Lời đồn này cũng truyền vào tai Cự Quỷ Vương, sắc mặt Cự Quỷ Vương âm trầm nhưng nội tâm nóng rực, lúc nhìn về phía Trần gia, trong mắt của hắn còn có ý tán thưởng.
Vị Trần phu nhân kia cũng sớm bị Bạch Tiểu Thuần an bài tu sĩ bên người đưa đến thành Cự Quỷ, hiện tại sắc mặt của hắn âm lãnh mang theo mấy vạn Hồn Tu tiến thẳng tới gia tộc cuối cùng, Bạch gia!
Trên đường đi, Trần Hải tới bên người Bạch Tiểu Thuần, thỉnh thoảng nhìn Bạch Tiểu Thuần, đáy lòng kính nể rất nhiều, nhất là nghĩ đến Bạch Hạo có ham mê như thế, hắn càng mở rộng tầm mắt, loại chuyện này, có can đảm trắng trợn như vậy, có thể thấy được Bạch tổng quản trước mắt có quyền thế ngập trời, hắn âm thầm cân nhắc, về sau nên tiếp xúc với Bạch Hạo nhiều hơn.
Chu Nhất Tinh cảm thấy cổ quái nhưng không lên tiếng, trong đầu đang suy nghĩ mình thân là tùy tùng, xem ra sau này phải lưu ý phu nhân nhà người khác nhiều hơn...
Bạch Tiểu Thuần làm sao không biết thần sắc của hai người bọn họ, nhưng hắn ủy khuất và bất đắc dĩ, hết lần này tới lần khác chuyện này không thể giải thích, hắn chỉ có thể thở dài trong lòng, lúc tâm phiền, lúc ánh mắt nhìn về phía Bạch gia, trong mắt của hắn mang theo hàn quang.
Từ lúc đi tới Bạch gia cho đến bây giờ, hình ảnh gút mắc xuất hiện trong đầu Bạch Tiểu Thuần, cuối cùng tất cả hình ảnh đều biến mất, trong đầu hắn chỉ còn lại thân ảnh sắc mặt tái nhợt nằm dưới đại thụ.
- Bạch Hạo...
Bạch Tiểu Thuần thì thào, Thiên Nhân Hồn cũng tốt, ân oán cũng được, tất cả là gút mắc nhân quả, mà hắn cũng phải cho đồ nhi của mình một câu trả lời.
Hiện tại chính là thời khắc đó.
Tiếng thét truyền khắp bốn phương, mấy vạn thân ảnh hóa thành hào quang bay về phía Bạch gia, càng ngày càng gần, sát ý như mây đen áp đỉnh giống như có thể nghiền nát tất cả.
Bạch gia hiện tại lòng người bàng hoàng, rất nhiều tộc nhân đều hoảng hốt bi thiết, không giống với Trần gia và Thái gia, tộc nhân dòng chính Bạch gia hiểu rõ mình mới là đại thù sinh tử với Bạch Hạo!
Tuy không phải tất cả tộc nhân Bạch gia đều như vậy, những chi mạch cũng khẩn trương nhưng phần lớn cũng không có quá lo lắng, đầu tiên bọn họ không phải dòng chính, hơn nữa không có thù hận với Bạch Hạo, thứ yếu, bọn họ không tham dự vào việc truy sát Bạch Hạo.
Cho dù cuối cùng lúc phản loạn, mặc dù bọn họ xông vào thành Cự Quỷ, trong các tộc nhân truy sát Bạch Tiểu Thuần lại không có bọn họ.
Tất cả do dòng chính chủ đạo, cho dù tộc trưởng hay tộc lão ra tay với Bạch Hạo đều là dòng chính, cho nên hiện tại Bạch gia phân biệt rõ ràng, dòng chính và chi mạch.
Từ xa có thể nhìn thấy dòng chính bị vây vào giữa, bốn phía đều là tộc nhân chi mạch, cả đám trầm mặc và lạnh lùng nhìn sang đám người dòng chính Bạch gia.
Trong này có tộc trưởng Bạch gia, có Thái phu nhân, có đại tộc lão Hình đường, còn có mấy tộc lão và hơn ngàn tộc nhân, sắc mặt cả đám tái nhợt và tuyệt vọng.
Bọn họ không phải không muốn bỏ chạy, có thể trời đất bao la nhưng không nơi cho bọn họ dung thân, lại có thù hận với Bạch Hạo, người qua đường sớm biết cả rồi, từ khi từ thành Cự Quỷ trở về, Bạch Tiểu Thuần quật khởi và thế lực khắp nơi nịnh nọt Bạch Tiểu Thuần đã để mắt tới Bạch gia.
Nhất là sau khi Bạch Tiểu Thuần được bổ nhiệm làm đại tổng quản, hắn lại âm thầm an bài thế lực khắp nơi ra tay chèn ép Bạch gia, càng chú ý tới Bạch gia nhiều hơn, thậm chí ngoài sáng trong tối đều phong tỏa Bạch gia, trừ phi Bạch gia điên cuồng phá vây, bằng không cũng không ai chạy thoát.
Mà một khi điên cuồng phá vây, việc này đầu tiên phải được tất cả người Bạch gia đồng ý, thứ yếu... Cự Quỷ Vương còn chưa có ý định xử lý ba đại gia tộc, một khi bọn họ phá vây, chắc chắn sẽ bị tiêu diệt.
Bạch gia cũng không phải bền chắc như thép, âm thầm đã rạn nứt nên làm gì có việc thống nhất ý kiến, thế là kéo dài tới bây giờ. Lại trọng yếu nhất... Những tộc lão và tộc nhân chi mạch Bạch gia đều hiểu rõ, việc này nhất định phải cho Bạch Hạo một công đạo, nếu để dòng chính chạy trốn, như vậy Bạch Hạo sẽ tức giận khai đao với chi mạch..
Cho dù vì bản thân hay vì Bạch gia, dòng chính nhất mạch sẽ bị đẩy ra dập tắt lửa giận của Bạch Hạo.
Hiện tại Bạch gia hoàn toàn yên tĩnh, tộc nhân chi mạch kiềm chế chung quanh, người dòng chính nhất mạch run rẩy, trong đó có không ít tôi tớ, trong đó có một nha hoàn, đó là người lúc trước mỉa mai Bạch Tiểu Thuần, còn có một lão giả, đó là quản sự răn dạy Bạch Tiểu Thuần, mỗi người đều là người đã từng chán ghét và khi dễ Bạch Hạo.
Hiện tại bọn họ tuyệt vọng, nhất là tộc trưởng Bạch gia, sắc mặt hắn tái nhợt, nội tâm đắng chát, trước kia ở sống bảo vệ thành, Bán Thần Hồn bạo đã làm nửa người của hắn biến mất, tu vi tiếp cận sụp đổ, sau khi sử dụng bí bảo nội tình của Bạch gia mới khôi phục, nhưng bây giờ theo thời gian trôi qua, sắc mặt của hắn càng dữ tợn, bên cạnh hắn, Thái phu nhân mặt không còn chút máu, khi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh mắt sợ hãi cũng không thể lấn át được oán độc sâu trong mắt.
Nếu nói trong đám người ai hận Bạch Hạo nhất, chính là Thái phu nhân này, đồng dạng, người sợ hãi và tuyệt vọng nhất cũng là nàng, nàng làm sao cũng không dự liệu được, Bạch gia bỏ ra cái giá lớn như thế cuối cùng vẫn bại, mà Bạch Hạo từ đó một bước lên trời.
Toàn bộ Bạch gia lâm vào yên tĩnh, trong đám người chung quanh có một nữ tử, nữ tử này tướng mạo mỹ lệ, trong sắc mặt bất nhẫn, cũng có phức tạp, khi thì ngẩng đầu nhìn bầu trời xa xa, nữ tử này chính là Ngũ tiểu thư, xem như là nàng cũng không nghĩ ra Bạch Hạo lại có địa vị như vậy.
Trong đám người còn có một lão giả, ẩn ẩn có thể thấy được tộc lão chi mạch chung quanh đều lấy người này cầm đầu, lão giả này chính là đại tộc lão Pháp đường, trong thần sắc của hắn tràn đầy cảm khái, lúc trước Bạch Tiểu Thuần mưu phản Bạch gia, hắn nhắm mắt lại cũng hiển hiện trước mắt...
- Đáng tiếc... Kỳ lân tử chân chính của Bạch gia!
Lão giả thở dài, tuy hắn là đại tộc lão nhưng không dám không theo lệnh của lão tổ, hắn chỉ có thể làm là không tham gia và không xuất thủ với Bạch Hạo.
Đúng lúc này đại tộc lão Pháp đường và Hình đường biến sắc, những tộc lão khác và tộc trưởng Bạch gia hít thở dồn dập, trên bầu trời có tiếng nổ như sấm sét từ nơi xa vọng tới, ngay sau đó là sát ý kinh người bao phủ chân trời.