• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày trong xanh, nắng ấm áp, gió thổi thoang thoảng nhè nhẹ, quả nhiên là một ngày tốt để đến bệnh viện kiểm tra, theo như kế hoạch ban đầu của Cảnh Vân Trạch thì sau khi đợi Lâm Quân Nhi kiểm tra sẽ trốn con trai đi hẹn hò, nhưng mà…

Nhưng có lẽ với tình hình bệnh viện đông như vậy thì cuộc hẹn của họ phải dời lại một chút. Cảnh Vân Trạch ngồi bên cạnh vợ mình, tâm tình đột nhiên không vui lắm, tại sao bây giờ anh phải ngồi đợi như vậy chứ? Anh nhớ rằng lúc trước anh đã đặt lịch hẹn bác sĩ rồi mà?

Tuy nhiên, hôm đó Quản Ngọc Tú đã nói:

– Lịch hẹn của cậu là một năm trước, hiện tại đã một năm sau rồi. Thế cục thay đổi, hoán đảo càn khôn. Nên là… Ngoan ngoãn xếp hàng lấy số đi!

Nghĩ đến đây thì Cảnh Vân Trạch khóe môi giật giật, tại sao anh lại quên mất chuyện này nhỉ? Nhưng Lâm Quân Nhi ở bên cạnh thấy chồng mình cứ mặt nhăn mày nhó liền nói:

– Được rồi, anh đừng có khó chịu nữa. Bệnh viện là nơi cứu người, ai cũng cần được giúp đỡ mà, đâu chỉ riêng chúng ta!

– Anh biết, nhưng ở đây đông như vậy, không biết lúc nào mới đến lượt chúng ta. Buổi hẹn hò hôm nay cũng xem như phá sản rồi.

Lâm Quân Nhi lắc đầu cười, nhưng bất chợt lúc này Cảnh Vân Trạch lại nhìn thấy một hiện tượng lạ. Chính xác là anh đã nhìn thấy em trai Cảnh Vân Trình của mình đang ở cùng một cô gái, hình như cô gái đó chính là Thượng Quan Tịch Mộng? Chẳng lẽ công cuộc đẩy thuyền của vợ anh có kết quả rồi sao?

– Bà xã, hình như Vân Trình và Tịch Mộng đang đứng ở chỗ kia…

– Hả? Không phải chứ?

Dường như Cảnh Vân Trình cũng đã nhìn thấy anh hai và chị dâu nên đã cùng Thượng Quan Tịch Mộng đi đến, nhìn Cảnh Vân Trạch ăn mặc giản dị, trên tay còn là đang giữ số vừa bóc, cô ấy liền nói:

– Hôm nay cậu đến kiểm tra giác mạc à?

– Đúng vậy, nhưng chắc có hơi lâu.

– Vừa hay số sắp tới là của em trai tớ. Nhưng hôm nay nó bận thi nên không đến được, nếu hai người cần gấp thì cầm lấy đi.

Thượng Quan Tịch Mộng đưa ra một phiếu số, quả nhiên số này rất gần, cũng sắp đến rồi. Nhưng Lâm Quân Nhi lại ngượng ngùng không dám nhận, đến nước này thì Thượng Quan Tịch Mộng phải dúi vào tay của cô, nói:

– Cậu giữ trước đi. Tớ có việc nên đi trước đây.

– Ơ này…

Lâm Quân Nhi còn chưa nói hết thì Thượng Quan Tịch Mộng đã rời đi, không cần ai nhắc nhở thì Trình cũng tự giác đi theo. Cảnh Vân Trạch tặc lưỡi, hai người này trái tính trái nết, nếu thành một đôi thì không biết sẽ thế nào nữa.

Mãi mê chạy trong suy nghĩ của mình thì cuối cùng cũng đã đến số thứ tự của Lâm Quân Nhi, cô cùng anh đi vào, bác sĩ cũng tận tâm giúp cô kiểm tra một lượt. Nhưng vì thị giác của cô đã mất hẳn chức năng hơn hai mươi năm rồi, nên tỉ lệ thành công e là rất thấp. Nghe đến đây thì Cảnh Vân Trạch cũng có chút hụt hẫng, nhưng đối với anh thì còn nước còn tát, cứ thử xem sao.

– Được rồi, vậy tôi sẽ cho sắp xếp thời gian phẫu thuật. Hai người có thể để lại số điện thoại, trước khi cuộc phẫu thuật diễn ra vài ngày thì tôi sẽ báo cho hai người làm thủ tục nhập viện.

Cảnh Vân Trạch để lại thông tin cá nhân xong cũng cảm ơn bác sĩ rồi nắm tay cô ra về. Vừa rồi khi nghe bác sĩ nói tỉ lệ thành công rất thấp thì cô cũng rất thất vọng, vốn dĩ cô còn tưởng mình sắp có thể nhìn thấy gương mặt của chồng và con trai… Nhưng có lẽ ước mơ này của cô đã quá tham lam rồi.

Cảnh Vân Trạch nhìn thấy vợ mình buồn bã thì cũng không vui, nên anh đã quyết định đưa vợ mình đi chơi. Nhưng Lâm Quân Nhi lại không muốn đi, cô muốn về nhà với con trai, chiều theo ý vợ nên Cảnh Vân Trạch cũng đưa cô về nhà.

Liễu Đào Nguyên và Cảnh Vân Tranh đang chơi đùa với cháu trai thì thấy hai vợ chồng họ về, vốn dĩ định mở miệng hỏi tình hình thế nào, nhưng hai người kia còn chưa kịp hỏi thì đã nhìn thấy gương mặt ủ dột của Lâm Quân Nhi, nên họ cũng không cần phải hỏi nữa.

Để phá tan bầu không khí ngột ngạt này thì Liễu Đào Nguyên liền nói:

– Tối nay con có muốn ăn gì không Quân Quân?

– Sao cũng được ạ, con không có ý kiến.

Cảnh Vân Tranh liền nhanh miệng nói:

– Hay là chúng ta ăn lẩu đi, có được không mẹ? Ăn lẩu nha chị dâu?

– Vậy chiều theo ý của Tranh Nhi nhé?

Lâm Quân Nhi và Cảnh Vân Trạch cũng gật đầu, sau đó Liễu Đào Nguyên cũng đưa đứa nhỏ cho mẹ nó. Anh nhìn em gái, xong lại nhìn vợ mình không có chút phấn chấn nào, liền có chút khó chịu nói:

– Này Cảnh Vân Tranh, sao vừa rồi em chỉ hỏi ý của mẹ và chị dâu mà không hỏi ý anh?

Đột nhiên bị mắng lại khiến cho Cảnh Vân Tranh giật mình, nhưng ánh mắt của Cảnh Vân Trạch lại hướng về phía của Lâm Quân Nhi. Ngay lập tức đầu của Cảnh Vân Tranh liền nhảy số hiểu ý, cô ấy liền đứng dậy, đưa tay chống hông nói:

– Hỏi ý anh làm gì? Từ khi anh kết hôn thì quyền quyết định thuộc về chị dâu mà. Con nói có đúng không mẹ?

– Đúng vậy, bây giờ ở Dinh Trạch, A Trạch không còn tiếng nói nào nữa rồi.

Mặc dù Lâm Quân Nhi biết cả ba người họ đang làm cho mình vui, nên cô cũng mỉm cười một cái, nói:

– Được rồi mà, ba diễn viên đại tài của Cảnh gia đừng diễn nữa… Cả ba diễn lộ thật đấy.

Cảnh Vân Trạch liền ném con trai cho mẹ mình, choàng tay ôm lấy eo của vợ mình, bá đạo nói:

– Anh diễn lộ sao? Em có chắc không?

– Em khẳng định, anh diễn rất là tệ!

Liễu Đào Nguyên và Cảnh Vân Tranh che miệng cười, đến Lâm Quân Nhi cũng phải cười một tiếng, đột nhiên bị nói móc như vậy đã trực tiếp khiến Cảnh Vân Trạch tức giận, anh liền vác vợ lên vai, nói:

– Vậy chúng ta đi quay cái gì đó kích thích hơn đi?

– A! Quay cái quỷ gì chứ?

– Quay cảnh chúng ta tạo em bé!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK