.
Cảnh Vân Trạch đưa tay xoa bụng của vợ mình, bàn tay của anh chạm đến cơ thể khiến cho Lâm Quân Nhi có chút giật mình, tuy không nhìn thấy nhưng cô vẫn cảm thấy cơ thể đã thay đổi rất nhiều, liền nhìn anh, nở một nụ cười gượng gạo, nói:
– Nhiều vết rạn lắm đúng không anh? Bộ dạng hiện tại của em chắc là xấu xí lắm…
– Em nói linh tinh gì vậy. Anh thấy em vẫn còn rất hấp dẫn, nếu em không tin thì anh có thể chứng mình.
– Ai mượn anh chứng mình. Anh nhanh lên còn đi ngủ, em mệt sắp chết rồi đây nè.
Sau khi giúp vợ xoa nắn chân thì anh cũng đỡ cô nằm xuống, nhưng lúc này cô lại thấy có chút buồn vệ sinh, nên đã bảo anh đưa mình vào nhà vệ sinh. Chân trái bước vào còn chưa kịp bao lâu thì cô đã cảm thấy thân dưới có một dòng nước ấm đã ồ ạt chạy ra, ướt đẫm chiếc váy bầu.
Lúc này cô liền gọi lớn tên anh. Như tên lửa, anh tức tốc chạy vào thì đã nhìn thấy cô vỡ ối. Ngay lập tức anh đã đưa cô đến bệnh viện, ở đây bác sĩ đã chuẩn bị sẵn.
Trộm vía là cô cũng đi lại nhiều nên sinh cũng nhanh, chỉ gần một tiếng sau khi vào bệnh viện là cô đã sinh rồi.
Là một bé trai!
Tuy Cảnh gia vui mừng, nhưng Cảnh Vân Trạch thì không!
Công chúa của anh sao lại biến thành đực rựa thế này!