• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi sáng, Diệp Vấn được Triều Vũ và Kha Nguyệt đưa về Cảnh gia, ý định ban đầu của Cảnh Vân Trạch là đưa cô ấy đến đây xong rồi họ sẽ về lại Dinh Trạch.

Nhưng khi Lâm Quân Nhi và Cảnh Vân Trạch xuống nhà thì cô nghe thấy giọng nói của Diệp Vấn ở dưới bếp, biết được em ấy đã an toàn rồi thì cô mới yên lòng thở phào.

Còn Diệp Vấn thì ở Cảnh gia cũng không ăn không ngồi rồi mà đã xuống bếp để phụ giúp mọi người. Cảnh Vân Trác và Liễu Đào Nguyên vốn không thích cô, vì ban đầu người họ muốn lấy về là Lâm Tuệ Y, vì cô ấy mới mang mệnh phú quý. Nhưng Cảnh Vân Trác nhìn thấy con trai hình như chỉ nhận định cô làm vợ nên hiện tại ông ấy cũng chấp nhận im lặng.

– Vân Trạch, con ngồi xuống đây, cha mẹ có chuyện muốn nói với con.

Cảnh Vân Trạch ngồi xuống, nhưng anh cũng không quên đỡ vợ mình ngồi xuống ngay bên cạnh. Liễu Đào Nguyên tuy chưa từng tiếp xúc với Lâm Quân Nhi nhưng nhìn biểu hiện này của con trai cũng khiến bà ấy yên lòng, ngày hôm qua bà ấy cũng có hỏi chuyện Triệu Thiếu Hà và Cảnh Vân Tranh, nhưng cả hai người họ đều nói cô rất tốt. Lúc bấy giờ Cảnh Vân Trác bà Liễu Đào Nguyên còn nghĩ hai đứa nhóc kia nói quá. Nhưng bây giờ nhìn thái độ của Cảnh Vân Trạch đối đãi với Lâm Quân Nhi thì hình như không phải không có khả năng.

– Lâm tiểu thư, tại sao cô lại mạo nhận Tuệ Y gả cho Vân Trạch, cô cũng thừa biết người Cảnh gia muốn lấy là Tuệ Y, không phải cô.

Lâm Quân Nhi không nghĩ ngợi nhiều, liền đáp:

– Cảnh lão gia, từ trước đến giờ Quân Nhi là đứa vô dụng nhất của Lâm gia, nhưng từ khi hiểu chuyện thì Y Y luôn chăm sóc cháu, người làm chị như cháu đã không chăm sóc được cho em gái thì đã đành, nhưng nếu đến việc không thể vì hạnh phúc của em gái mà đánh đổi một chút, thì cháu chẳng xứng làm chị của Y Y.

Cảnh Vân Trác và Liễu Đào Nguyên nghe đến đây thì nhìn nhau, sau đó liền đập bàn một cái, nói:

– Gả đến Cảnh gia thì có gì không tốt!

Thấy thái độ của cha mình không hòa nhã lắm, Cảnh Vân Trạch còn định ra mặt nói giúp vợ mình một câu. Nhưng nhìn thái độ của Lâm Quân Nhi thì hình như chẳng sợ gì cả, cô nhẹ nhàng giữ tay của anh lại, nói:

– Đúng, gả đến Cảnh gia quả thật không tồi… Nhưng gả cho người mình không yêu… Nó mới là bi kịch.

Dừng lại một chút, Lâm Quân Nhi lại nói:

– Đến đây thì Cảnh lão gia chắc đang có suy nghĩ tại sao cháu vẫn nguyện ý gả cho người mình không yêu đúng chứ? Vì đơn giản cháu và Y Y khác nhau.

– Khác?

– Y Y có ý trung nhân, cả em ấy và cậu kia đều tâm đầu ý hợp. Nhưng cháu thì không, nên nếu Y Y gả đến thì chính Cảnh gia chia loan rẽ thúy, làm như vậy thì có công bằng với Y Y sao?

Bất chợt bị hỏi lại liền khiến cho hai ông bà Cảnh gia á khẩu, nhưng cũng nhờ thế mà Liễu Đào Nguyên cảm thấy cô con dâu này cũng rất tốt. Vừa có suy nghĩ thấu đáo, lại còn tỉ mỉ, trọng tình trọng nghĩa, chỉ là… Chỉ là mắt không được tốt, nếu cứ như vậy thì chắc cô sẽ là gánh nặng cho Cảnh Vân Trạch mất thôi.

– Quân Nhi, không phải chúng tôi làm khó cô, chỉ là mắt cô không tiện như vậy thì làm sao chăm sóc Vân Trạch được.

– Có thể mắt cháu không nhìn thấy, nhưng chỉ cần Cảnh Vân Trạch không yêu cháu, thì sau này có chết bờ chết bụi cũng không liên quan đến nhau.

Cảnh Vân Trạch nghe vợ mình nói như vậy liền nhíu mày khó chịu, anh choàng tay ôm lấy cô, thẳng thắn nói:

– Hai người không cần lo lắng, nếu Quân Nhi không biết tự bảo vệ mình thì đêm qua cô ấy đã chết rồi. Hôm nay con sẽ đưa cô ấy về Dinh Trạch, không ở đây chướng mắt hai người.

Liễu Đào Nguyên thấy con trai sắp rời đi liền đứng dậy, vốn bà ấy muốn anh ở lại cùng ăn một bữa ăn gia đình, tai của Lâm Quân Nhi nghe thấy âm thanh của mẹ anh đang đứng dậy, theo như quan sát tình hình hiện tại của cô, thì cô cũng biết tính cách của Cảnh Vân Trạch và cha mình không hợp nhau, nên chắc không có thời gian ăn cơm với nhau, mà một người mẹ thì làm sao có thể chứng kiến cảnh này.

Lâm Quân Nhi liền nằm lấy tay của Cảnh Vân Trạch nói:

– Em đói rồi, chúng ta ăn cơm rồi hãy về có được không?

– Anh đưa em ra ngoài ăn.

– Em chỉ ăn được thức ăn mà Vấn Nhi làm thôi. Vân Trạch, Vấn Nhi cũng đã nấu xong rồi, ở lại ăn một bữa rồi về… Có được không?

Liễu Đào Nguyên nghe cô nói liền nhanh chóng nói thêm.

– Đúng đó, A Trạch, con ở lại ăn cơm một bữa rồi hãy đi, đã lâu rồi con không ăn cơm với mẹ… Hay để mẹ nấu mấy món con thích nha? Có được không? Quân Nhi, con thích ăn gì mẹ nấu cho con nha?

Cảnh Vân Trạch nhìn vợ mình, sau đó cũng gật đầu, vẫn hỏi thêm cô có muốn dùng thêm gì không, Lâm Quân Nhi vốn kén ăn nên cũng lắc đầu.

Ngồi vào bàn ăn dưới sự kinh ngạc của Cảnh Vân Cảnh Vân Trình, Cảnh Vân Tranh và cả Triệu Thiếu Hà… Từ khi anh quyết tâm rời khỏi Cảnh gia thì hiếm hoi lắm mới ngồi lại ăn cơm cùng gia đình. Cảnh Vân Tranh thật sự phục chị dâu rồi.

Lúc ăn cơm, Liễu Đào Nguyên định gắp cho cô một ít khoai tây, thì cả Diệp Vấn, Cảnh Vân Trạch và Triệu Thiếu Hà đều ngăn lại.

Triệu Thiếu Hà nói:

– Chị ấy dị ứng với khoai tây.

– À, mẹ không biết… Mẹ xin lỗi nhé. Nhưng nếu Quân Nhi dị ứng với khoai tây thì tại sao lại còn nấu món này?

Lúc này Diệp Vấn mới nói đây là món mà cô đã dặn cô ấy làm, vì cô biết Triệu Thiếu Hà rất thích món trứng xào khoai tây. Liễu Đào Nguyên cũng bắt đầu thấy thích cô con dâu này hơn, bà ấy biết rõ Thiếu Hà và cô là bạn học, cũng xem như là bạn thân, nhưng đến chuyện nhỏ vậy mà cũng để tâm, sau này con trai của bà ấy xem như cũng có người chăm sóc rồi.

Cảnh Vân Trình lúc này mới hỏi:

– Anh hai, khi nào thì anh mới để chị dâu làm phẫu thuật?

– Hiện tại sức khỏe của cô ấy không được tốt, những tháng này anh sẽ điều chỉnh lại sức khỏe cho cô ấy rồi mới bắt đầu chuẩn bị phẫu thuật.

Mặc dù Cảnh Vân Trác không thích cô, nhưng những chuyện trên bàn ăn cũng đủ khiến ông ấy tin rằng cô sẽ là một người vợ tốt, nên cũng nói bâng quơ mấy câu.

– A Trình, hình như trong tủ còn mấy lọ yến với một ít nhân sâm, con mang ra cho cả nhà dùng đi.

Cả Cảnh gia đều biết ý tứ của Cảnh Vân Trác là gì, họ cũng chỉ biết lắc đầu, muốn thay con trai quan tâm vợ mà lại né tránh, không biết làm vậy để làm gì nữa.

– Quân Nhi, mẹ nghe nói con học khảo cổ sao?

– À không ạ, chuyên ngành của con là kinh tế. Hôm đó giảng viên thực tập khoa khảo cổ chỉ là nhờ con ngồi nghe anh ấy nói đủ lưu loát chưa thôi ạ.

– Con quen giảng viên sao?

Lâm Quân Nhi cũng thật thà gật đầu, giảng viên thực tập kia tên là Phàn Chúc Hạo, cô cũng chỉ vô tình mà quen biết thôi.

– Bác cả không biết đó thôi, Quân Quân nhà chúng ta cực kỳ được chào đón ở trường, các giảng viên nếu được cậu ấy ngồi ở lớp đều sinh áp lực, nam sinh để ý cậu ấy cũng rất nhiều… Nhưng vì cái mỏ thiện lành nên chẳng có ai dám bén mảng tới nữa.

– Nhiều nam sinh?

Lúc này giọng của Cảnh Vân Trạch vô cùng không vui, cô cũng chỉ cười xòa một cái, nói là Triệu Thiếu Hà nhớ nhằm rồi. Nhưng anh cũng chỉ nhìn cô cười một cái, vợ anh xinh đẹp, tài giỏi như vậy thì nhiều vệ tinh xung quanh cũng không quá ngạc nhiên. Nhưng mà Cảnh Vân Trác lại nhìn cô, hỏi:

– Cô hai mươi ba, vẫn chưa tốt nghiệp?

– Cháu tốt nghiệp rồi ạ.

Lúc này, Triệu Thiếu Hà liền hãnh diện nói:

– Chị dâu tốt nghiệp năm mười sáu tuổi, đến trường học cho vui và trợ giúp giảng viên thôi.

– Mười sáu tuổi đã tốt nghiệp đại học rồi sao? Oa… Chị dâu, chị cừ thật đấy.

Cảnh Vân Tranh cảm thán nói, lúc này Lâm Quân Nhi cũng chỉ cười xòa, đáp:

– Đại học có lớp thiếu niên mà… Cũng không phải chỉ có mình con.

Cuộc trò chuyện càng kéo dài thì Liễu Đào Nguyên càng thấy cô con dâu này rất tốt. Không chỉ vậy mà cô còn biết nấu ăn nữa, những món hôm nay Diệp Vấn nấu đều là do đích thân cô dạy bảo, nghĩ đến sau này bên cạnh con trai có một người vợ tốt như vậy cũng đủ để Liễu Đào Nguyên thấy vui lòng.

Khi tiễn họ về nhà, Liễu Đào Nguyên còn nắm tay Lâm Quân Nhi nói:

– Hôm nào rảnh thì ghé qua nhà chơi, mẹ muốn ăn thử những món con nấu.

Lâm Quân Nhi cũng chỉ gật đầu.

Sau đó thì Cảnh Vân Trạch cũng đã đưa vợ về nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK