• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Hàng Nhan Đình bước xuống nhà thì cả nhà họ Cảnh đều phải đưa mắt nhìn, nhưng cô ấy cũng chỉ đơn giản là cúi đầu chào rồi rời đi, trước khi rời đi thì Hàng Nhan Đình cũng không quên nhắc nhở Cảnh Vân Trạch về chuyến bay sắp tới.

Ngay lúc này, Cảnh Vân Tranh và Triệu Thiếu Hà mới cùng nhau thuật lại đoạn hội thoại giữa Hàng Nhan Đình và Lâm Quân Nhi. Mặc dù câu từ của Lâm Quân Nhi đều khiến người ta cảm động, nhưng chỉ duy nhất Cảnh Vân Trạch là không.

Vợ anh, anh hiểu rất rõ con người của người của cô, xem ra Hàng Nhan Đình đã bị Lâm Quân Nhi thao túng tâm lý rồi, vợ anh đúng là không dễ động vào. Đưa ánh mắt yêu chiều về phía trên phòng, anh cũng không quên nhờ mẹ nấu lại vài món cho cô, vì vừa rồi cô ăn không được mấy miếng thì đã tức giận rồi về phòng.

Anh nhận lấy khay đồ ăn thì cũng đi lên phòng dỗ vợ, anh chỉ biết hiện tại chắc chắn Lâm Quân Nhi đã tức giận, mà để người phụ nữ của mình tức giận thì đó không phải là Cảnh Vân Trạch. Nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, Cảnh Vân Trạch liền nở một nụ cười dịu dàng nhìn cô, nói:

– Bà xã, em ăn chút gì đi nha, vừa rồi em ăn vẫn chưa no mà nhỉ?

Nhưng nhận lại từ Lâm Quân Nhi chỉ là một cái lườm nguýt tóe lửa, Cảnh Vân Trạch liền cười ngốc rồi đi đến bên cạnh vợ mình, dịu dàng ôm lấy eo của cô, nói:

– Được rồi mà bà xã, anh biết em tức giận, nhẫn nhịn là vì anh. Anh hứa sau khi đến Hàng gia sẽ nói rõ chuyện này có được không?

– Cảnh Vân Trạch, anh nói xem con người của Hàng Nhan Đình như thế nào?

Cảnh Vân Trạch có chút khó xử, nếu bây giờ anh không nói thì cô chắc chắn sẽ cho rằng anh đang nói dối… Nhưng mà… Nhưng nếu anh nói ra thì càng khẳng định cơn giận của Lâm Quân Nhi sẽ còn tăng lên, bây giờ anh nên làm gì đây? Rốt cuộc là có nên nói hay không đây?

– Bà xã, em muốn anh nói gì đây? Em thừa biết là ngoài em ra thì anh không quan tâm người con gái khác mà.

– Thật sao? Anh thật sự không biết chút gì về Hàng Nhan Đình sao?

Cảnh Vân Trạch liền nhanh chóng gật đầu, anh còn ngây thơ nghĩ mình thoát nạn rồi lại nhận được sự dè bỉu của Lâm Quân Nhi, cô còn chê anh là vô dụng nữa chứ… Ban đầu cô còn tưởng chồng mình sẽ biết gì đó về Hàng Nhan Đình, sau đó cô sẽ lợi dụng xuất phát điểm đó để thao túng tâm lý của Hàng Nhan Đình, cuối cùng chồng cô lại không biết gì. Đúng là thất vọng thật đấy!

Đột nhiên bị vợ chê thì cảm giác của Cảnh Vân Trạch liền rúng động, vốn dĩ anh nghĩ khi Lâm Quân Nhi nghe anh nói như vậy thì sẽ an tâm và cảm động chứ? Quả nhiên là suy nghĩ của vợ anh không giống người bình thường, anh vẫn là không nên suy đoán suy nghĩ của cô thì hơn.

Cảnh Vân Trạch liền đưa tay lên trán, anh phải nhanh chóng xử lý chuyện này mới được, nếu còn kéo dài thì chắc chắn cuộc sống của anh sẽ không yên ổn đâu.

– À ừm… Bà xã nè, ngày mai sau khi chúc Tết cha mẹ xong thì em có dự định gì không?

– Có, em sẽ đi thăm ông bà ngoại… Cả Vấn Nhi và An Nhi nữa…

Mặc dù hiện tại biểu hiện của Lâm Quân Nhi vẫn bình thường, nhưng Cảnh Vân Trạch biết rõ cô không dễ từ bỏ được niềm đau kia. Mỗi khi nhắc đến Diệp Vấn và đứa con gái xấu số thì cô vẫn luôn như vậy, giọng nói có chút nhỏ lại, âm điệu cũng vì thế mà run lên, hốc mắt đỏ lên… Nhưng chính Lâm Quân Nhi đã ép nó phải bình tĩnh, cô vẫn luôn tượng ép bản thân phải quên nó… Nhưng càng gượng ép thì càng khó khăn hơn.

– Bà xã, em đừng lo… Đứa nhỏ rồi sẽ quay lại mà, chẳng phải chính miệng con gái chúng ta đã nói như vậy sao?

Lâm Quân Nhi cũng cười gật đầu, lúc này Cảnh Vân Trạch mới an tâm thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên thì để có được cơ hội đó thì hai người phải nỗ lực thêm rồi, mà để nỗ lực thì không nên có cản trở ở đây, khi Cảnh Vân Trạch định hôn vợ mình thì liền bị cô ngăn lại, cô lắc đầu, kiêu ngạo nói:

– Em vẫn chưa tha thứ cho anh đâu, đừng hòng mà chạm vào người em.

Nói xong, Lâm Quân Nhi liền trực tiếp ôm con trai xuống nhà, bỏ lại gương mặt ngơ ngác của Cảnh Vân Trạch, nhưng rồi anh cũng chỉ biết thở dài, sau đó là cầm theo khay thức ăn xuống nhà.

Lúc này, Lâm Quân Nhi mới mang tạp dề lên, chuẩn bị làm một mẻ bánh mới, vì công thức của Lâm Quân Nhi là tuyệt mật nên không ai có thể giúp gì. Cảnh Vân Tranh vốn muốn học lén vài bí kíp của chị dâu nhưng đã bị Triệu Thiếu Hà ngăn lại, cô ấy liền rùng mình một cái, nói:

– Ngoại trừ nấu ăn thì chị ấy còn kiên nhẫn sửa sai và dịu dàng hỗ trợ. Nhưng một khi đã động đến chuyện làm bánh thì chị ấy rất đáng sợ, có nhìn thấy cái cây cán bột kia không? Nếu chúng ta làm không đúng kích cỡ đạt chuẩn thì chị ấy sẽ trực tiếp đánh, cho dù có là con của Tổng thống, cháu của Thượng Tướng thì kết cục cũng như nhau thôi.

Dừng một chút, Triệu Thiếu Hà liền vỗ vỗ vai của Cảnh Vân Tranh, nói:

– Đến cô gái khéo léo và chu đáo như Diệp Vấn còn không học được thì dạng hậu đậu như chúng ta không nên xen vào.

Cảnh Vân Tranh nhìn Lâm Quân Nhi, dáng vẻ đứng trong bếp của cô đúng là rất tuyệt vời, công thức chính xác từng chút một, mọi kết hợp đều không có một lỗ hổng, hơn nữa còn có sự quyết tâm cao độ… Xem ra món bánh này là sở trường của chị dâu rồi, thôi thì họ cứ ngồi xem sao.

Một lúc nào, mùi hương tỏa ra từ lò nướng cũng đã khiến mọi người thu hút, mùi hương thơm ngon này đúng là tuyệt phẩm mỹ vị nhân gian rồi, chưa cần nếm thử cũng đủ biết nó sẽ tuyệt vời như thế nào. Không chỉ thế mà Triệu Thiếu Hà và Cảnh Vân Tranh đều không nhịn được, nước miếng cũng sắp túa ra rồi.

Lúc này, Lâm Quân Nhi ngửi thử, mùi hương thơm ngọt, kích thước hài hòa, xem như là thành công lớn rồi. Cô liền nhanh chóng đem bánh bày ra đĩa, rồi đem lên cho cả nhà ăn.

Không cần nghĩ cũng biết Triệu Thiếu Hà là tiên phong ăn trước, chiếc bánh vừa bỏ vào miệng đã tan chảy, đồng thời cũng khiến cho trái tim của Triệu Thiếu Hà tan chảy theo. Không nhịn được liền cảm thán một câu:

– Quân Quân, cậu làm bánh ngon quá đi… Bảo sao nam sinh nào cũng thích cậu.

Đến đây, Triệu Thiếu Hà liền đưa tay che miệng lại, chết rồi… Cô ấy lỡ miệng mất rồi, đưa ánh mắt sợ hãi nhìn về phía của Cảnh Vân Trạch, anh đang tức đến mức siết chặt nắm đấm trong tay. Bánh của vợ anh làm từ khi nào mà tất cả nam sinh đều có chứ! Còn anh lại là lần đầu tiên được ăn! Đúng là đáng giận!

Khí thế bừng bừng của Cảnh Vân Trạch liền làm cho các dây thần kinh của Triệu Thiếu Hà giựt giựt, cô ấy nhanh chóng sửa lại là vì Lâm Quân Nhi thường xuyên tham gia các khóa hội hè, nên cô sẽ là người đảm nhận vị trí làm bánh, dù lúc đó số lượng bánh rất ít nhưng vì ai cũng đói nên phải chia ra, vì thế nên dường như ai cũng được ăn.

Lâm Quân Nhi nhìn chồng mình một cái, sau đó trực tiếp ngồi xuống bên cạnh anh, đưa một chiếc bánh cho Cảnh Vân Trạch, nói:

– Há miệng ra.

Cảnh Vân Trạch liền ngoan ngoãn há miệng ra ăn, ngay sau đó thì liền vui vẻ ôm vợ. Dù sao thì mọi chuyện cũng chỉ là quá khứ rồi, hiện tại và tương lai thì Lâm Quân Nhi là của anh. Đưa tay ôm lấy eo của cô, Cảnh Vân Trạch nói:

– Lần sau em làm bánh riêng cho anh có được không?

– Phải xem tâm trạng của em sao đã.

Cảnh Vân Trạch ngay lập tức cười hề hề đầy ngây ngốc.

Triệu Thiếu Hà và Cảnh Vân Tranh lại nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu. Tại sao ông anh này lại dễ dỗ như vậy nhỉ? Vợ chỉ vừa mới cho ăn một cái bánh thôi mà mừng hú lên, thiếu mỗi vẫy đuôi nữa thôi. Ấy vậy mà chị dâu cũng thật là cừ, có thể vừa dỗ chồng vừa dỗi chồng, trình độ này không phải dễ có đâu.

– Chị dâu, sau này em bái chị làm sư phụ có được không? Em thật sự cũng muốn huấn luyện chồng em như anh hai vậy. Ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại còn biết dỗ ngọt vợ nữa chứ.

Lâm Quân Nhi ngạc nhiên, nhưng sau đó cô lại nhìn chồng mình, xong lại nhìn Cảnh Vân Tranh, cười một cái, nói:

– Huấn luyện sao? Nghe thú vị đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK