Mục lục
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Nhĩ Căn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Loại ban thưởng này, phù hợp với thân phận của Cự Quỷ Vương, càng làm cho Cự Quỷ Vương cảm thấy mỹ mãn. Hắn muốn cũng chính là một nơi cư trú. Một căn cứ địa để hắn hồi tưởng lại thế giới Thông Thiên.

Lúc này, trong sự kích động, Cự Quỷ Vương lại cúi đầu.

- Cảm ơn Thánh Hoàng!

Lúc đứng dậy, khí chất toàn thân của Cự Quỷ Vương cũng không giống trước đó. Hắn biết, từ giờ khắc này, mình ở đại lục Vĩnh Hằng này, đã coi như là đứng vững gót chân, không còn là tán tu lưu lạc, không cần phải luôn luôn lo lắng tới nguy cơ sinh tử. Hắn muốn làm, chính là giống như đã thương lượng cùng Bạch Tiểu Thuần trước đó, muốn mượn trợ giúp của Thánh Hoàng Triều, ở trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng, hoàn toàn đứng vững!

Bạch Tiểu Thuần cũng rất phấn chấn. Nhìn thấy Cự Quỷ Vương được ban thưởng một châu, hắn nghĩ công lao của mình lớn hơn nữa, lúc này trong lòng tràn đầy chờ mong, nhìn về phía Thánh Hoàng.


- Bạch Tiểu Thuần, nghe chỉ!

Ánh mắt Thánh Hoàng rơi vào trên người Bạch Tiểu Thuần, lóe lên ánh sáng khó có thể điều tra, bỗng nhiên mở miệng.

Khí tức của Bạch Tiểu Thuần dừng lại, thần sắc cũng trở nên nghiêm nghị cung kính. Hắn hiểu rõ thời điểm nên cúi đầu thì phải cúi đầu. Thời điểm nên biểu hiện thì sẽ biểu hiện. Loại chuyện như vậy, không mất mặt, lợi ích nắm được trong tay mới là trọng điểm.


- Bạch Tiểu Thuần công đức quá to lớn. Địa vị ở thế giới Thông Thiên lại càng tôn cao, danh vọng không ai bằng!

- Hiện sắc phong... Bạch Tiểu Thuần làm... Thông Thiên Công!

- Bên trong Thánh Hoàng Triều ta, chỉ có Thiên Tôn mới có thể xưng vương. Dưới vương lại là công. Thông Thiên Công là đứng đầu các công, gần với vương!

- Phần thưởng, một tòa phúc địa bên trong Thánh Hoàng Thành. Phần thưởng một long ngư trong thiên trì, phần thưởng công bào, dây lưng bảy màu!

Thánh Hoàng thả nhiên mở miệng, trong âm thanh vang vọng, mấy nghìn quyền quý hai bên, mỗi người đều lộ ra thần sắc nghiêm nghị.

Phần thưởng này, có thể nói là cực lớn. Bất kể là Thông Thiên Công, hay phúc địa, hoặc là một con long ngư, đều đủ để khiến cho người ngoài chấn động. Còn có công bào này cũng là pháp bảo. Thắt lưng bảy màu còn có thể khiến cho Bạch Tiểu Thuần từ nay về sau ra vào hoàng cung, không bị khí linh trấn áp.

Tất cả những điều này, bất luận nhìn thế nào, đều vô cùng phong phú. Duy nhất chỉ có... đều là hư danh!

Thân phận thật sự của Bạch Tiểu Thuần không giống người thường. Giống như Cự Quỷ Vương, sau khi Thánh Hoàng so sánh, có thể cho hắn khống chế một châ. Nhưng Bạch Tiểu Thuần lại không được. Thánh Hoàng tuyệt đối sẽ không cho người của thế giới Thông Thiên có nửa cơ hội tự lập!

Hắn muốn chính là dung hợp. Hắn là để cho người của thế giới Thông Thiên hoàn toàn dung nhập vào bên trong Thánh Hoàng Triều, khiến cho bản thân mình lớn mạnh. Cho nên hắn tất nhiên sẽ không cho vị Khôi Tổ Bạch Tiểu Thuần này có nửa điểm thực chức!

Hắn muốn, chỉ là Bạch Tiểu Thuần ngoan ngoãn ở lại bên trong Thánh Hoàng Thành, làm một tượng trưng là tốt rồi. Đợi đến khi Thánh Hoàng Triều hoàn toàn dung hợp người của thế giới Thông Thiên xong, tác dụng của Bạch Tiểu Thuần cũng sẽ không có nữa. Tới khi đó, sinh tử đều ở trong một ý niệm của hắn.

Trên thực tế, cho dù Bạch Tiểu Thuần không có ném danh trạng này, chỉ cần tới, hắn cũng sẽ dành cho ban thưởng tương tự. Hiện tại Bạch Tiểu Thuần bắt trói Quỷ Mẫu đến, ngoài mặt hắn thoạt nhìn hài lòng, mặc dù cũng thật sự có chút cao hứng. Nhưng trên thực tế tất cả những điều này đều chỉ là vẻ bề ngoài. Ở trong lòng của hắn, cũng có phần thở dài.

Hắn thở dài chính là công lao như vậy, khiến cho bản thân hắn là Thánh Hoàng, cũng không thể không suy tính một chút tới cảm nhận của các quyền quý bên trong hoàng triều cùng với Tà Hoàng Triều. Bạch Tiểu Thuần thật sự đưa tới lễ vật quá lớn. Lớn đến mức hắn không thể không cho ra một ít phần thưởng thực chất. Cho nên hắn mới sắc phong Cự Quỷ Vương làm đại tôn cùng với ban thưởng địa phương một châu.

Nếu không, hắn tuyệt đối sẽ hoàn toàn không cho người của thế giới Thông Thiên có cơ hội.

- Chờ thêm một chút thời gian, tìm lý do lấy đi thân phận này của Cự Quỷ là được.

Trong lòng Thánh Hoàng thầm cười lạnh. Nhưng biểu hiện ra ngoài, hắn lại đầy vẻ ôn hòa nhìn Bạch Tiểu Thuần.

- Thông Thiên Công, ngươi mới tới Thánh Hoàng Thành, có thể đi lại làm quen một thời gian. Chuyện liên quan tới thế giới Thông Thiên, còn có các tu sĩ của thế giới Thông Thiên, ngươi không cần quá nhớ mong. Tất cả đều có bản hoàng làm chủ cho ngươi!

- Đoạn đường này mệt nhọc rồi. Thông Thiên Công có thể đi nghỉ ngơi. Sau này lại ở bên trong Thánh Hoàng Thành, an tâm tu luyện. Hi vọng ngươi có thể sớm ngày đột phá tu vi, thăng cấp Thiên Tôn, cho Thánh Hoàng Triều ta thêm một vị vương nữa!

Nghe lời Thánh Hoàng nói, nhìn vẻ mặt nghiêm nghị mọi người ở bốn phía xung quanh này che giấu cảm giác lạnh lẽo, Bạch Tiểu Thuần làm sao có thể không nhìn ra cái gọi là ban thưởng này, đều là hư ảo.

Tuy nói ở trên đường đến đây, hắn cùng với Cự Quỷ Vương đã bàn bạc trước, cũng đoán được kết quả này. Nhưng trên thực tế trong lòng hắn vẫn mang theo một chút hy vọng. Lúc này có thể thấy, mục đích của Thánh Hoàng Triều, cùng Tà Hoàng Triều chung quy vẫn là giống nhau.

Chỉ có điều thủ đoạn khác nhau mà thôi.

- Sợ là nếu không ném danh trạng này, ngay cả Cự Quỷ Vương cũng sẽ không có địa phương một châu!

Bạch Tiểu Thuần hiểu rất rõ tất cả những điều này. Hắn biết hai vị Hoàng giả này, đều là cá mè một lứa.

- Một kẻ hung tàn, một kẻ xảo trá...

Bạch Tiểu Thuần mỉm cười. Tuy hắn có chút tiếc nuối, nhưng lại không có mất mát. Bất kể như thế nào, Thánh Hoàng có một câu nói rất đúng.

- Ta thật sự cần phải tu hành, khiến mình sớm ngày đột phá!


Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu, hướng về phía Thánh Hoàng ôm quyền cúi đầu. Sau đó, hắn đang muốn cùng Cự Quỷ Vương rời đi. Nhưng vào lúc này, vị Lưu Thiên Hầu kia lúc này thần sắc đại biến, vội vàng lao ra hô to.


- Thánh Hoàng bệ hạ, trăm triệu không thể để cho Bạch Tiểu Thuần này ở lại Thánh Hoàng Thành. Nếu không Thánh Hoàng Thành lâm nguy!


Giọng nói của Lưu Thiên Hầu mang theo sự lo lắng. Dường như tâm tình cũng ở trong một chớp mắt này trở nên khẩn trương đến cực hạn, khiến cho âm điệu có chút sắc bén, ở quảng trường này lần lượt vọng ra, khiến cho mấy nghìn quyền quý bốn phía xung quanh, mỗi người đều nhíu mày.


Bước chân của Bạch Tiểu Thuần chợt dừng lại. Lời Lưu Thiên Hầu nói, khiến cho hắn trợn trừng mắt. Cự Quỷ Vương ở bên cạnh, trong lòng lại thầm vui vẻ. Lúc nhìn về phía Lưu Thiên Hầu, hắn đầy vẻ chờ mong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK