Buổi tối ngày hôm đó thì Lam Quân Nhi ngủ trên giường cùng với Diệp Vấn, khi anh từ thư phòng đi vào, vốn định đi ngủ nhưng thấy cô đã ngủ say rồi nên cũng chỉ nhìn cô một lúc. Sau đó đưa tay nhẹ nhàng kéo chăn lên cho cô, rồi lấy quần áo sang phòng khác ngủ.
Đợi khi tiếng đóng cửa đã vang lên thì Lâm Quân Nhi cũng bị anh làm cho tỉnh giấc, vì mắt cô không nhìn thấy nên thính giác và khứu giác của cô rất thính. Kể từ lúc anh mở cửa đi vào là cô đã nghe thấy động tĩnh rồi, không chỉ vậy mà trên người của anh còn thoáng qua một chút mùi thuốc lá và rượu, cô cũng biết rõ căn phòng này là của anh, nên mới gọi Diệp Vấn vào ngủ cùng.
Diệp Vấn vốn đang ngủ ngon nhưng cũng bị cô làm tỉnh giấc, cô ấy có chút mơ màng nói:
– Tiểu thư, cô thức giấc sao? Chị muốn uống nước hả? Để em đi lấy.
– Không cần đâu, chị lạ chỗ nên khó ngủ thôi. Em cứ ngủ trước đi.
Diệp Vấn cũng gật đầu rồi tiếp tục nhắm mắt ngủ, còn cô thì cũng nằm xuống, cố gắng ngủ nhưng thật sự mùi hương của một người đàn ông ở trong căn phòng này vẫn còn, cô lại không thích mùi hương này lắm. Nhưng rồi trằn trọc cả một đêm, gần ba sáng thì cô cũng ngủ được.
[…]
Buổi sáng, Diệp Vấn thức dậy thì cũng nhanh chân chạy xuống nhà để chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô, nhìn thấy Diệp Vấn thì Cảnh Vân Trạch có chút kinh ngạc, anh nhìn cô ấy nói:
– Cô ấy đâu?
– A, tối qua tiểu thư lạ chỗ nên hơi khó ngủ, trằn trọc mãi mới ngủ được một chút nên tôi vẫn để cho chị ấy ngủ.
Cảnh Vân Trạch cũng chỉ gật đầu, sau đó thì nhìn một loạt động tác thành thục của Diệp Vấn ở trong bếp thì cũng chỉ nhìn một chút. Vốn dĩ hôm nay là ngày anh sẽ đưa cô dâu mới về Cảnh gia ăn cơm, nhưng với tình hình này thì ăn cơm, ăn cháo gì nữa, anh cũng đã định sẽ đến trụ sở nhưng nghĩ đến chuyện mới cưới vợ lại đi chém giết thì cũng không hay, nên cả tháng này anh sẽ ở nhà với “vợ mới cưới”.
Nhưng còn chưa kịp để Diệp Vấn làm xong đồ ăn sáng thì Lâm Quân Nhi đã tự mò đường bước ra khỏi phòng, hành động này của cô suýt nữa là làm cho Cảnh Vân Trạch sợ chết khiếp, anh không muốn vừa cưới vợ một ngày mà ngày hôm sau sẽ là tang lễ đâu nha.
Cảnh Vân Trạch liền nhanh chân bước đến, đỡ lấy cô, rồi nhíu mày lạnh giọng nói:
– Sao lại đi ra đây được vậy?
– Mù chứ có phải què đâu mà không đi được.
Khóe môi của Cảnh Vân Trạch giật giật, được rồi, miệng cô giỏi, miệng cô lợi hại, anh nhịn được chưa!
Diệp Vấn nhìn thấy anh cũng không đến nỗi ma quỷ như lời đồn, ít nhất thì cái miệng của anh không nói lại tiểu thư nhà mình, nhưng mà nói đi nói lại thì nhìn sắc mặt của Cảnh Vân Trạch thì thật sự là có chút đáng sợ.
Sau đó thì Cảnh Vân Trạch cũng dìu cô ngồi xuống bàn ăn, bản thân anh cũng quay về chỗ của mình ngồi. Nhưng còn chưa đợi anh lên tiếng thì cô đã nói:
– Tôi có thể đổi phòng có được không?
Cảnh Vân Trạch đang ăn cũng phải dừng lại, đây là lần đầu tiên anh để người khác vào phòng của mình ngủ, vậy mà chỉ mới ngủ một đêm đã muốn đổi phòng, đây là đang sỉ nhục anh sao?
– Sao vậy? Không quen hay là không thích.
– Có thấy được đâu mà thích với chả không. Chỉ là phòng của anh, tôi ngửi không quen, mùi thuốc lá và mùi rượu vẫn còn quá nặng. Tốt nhất thì bảo vệ cái mũi đáng thương của tôi thì tôi nên đổi sang phòng khác.
– Mùi sao? Tôi đã cho người dọn dẹp rồi vẫn còn mùi sao?
Lúc này Diệp Vấn từ từ đưa thức ăn lên cho cô thì cũng sẵn miệng nói. Mũi và tai của cô rất tốt, cho dù là mùi hương có nhạt nhòa đến đâu thì cô cũng có thể ngửi được, không chỉ vậy mà tai của cô cũng rất tốt, cuộc nói chuyện hỗn loạn hay nhiều người nhưng chỉ cần muốn, là cô có thể phân tích từng giọng nói, họ nói cái gì, màu giọng ra sao, cô cũng nhận ra được. Không những vậy mà trí nhớ của cô còn cực kỳ tốt, trước kia giảng viên chỉ nói qua một lần là cô có thể nhớ ngay, hoàn toàn không phải thứ mà người bình thường có thể làm được.
Nhìn cô gái tựa như vô hại trước mắt, lại khiến cho Cảnh Vân Trạch cười nhẹ. Quả nhiên mắt nhìn người của anh không sai, từ khi nhìn thấy cô ngày hôm đó, thì anh đã biết cô gái này không tầm thường, chỉ là anh không biết cái miệng nhỏ kia lại hỗn như vậy.
– Chút nữa Vân Trình, Vân Tranh và Thiếu Hà sẽ đến, cô có muốn nói với họ chuyện của chúng ta không?
– Chẳng phải Cảnh Vân Tranh và Thiếu Hà đã biết rồi sao?
Còn chưa để cô nói xong thì từ bên ngoài Cảnh Vân Trình, Cảnh Vân Tranh và Triệu Thiếu Hà đã đi vào. Cô em gái Vân Tranh còn bĩu môi một cái, nói:
– Chị dâu lớn, chị cũng đâu cần gọi cả họ lẫn tên của em như vậy chứ. Chị cứ gọi em là Tranh Tranh hoặc Tranh Nhi là được rồi.
– Gọi nhiều sẽ quen miệng, thôi thì cứ gọi là Vân Tranh nhé?
Còn chưa kịp để Cảnh Vân Trình hoàn hồn thì cô đã ăn xong bữa sáng, Cảnh Vân Trạch liền nhíu mày, nói:
– Cô ăn ít vậy?
– Liên quan gì đến anh?
Cảnh Vân Trạch nghẹn ứ lại, cô gái này thật sự không biết trời cao đất dày là gì à? Anh đường đường là bang chủ Long Nhuệ Bang, vậy mà cô vẫn mảy may không sợ chút nào? Uy danh mấy năm nay anh bỏ công gầy dựng lại bị đập tan nát trước một cô gái mù này sao?
Cảnh Vân Trình thì vẫn chưa hết bàng hoàng, đợi khi cô và Triệu Thiếu Hà và Cảnh Vân Tranh đã ra đến vườn hoa thì cậu ta mới nhìn sang anh trai, hỏi:
– Chuyện này là sao vậy anh hai? Lần trước chúng ta gặp đâu phải là cô ấy? Sao cô ấy lại ở đây?
– Là cô ấy muốn thay em gái gả đến đây. À phải rồi Vân Trình, giúp anh đổi lại giấy kết hôn thành tên của cô ấy, Lâm Quân Nhi.
– Chuyện này…
Thấy em trai lấp lửng thì anh cũng chỉ nhíu mày, anh nhớ không nhầm thì sau ngày ảnh gia đến Lâm gia đưa sính lễ, thì Cảnh Vân Trình cũng từng nói bản thân đã có đối tượng để kết hôn. Hôm nay gặp cô ở nhà của anh thì lại kinh ngạc, anh nhờ sửa lại giấy kết hôn thì còn chừng chừ… Lẽ nào cậu em trai ngàn năm không chạm nữ sắc thích Lâm Quân Nhi?
– Em… Thích cô ấy sao?
– Anh nói linh tinh gì vậy, cô ấy bây giờ là chị dâu của em, làm sao em có thể thích chứ.
Cảnh Vân Trạch bất giác có chút không thoải mái, cho dù biết rõ người trong lòng của Cảnh Vân Trình là Lâm Quân Nhi, anh cũng biết cuộc hôn này kéo dài không lâu, nhưng mà anh vẫn không vui, lỡ như đứa em trai này biết cuộc hôn nhân này chỉ là một vở kịch thì chắc nó sẽ nhanh chóng đưa cô về ngay.
– Vân Trình, cho dù cô ấy không phải vợ anh thì em và cô ấy cũng không có kết quả đâu.
– Anh nghĩ nhiều rồi. Để em giúp anh đổi lại thông tin.
Sau đó thì hai anh em nhà họ Cảnh cũng ra vườn hoa để tìm bốn cô gái kia, lúc này Lâm Quân Nhi đang ngồi trên xích đu, nhẹ nhàng đong đưa, làn gió nhè nhẹ thổi qua mái tóc của cô, gương mặt xinh xắn, vóc dáng thanh mảnh, nụ cười hồn nhiên, khung cảnh này thật sự khiến cho Cảnh Vân Trạch không cầm lòng được.
– Anh hai, anh ba… Hai người đến đây nghe chị dâu hát đi, chị ấy hát rất hay đó.
– Cô còn biết hát nữa sao?
Vốn là khung cảnh vô cùng nhẹ nhàng, dễ thương nhưng qua cái miệng của Lâm Quân Nhi thì lại biết thành lãng xẹt. Lúc cô nghe Cảnh Vân Trạch hỏi như vậy liền nhíu mày, nói:
– Mù chứ có câm đâu mà không biết hát.