bất quá suy nghĩ mình bây giờ địa vị cao như vậy rồi, tự nhiên muốn trực tiếp cùng Triệu Hùng Lâm đối thoại, như Triệu Đông Sơn muộn như vậy bối phận, tự mình không cần phải quan tâm.
Trong Thiên Hầu tháp, tâm thần Triệu Hùng Lâm cũng đang lan man. Lúc này cảm nhận được chuyện bên ngoài thì mặt hắn nhăn lại, cố cưỡng ép bản thân nhịn xuống, không để ý đến.
- Bạch Hạo, cầm lấy hồn rồi đi nhanh đi!
Triệu Đông Sơn cắn răng nhẫn nhịn bay lên, tay áo hất lên ném ra một quả thủy tinh. Thủy tinh cầu này sáng long lanh, hòa quang tản mác, lại có uy áp khiếp người, trông rất bất phàm. Bên trong có ẩn chứa một ánh lửa, chính là Thiên Nhân hồn thuộc tính hỏa.
Thấy quả cầu thủy tinh như một vệt cầu vồng bay thẳng đến, Bạch Tiểu Thuần liều giơ tay tiếp lấy, mặt mày hắn hớn hở, ngẩng nhìn Triệu Đông Sơn.
- Đây chẳng phải chính là Đông Sơn đại chất tử đó sao, ha ha, các ngươi khách khí quá, gói ghém Thiên Nhân hồn của ta vào thủy tinh nữa. Không tệ, không tệ! Đến đến đến, hôm nay Bạch thúc thúc cao hứng, ngươi mau bái kiến ta một cái. Bạch thúc thúc sẽ thưởng cho.
Bạch Tiểu Thuần cười híp mắt nhìn Triệu Đông Sơn. Tên này đã mấy lần đắc tội mình, hôm nay chính mình đã đến tận đây lẽ nào lại dễ dàng bỏ qua.
Hơi thở Triệu Đông Sơn bắt đầu rối loạn. Nghe Bạch Tiểu Thuần rõ ràng gọi mình đại chất tử, nộ khí trong lòng hắn tăng vọt lên suýt nữa là không thể kềm chế, cũng may hắn biết chiến lực Bạch Tiểu Thuần không tầm thường, với lại thân là Giám Sát sứ, lại có ba nghìn Thi Khôi tràn ngập sát khí nên hắn chỉ có thể cố gắng đè lửa giận xuống, trầm giọng quát.
- Bạch Hạo, hồn đã giao cho ngươi, sao người còn chưa đi? Nơi này không chào đón ngươi!
Hắn vừa dứt lời, Bạch Tiểu Thuần đã trừng mắt trở mặt cực nhanh, trong chớp mắt đang từ cười tủm tỉm đã chuyển thành tức giận. Bạch Tiểu Thuần giơ tay chỉ Triệu Đông Sơn.
- Đại chất tử, ngươi có ý gì? Nơi đây không chào đón ta? Ta đại diện cho Đại Thiên Sư, ngươi không chào đón ta, chính là không chào đón Đại Thiên Sư!
- Ngươi...
Triệu Đông Sơn nghe xong thì trong lòng biệt khuất như muốn phát nổ, đang định giải thích nhưng Bạch Tiểu Thuần không cho hắn cơ hội, tiếp tục cất lời.
- Không chào đón Đại Thiên Sư, chính là các ngươi miệt thị triều đình, miệt thị Khôi Hoàng, chẳng lẽ Triệu gia các ngươi có âm mưu mờ ám!
Bạch Tiểu Thuần hét lớn. Hắn phất tay phải, lập tức ba nghìn Thi Khôi liền bộc phát sát khí ầm ầm hình thành một vòng xoáy màu đen, bao phủ không trung phía trên Triệu gia.
- Ta không có ý đó!
Triệu Đông Sơn nhất thời nóng nảy nhưng hắn cãi không lại Bạch Tiểu Thuần. Trên thực tế từ khi đảm nhận chức Giám Sát sứ, Bạch Tiểu Thuần đặc biệt ưa thích chụp mũ những người từng có ý đồ mưu hại hắn, chỉ cần người đó vừa mở miệng là hắn chụp mũ liền. Chiêu này rất lợi hại, đừng nói là Triệu Đông Sơn, cho dù là cha hắn cũng không chịu nổi. Thậm chí là Thiên Công Trần Hảo Tùng, lần trước bị Bạch Tiểu Thuần chụp mũ xuống cũng chỉ có thể lựa chọn nén giận.
- Ồ? Là ngươi chột dạ!
Hai mắt Bạch Tiểu Thuần sáng lên, giống như hắn đã bắt được nhược điểm vậy. Vừa dứt lời hắn liền hưng phần giơ tay lên như muốn hạ lệnh. Triệu Đông Sơn hô hấp gấp rút, lần này hắn kịp phản ứng, vội vã tiến tới, hít sâu một hơi cố kềm cơn phẫn nộ, hướng về Bạch Tiểu Thuần cúi đầu ôm quyền.
- Vãn bối... Đông Sơn... bái kiến Giám Sát sứ đại nhân!
Triệu Đông Sơn căm phẫn thiếu điều muốn thổ huyết, nhưng bây giờ Bạch Hạo không còn như lúc trước, bây giờ hắn và cha hắn đều không thể trêu vào, chỉ có thể cúi đầu để tạm bình an. Ở trong tháp cao, Triệu Hùng Lâm cũng tức giận đến mức tay chân toàn thân đều run rẩy.
Bạch Tiểu Thuần hơi bất mãn nhìn Triệu Đông Sơn, hắn tự hỏi thế quái nào mà tên Triệu Đông Sơn này lại ứng biến nhanh đến thế, tự thấy đáng tiếc, hắn đang muốn mượn cơ hội này để vơ vét tài sản Triệu gia.
- Hiểu chuyện nhanh đến vậy, thật mất hứng.
Bạch Tiểu Thuần bất mãn buông tay xuống, do không thể viện cớ được nữa nên hắn rất không vui. Hắn đảo mắt nhình quanh Triệu gia rồi chỉ vào hai bức tượng thú trắng noãn kia.
- Hai pho tượng này trông rất khả nghi. Người đâu, mau đưa đến phủ của ta để bản Giám Sát sứ nghiên cứu cẩn thận một chút.
Hắn vừa dứt lời thì mấy trăm Hắc Giáp Thi Khôi liền tiến lên, chẳng ngó ngàng gì đến Triệu gia, hướng thẳng đến hai bức tượng.
Chân mày Triệu Đông Sơn nhảy dựng, gân xanh trên trán giật giật, nhưng do không nghe thấy cha mình truyền âm chỉ thị nên hắn chỉ có thể nhịn xuống, để mặc mấy trăm Thi khôi đem hai bức tượng, mà Triệu qua rất trân quý kia, cứng rắn nhổ lên khỏi mặt đất.
Bạch Tiểu Thuần nhìn về Thiên Hầu tháp, chờ đợi hồi lâu nhưng Triệu Hùng Lâm thủy chung vẫn không xuất hiện. Chuyện đó khiến Bạch Tiểu Thuần hơi cụt hứng, hắn hừ một tiếng, lúc này mới quay người gọi đại quân Thi khôi mang hai pho tượng cùng đi.
- Dám trêu ta ư! Triệu Đông Sơn đã nhiều lần ra tay với ta, pho tượng này xem như là đền bù.
Bạch Tiểu Thuần vênh váo rời đi.
Cho đến khi Bạch Tiểu Thuần đã đi xa, trong Thiên Hầu tháp mới truyền ra tiếng gầm nhẹ của Triệu Hùng Lâm, hắn thở hồng hộc rất lâu. Hết lần này đến lần khác, cục tức uất nghẹn trong người không cách nào bộc phát, đến giờ mới có thể gào thét để giải tỏa bớt.
Còn Triệu Đông Sơn lúc này lại lâm vào trầm mặc, trong lòng đắng chát. Hắn thật sự đã kinh sợ Bạch Tiểu Thuần rồi, hắn than thầm, nếu sớm biết có chuyện ngày nay, thì lúc trước cho dù có thế nào hắn cũng không muốn đắc tội với đối phương.
Thu lấy Thiên Nhân hồn, mang theo pho tượng về tới Giám Sát phủ, sau khi an bài thi khôi thủ hộ, Bạch Tiểu Thuần ngồi khoanh chân ngồi ở chỗ bế quan suy nghĩ về lời nói của Đại Thiên Sư ngày hôm qua.
- Kế tiếp đành phải chờ Đại Thiên Sư truyền chỉ rồi. Cũng không biết là đến khi nào nữa, không biết Đại Thiên Sư muốn tịch biên bao nhiêu gia tộc đây...
Trong lòng Bạch Tiểu Thuần tràn đầy chờ mong. Hồi lâu sau, khi hắn đang định tiếp tục nghiên cứu lửa mười tám màu thì bên ngoài chỗ hắn bế quan xuất hiện thân ảnh của Chu Nhất Tinh.
- Chu Nhất Tinh cầu kiến đại nhân!
Chu Nhất Tinh đã được Bạch Tiểu Thuần an bài làm người của Giám Sát phủ. Ở đây tuy bị thi khôi nhìn chằm chằm, nhưng chỉ cần hắn không có ác ý thì mọi chuyện đều vô sự.