Còn về Cảnh Vân Tranh thì dù có là ngày Tết hay không thì cô ấy cũng không quan tâm quá nhiều, bây giờ thì anh chị hai đang chuẩn bị đi du lịch, cha mẹ thì đảm nhận trách nhiệm chăm sóc cháu trai, anh ba thì cả ngày bận rộn với công việc nên cho dù là lễ Tết thì cũng chẳng màng đến, còn Triệu Thiếu Hà thì hay rồi… Sau khi hẹn hò với Phàn Chúc Hạo thì liền biệt tăm.
Ở trên dưới cái nhà họ Cảnh này chỉ còn lại một mình Cảnh Vân Tranh là rảnh rỗi mà thôi, nhìn trời, nhìn đất, nhìn mây… Nhìn xung quanh rồi lại thở dài, ngay lúc này thì Liễu Đào Nguyên cũng bước đến, nhẹ nhàng vỗ vai của con gái, nói:
– Ra ngoài chơi đi cho khuây khỏa đầu óc.
– Không ai đi cùng con cả, đi một mình rất buồn chán… Nếu Thiếu Hà chưa có người yêu thì tốt biết mấy.
Liễu Đào Nguyên liền bật cười rồi lắc đầu, Thiếu Hà người ta là nhân cơ hội tìm bạn trai rồi hẹn hò, đâu có ngốc như cô con gái này, chỉ biết ngồi đó chờ sung rụng, đúng là lười biếng mà.
Tuy nói là đi một mình rất buồn chán, nhưng vì ở nhà đã quá ngột ngạt rồi nên Cảnh Vân Tranh vẫn phải đứng dậy và xách mạng ra ngoài.
Đi trên đường phố lớn, đáng lý ra hôm nay là ngày đầu năm, mọi người đều bận rộn đi lễ chùa hoặc ở nhà quây quần với gia đình, chỉ có một mình Cảnh Vân Tranh là quá rảnh rỗi mà không biết phải đi đâu. Đột nhiên tầm mắt của Cảnh Vân Tranh lại hướng về phía của một quán coffee nhỏ với cái tên khá là thơ mộng, quán coffee tên là “Phía sau cầu vồng”, cô liền kinh ngạc, không ngờ lễ Tết như vậy mà vẫn có quán coffee mở cửa. Không nghĩ ngợi nhiều, cô liền đẩy cửa vào trong.
Bất chợt lúc này cô lại thấy sự lúng túng của chủ quán, hóa ra chủ quán ở đây là nam, thoạt nhìn thì vẫn còn trẻ, hình như còn có chút nhút nhát nữa chứ. Cảnh Vân Tranh đi đến trước quầy gọi nước, chủ quán kia dường như đang khẩn trương lắm, chẳng lẽ đây là ngày khai trương sao?
– Cho hỏi… Quán của anh còn tiếp khách không ạ?
– Có… Có chứ. Quý khách muốn dùng gì?
– Cho tôi một ly Capuchino nóng.
Nói xong, Cảnh Vân Tranh liền tìm một chỗ gần cửa sổ, không gian quán cũng khá xinh đấy chứ, nếu như có thể cùng người mình yêu mở ra một cái quán như thế này cũng không phải ý nghĩ tồi đâu, hơn nữa tâm trạng bây giờ của Cảnh Vân Tranh khá phức tạp, nửa muốn tiếp tục theo đuổi Tước Xạ, nửa lại thôi…
Bất chợt, chính Cảnh Vân Tranh lại đắm chìm trong suy nghĩ của mình và nhìn ra ngoài đường, dòng người không tấp nập, mây trôi cũng nhẹ nhàng, đây chính là khung cảnh tuyệt vời nhất vào dịp Tết.
Chủ quán đưa nước ra cho cô thì cũng nhìn được trong nét mặt có vài tia u sầu, anh liền không ngần ngại lấy thêm cho cô một chiếc bánh ngọt, Cảnh Vân Tranh nhìn xuống chiếc bánh kia, vừa định nói gì đó thì đập vào mắt của cô là nụ cười của anh chủ quán, anh ta nói:
– Cô là vị khách đầu tiên của quán, nên tôi muốn mời cô chiếc bánh nhỏ này. Hơn nữa nhìn cô hình như đang có tâm sự đúng không? Ăn đồ ngọt thì sẽ giải tỏa tâm trạng tốt hơn. Chúc quý khách ngon miệng.
Cảnh Vân Tranh cũng bị anh ta làm cho ngơ ngác, bất giác lại đưa mắt nhìn theo bóng dáng của anh ta, dường như ngoại trừ hai ông anh quý hóa của mình ra thì đây là người đàn ông đầu tiên để tâm đến tâm trạng của cô thì phải.
Đưa chiếc nĩa lên, ăn một miếng bánh ngọt, quả nhiên anh ấy nói đúng, ăn đồ ngọt sẽ làm cho bản thân thoải mái hơn, nhưng mà… Nói thế nào thì cũng chẳng phải thuốc thần, cũng không thể hoàn toàn lấy đi hết phiền muộn của cô ấy. Nhưng kinh ngạc này còn chưa kịp qua thì một sự ngạc nhiên khác lại đến, anh chủ quán nhiệt tình còn sợ Cảnh Vân Tranh buồn chán nên đã đem đến chỗ của cô một chú gấu bông cỡ đại, còn đặt ở phía đối diện của cô, nói:
– Vị tiểu thư xinh đẹp này ở đây một mình rất nguy hiểm, tôi xin gửi tạm vệ sĩ của tôi, cô có thể gọi cậu ấy là A Đại.
Cảnh Vân Tranh liền bật cười, vẻ bề ngoài của người nam nhân này có vẻ khá là nhút nhát, nhưng cô lại không ngờ anh ta lại biết cách dỗ ngọt như vậy. Cậu trai kia cuối cùng cũng đã nhìn thấy được nụ cười của mỹ nhân, anh liền nói:
– Xin chào, tôi tên là Cố Tần, là chủ quán coffee này, không biết có hân hạnh làm quen vị tiểu thư này không?
– Tôi là Cảnh Vân Tranh.
Cố Tần liền gật đầu, sau đó còn không quên hỏi cô tại sao hôm nay lại đi lung tung ở đây mà không về nhà ăn Tết cùng gia đình. Nhắc đến đây thì Cảnh Vân Tranh liền thở dài, tựa như là quen biết đã lâu, cô liền cùng Cố Tần tâm sự.
Không chỉ có Cố Tần ngây ngốc hỏi mà Cảnh Vân Tranh cũng không hiểu mà hỏi anh:
– Vậy tại sao anh lại khai trương vào hôm nay. Rõ ràng anh biết hôm nay sẽ không có khách mà?
Cố Tần liền gãi gãi đầu, anh có chút ngượng ngùng đáp:
– Thật ra tôi có chút nhút nhát, nếu khách đông quá thì tôi lại sợ… Nhưng vì đam mê nên tôi vẫn kiên trì mở quán, dù gia đình tôi không đồng ý.
Cảnh Vân Tranh liền mở to mắt kinh ngạc, Cố Tần này đúng là thú vị đó chứ… Một người đàn ông hai mười sáu tuổi, có hội chứng sợ đám đông, nhưng lại muốn mở một quán coffee, quả nhiên là người kỳ cục thường làm những chuyện kỳ lạ.
– Vậy… Anh có thể thử mở một quán coffee mèo, nếu như ở đây không chỉ có mỗi mình anh thì chắc sẽ không sao đâu nhỉ?
– A, sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ. Nhưng mà… Tôi chỉ sợ bản thân quá bận, sẽ không có thời gian chăm sóc cho tụi nó.
Cảnh Vân Tranh liền xung phong đến đây giúp đỡ anh. Mặc dù họ chỉ mới quen biết không lâu, nhưng cô lại cảm thấy con người của Cố Tần khá tốt, nếu mối quan hệ bạn bè này có thể giữ được thì cũng không phải là chuyện xấu.
Sau một hồi nói chuyện với nhau thì Cố Tần cũng xin số điện thoại để liên lạc, Cảnh Vân Tranh cũng không ngại mà đồng ý. Hai người sau khi thêm bạn bè trên mạng xã hội xong thì lại tiếp tục nói chuyện với nhau, từ những chuyện marketing cho quán nước, rồi lại đổi sang nói về vấn đề tình cảm.
Lúc này, Cảnh Vân Tranh cũng có kể về Tước Xạ cho Cố Tần nghe, cứ nghĩ người nam nhân này ngốc về mảng yêu đương nhưng không ngờ anh lại nhìn cô, cười nói:
– Có những mối tình chỉ ở bên nhau chưa đến một tuần đã kết hôn, có những người dường như là dành chọn thanh xuân nhưng lại dở dang… Tình yêu mà, nó biến hóa khôn lường, có khi mối tình của cô và anh chàng kia là có duyên không phận, nếu cứ cưỡng cầu thì chỉ dành sự đau khổ cho nhau.
Cảnh Vân Tranh nhìn thẳng vào mắt của Cố Tần, hình như anh nói rất đúng… Vì Tước Xạ ở bên cạnh Diệp Vấn không lâu, nhưng họ đã chuẩn bị kết hôn… Nếu không phải bi kịch hôm đó xảy ra thì có lẽ họ đang hạnh phúc bên nhau rồi… Còn cô, Cảnh Vân Tranh và Tước Xạ quen biết nhau nhiều năm, nhưng mối quan hệ chỉ dừng lại ở mức chủ – tớ mà thôi.
– Cố Tần, tôi không nghĩ anh lại hiểu biết về chuyện tình cảm đó.
– Thật ra tôi cũng từng như cô vậy, yêu đơn phương một người nhiều năm, nhưng vì tính cách nhút nhát nên đã bỏ lỡ cô ấy… Trước ngày cô ấy kết hôn, thì cô ấy đã từng nói “Cũng may lúc đó cậu không bốc đồng mà tỏ tình với tớ, vì nếu cậu làm như vậy thì đến tình bạn chúng ta cũng không thể làm được”. Yêu, không phải là để người đó ở bên cạnh mình, mà yêu chính là hạnh phúc khi nhìn người kia hạnh phúc.
Cố Tần nói hình như rất có lý, mặc dù hiện tại Diệp Vấn đã qua đời, nhưng tình cảm của Tước Xạ chắc chắn sẽ không dành cho cô, thay vì cứ mải mê ở đây chờ đợi Tước Xạ thì cô nên tìm một người khác yêu mình.
– Anh nói rất đúng, tôi phải từ bỏ thôi.
Cố Tần nhìn Cảnh Vân Tranh rồi mỉm cười gật đầu, sau khi giải bày tâm sự xong thì cô cũng vươn vai một cái, quả nhiên là nói ra hết tâm sự thì thoải mái hẳn, cô cũng không nghĩ là mình sẽ tâm sự với một chàng trai vừa mới quen biết thế này, nhưng hình như cô lại có một cảm giác… Người nam nhân này rất đáng tin.
– Cố Tần, cảm ơn anh.
– Không có gì, cô là người bạn đầu tiên của tôi, tôi cũng hi vọng mối quan hệ của chúng ta sẽ tốt hơn bây giờ.
Cảnh Vân Tranh nhìn anh rồi mỉm cười, nụ cười dịu dàng bất chợt lại làm cho Cố Tần giật mình, chẳng biết là tại sao… Nhưng anh lại thấy cô gái này rất đáng yêu!