Còn về Triệu Thiếu Hà thì mới sáng sớm mặt trời vừa ló mặt là cô đã xách mông ra ngoài, hiển nhiên người đón cô là Phàn Chúc Hạo.
Từ sau khi ngẫm nghĩ lại thì Phàn Chúc Hạo đã quyết định sẽ ở bên một cô gái khác, thật ra anh cũng thừa biết Triệu Thiếu Hà có tình cảm với mình rất lâu, cũng biết được cô là người đứng sau lưng sắp xếp việc anh và Lâm Quân Nhi gặp nhau. Trong những lần mà họ “vô tình” gặp nhau thì hơn tám mươi phần trăm là do Triệu Thiếu Hà đã cố tình làm như vậy, vốn dĩ cô định nhân cơ hội tình cờ gặp gỡ rồi thân thiết hơn… Nào ngờ quá nhiều tình cờ đã khiến cho Phàn Chúc Hạo nghĩ là mình và Lâm Quân Nhi có duyên, từ đó một mối dây nghiệt duyên vô thức hình thành.
Bây giờ, anh đã biết được tất cả mọi chuyện, cũng đã hoàn toàn buông bỏ đoạn tình cảm với Lâm Quân Nhi, nên bây giờ Phàn Chúc Hạo mới tự tin hẹn hò cùng Triệu Thiếu Hà.
Tuy là hai người họ vẫn còn khá ngượng ngùng, dù là đã chính thức xác nhận mối quan hệ nhưng Phàn Chúc Hạo vẫn chưa quen, đừng nói là anh, đến cả một cô gái hướng ngoại như Triệu Thiếu Hà cũng biết ngượng đi bên cạnh người mình yêu nữa mà.
– À ừ… Em có muốn ăn gì không? Chúng ta đi dạo mua một ít nguyên liệu rồi về nhà anh có được không?
– Như vậy có được không?
– Không sao, cha mẹ anh không ở Ung Thành, còn chị hai thì đã ở bên nhà chồng rồi. Năm nay anh cũng không về nhà ăn Tết, nên là… Em có thể đến đó.
Triệu Thiếu Hà nhìn Phàn Chúc Hạo, cô mỉm cười một cái rồi gật đầu, dù sao thì hiện tại cô cũng không có chuyện gì làm, thôi thì cứ đi dạo một chút, biết đâu lại có thể dựa vào quan cảnh xung quanh mà moi móc ra nhiều chuyện để nói hơn.
Đi dạo được một lúc, tầm mắt của Phàn Chúc Hạo lại hướng về một nơi khác, anh liền quay sang dặn dò cô đứng yên ở đây, anh đi một chút rồi quay lại. Triệu Thiếu Hà còn đang ngây ngốc không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nhưng khi ánh mắt cô hướng về phía của anh thì lại nhìn thấy Phàn Chúc Hạo đang dẫn một nhóm hai, ba đứa trẻ qua đường. Không chỉ vậy mà anh còn mua ở bên đường một ít bánh cho tụi nhỏ nữa chứ. Hành động ấm áp kia của Phàn Chúc Hạo chính là nguyên nhân khiến cho Triệu Thiếu Hà say đắm bấy lâu nay, anh vẫn luôn như vậy, luôn quan tâm những người xung quanh mặc kệ là có quen biết hay không.
Lúc này, Phàn Chúc Hạo cũng không quên mua một ít bánh ngọt và nước, sau đó thì chạy thật nhanh đến chỗ của Triệu Thiếu Hà, anh cười nói:
– Em ăn tạm cái này nha, chút nữa anh sẽ nấu món gì đó ngon ngon cho em sau.
Triệu Thiếu Hà rụt rè, e thẹn nhận lấy chiếc bánh, gương mặt đã sớm có một mảng mây hồng, Phàn Chúc Hạo cũng có chút ngượng, nhưng dù sao anh cũng là đàn ông, nếu anh không chủ động thì chẳng phải người con gái của mình sẽ chịu thiệt hay sao?
Đột nhiên, bàn tay có chút lạnh của Phàn Chúc Hạo lại đan vào năm ngón tay ấm nóng của Triệu Thiếu Hà, cô ngạc nhiên liền đưa mắt nhìn anh, nhưng ngay bây giờ Phàn Chúc Hạo không dám nhìn vào cô, đằng sau cái kính đầy tri thức kia là một gương mặt ngại ngùng, bất chợt lúc này Triệu Thiếu Hà lại càng cười đậm hơn, cô cũng siết chặt lực tay, hoàn toàn nắm chặt lấy bàn tay của người đàn ông hay ngại này.
Có lẽ, đây là bắt đầu của mới chúng ta!
Sau khi mua xong nguyên liệu để nấu ăn thì Phàn Chúc Hạo cũng đưa Triệu Thiếu Hà về nhà của mình, nói là nhà nhưng thật ra thì có cũng chỉ là một căn chung cư nhỏ dành cho một người ở, căn chung cư này là anh thuê, chứ một giảng viên mới ra trường không lâu như anh làm sao có thể mua được một ngôi nhà ở một vùng đất đắt đỏ như Ung Thành chứ. Vừa mở cửa ra, anh liền đưa tay gãi đầu, nói:
– Thật ngại quá, nhà anh có chút nhỏ, chắc em thấy không thoải mái đâu nhỉ?
Triệu Thiếu Hà đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó liền bất chợt mà nói:
– Đúng là nhỏ thật… Còn nhỏ hơn cả phòng ngủ của em.
Nói xong, cô liền biết mình bị hớ lời rồi liền đưa tay bụp miệng lại. Tuy nhiên Phàn Chúc Hạo không tức giận, anh chỉ nhìn cô rồi cười một cái. Nói thế nào thì cô cũng là thiên kim tiểu thư của Triệu gia và Cảnh gia, còn anh cùng lắm chỉ là một tư nghiệp nhỏ, nên đâu thể so sánh kinh tế giữa hai nhà.1
– Em xin lỗi… Em xin lỗi… Em… Em không cố ý…
– Không sao, em chỉ là đang nói thật thôi mà…
Lúc này, Phàn Chúc Hạo liền để lại nguyên liệu ở trên bàn bếp, nhẹ nhàng bước đến trước mặt của Triệu Thiếu Hà, nhẹ nhàng xoa đầu của cô, dịu dàng cười, nói:
– Thiệt thòi cho em rồi.
Triệu Thiếu Hà liền nhìn anh, sau đó cũng lắc đầu, còn ôm chặt lấy anh, tựa đầu vào lồng ngực của Phàn Chúc Hạo, nói:
– Không sao, em giàu mà… Sau này em bao nuôi anh.
Nghe đến đây thì Phàn Chúc Hạo cũng không biết nên bày ra vẻ mặt gì nữa, nhưng anh chỉ bật cười lớn một tiếng rồi choàng tay ôm chặt lấy cô, còn không quên xoa xoa lưng của cô, nói:
– Được, vậy bây giờ anh sẽ ở nhà nấu cơm và chăm con, còn em thì ra ngoài kiếm tiền có được không?
– Quyết định vậy đi!
Hai mắt của Triệu Thiếu Hà chạm vào đôi mắt của Phàn Chúc Hạo, không gian xung quanh tự như đã ngừng lại, anh liền chớp mắt một cái, vốn còn chưa biết nên làm gì thì Triệu Thiếu Hà đã chồm người lên hôn lấy môi của Phàn Chúc Hạo, anh có chút kinh ngạc, nhưng rồi cũng bế cơ thể của cô lên, còn tháo cả mắt kính, dịu dàng đáp lại nụ hôn của cô.
Một lúc sau, Triệu Thiếu Hà cảm thấy tư thế này không đúng lắm liền muốn trượt xuống, hình như Phàn Chúc Hạo cũng biết cô gái nhỏ cuối cùng cũng biết ngượng rồi, nhưng có lẽ vì trượt nhanh quá nên cô đã ngã xuống nền đất, anh cũng vì muốn kéo cô mà mất đà.
Một thân thể cao lớn liền đổ ập lên cơ thể nhỏ nhắn của cô, Triệu Thiếu Hà liền nuốt một ngụm nước bọt, gương mặt bỗng biến sắc mà đỏ ửng lên, Phàn Chúc Hạo cũng chỉ nhìn cô, mỉm cười một cái, sau đó liền hôn nhẹ lên trán của cô gái của mình, rồi nhanh chóng ngồi dậy.
– Em không sao chứ?
– Không sao… Em không sao…
– Vậy anh lấy chút bánh kẹo cho em nha, em cứ ngồi xem tivi rồi ăn vặt một chút, anh nấu một ít đồ ăn cho chúng ta.
Nhưng Triệu Thiếu Hà làm sao có thể ngồi yên để người yêu phục vụ được, cô hiển nhiên phải xắn tay áo lên để phụ giúp.
Nhưng mọi người biết đó, đối với làm bếp thì Triệu Thiếu Hà hoàn toàn không có dây thần kinh bếp núc, nên để bếp an toàn thì Phàn Chúc Hạo vẫn nhất quyết đẩy cô bạn gái ra ngoài sofa ngồi chơi. Mặc dù vẫn biết như vậy không hợp lý lắm, nhưng biết làm sao bây giờ… Cô thật sự không biết nấu ăn là gì.
Tuy nhiên thì, ngồi ở đây nhìn ngắm người yêu ở trong bếp, mọi thứ xung quanh giống như đang thu bé lại chỉ còn có hai người họ, mặc dù căn chung cư này khá nhỏ nhưng cô lại thấy ấm áp vô cùng, vốn dĩ tiểu phú bà Triệu Thiếu Hà còn định sẽ mua cho anh một ngôi nhà khác, nhưng có lẽ thứ cô ấy nên mua là ngôi nhà nhỏ này.
Trong lúc nấu ăn thì Phàn Chúc Hạo cũng có vài lần nhìn lén Triệu Thiếu Hà, hình như rất lâu rồi anh mới có thể quan sát cô gái nhỏ này… Hình như, anh có cảm giác tất cả những thứ xung quanh đều đang dần biến mất, trong mắt của anh chỉ còn lại một cô gái vốn dĩ nóng tính, bốc đồng… Nhưng bây giờ lại ngoan ngoãn, đáng yêu!
Xem ra là không nên xem thường tình yêu được!