Chỉ có bức tượng Chúa Tể này vẫn đứng sừng sững ở nơi đó. Hình như cho dù thời gian trôi qua bao lâu, nó đều sẽ không xuất hiện biến hóa quá lớn. Tới một mức độ nào đó, giống như vĩnh hằng.
Tâm thần Bạch Tiểu Thuần chấn động mãnh liệt. Hơi thở của hắn trở nên gấp gáp nhất từ trước tới nay. Từ trước đến nay hắn chưa từng nghĩ tới, lại có một người có thể chỉ một câu nói, khiến cho biển cả hóa ruộng dâu, khiến cho thiên địa nghịch chuyển, tất cả năm tháng vạn năm trôi qua.
Hắn càng không có cách nào tưởng tượng được, nếu như phương pháp này sử dụng ở trên người tu sĩ, sẽ phải đáng sợ tới mức nào. Hắn không thể tưởng tượng nổi, cho dù là cường hãn giống như Thái Cổ, cũng sẽ ở trong một câu nói này, trực tiếp trở thành tro bụi!
- Chúa Tể... Đây là Chúa Tể sao...
Tâm thần Bạch Tiểu Thuần chấn động mãnh liệt, dường như nhận thức bị lật đổ. Lúc này, khí linh ở bên cạnh hắn đang run rẩy.
Phù phù.
Một tiếng động vang lên.
Nó lại quỳ lạy xuống. Trong mắt nó mang theo sự kính nể, e sợ. Mà ở sâu bên trong sự kính nể, e sợ này... lại cất giấu sự tưởng niệm sâu sắc cùng bi thương.
Cùng lúc đó, theo âm thanh Chúa Tể khuếch tán, bóng người đứng ở nơi mi tâm của bức tượng Chúa Tể này rốt cuộc nhấc chân lên, chậm rãi đi về phía Bạch Tiểu Thuần.
Một bước hắn hạ xuống, trong lúc bất chợt bầu trời màu xám bạo phát ra sấm sét màu đen, công kích mặt đất, công kích tám phương, mang theo sự cuồng bạo cùng bá đạo nào đó, hình như muốn hủy diệt thế giới. Mỗi một đạo thiên lôi màu đen, cũng làm cho Bạch Tiểu Thuần có ảo giác giống như đối mặt với một quyền Thái Cổ phong bạo trước đó!
Mà trên thực tế, cảm giác của hắn không có sai. Những thiên lôi này, bất kỳ một đạo nào cũng có thể làm cho Thái Cổ biến sắc!
Giờ phút này bóng người Chúa Tể uy nghiêm vô tận, giống như là tồn tại duy nhất trong toàn bộ tinh không!
Không kết thúc. Theo bóng người Chúa Tể đi tới, mặt đất bốn phía xung quanh đã hóa từng hố sâu, lại có thể không ngừng thay đổi, dần dần xuất hiện từng bộ hài cốt. Những hài cốt này rất nhiều. Phóng tầm mắt nhìn lại, căn bản là vô số. Mặc dù thân thể của tất cả hài cốt đều vẫn hoàn chỉnh, nhưng lại có thể nhìn thấy được máu thịt của bọn họ vỡ nát cùng với tuyệt vọng cùng hoảng sợ lưu lại ở trong mắt bọn họ trước khi tử vong.
Số lượng quá nhiều. Thậm chí rất nhiều hài cốt cho dù tử vong, khí tức trên người hắn cũng là Thiên Tôn, Thái Cổ, v.v...
Thậm chí Bạch Tiểu Thuần còn thấy được một ít thân thể vô cùng khổng lồ. Rõ ràng thân thể người khổng lồ cao đâm vào trời cao. Nhưng mỗi một người đều quỳ chết ở nơi đó. Giường như trước tử vong, bọn họ muốn giãy dụa đứng lên, nhưng vẫn bị thất bại.
Tâm thần Bạch Tiểu Thuần run rẩy. Hắn bị thiên lôi trên bầu trời này, bị hài cốt nơi mặt đất này, làm cho hoàn toàn chấn động tâm thần. Cũng chính là vào lúc này, bóng người từ trên bức tượng Chúa Tể này đi tới. Hắn còn chưa đi đến bên cạnh Bạch Tiểu Thuần. Nhưng giọng nói của hắn đã vang vọng ở bên trong thế giới này ra.
- Cửa ải thứ chín mươi chín, ngươi đã thông qua. Hiện tại chỉ còn lại có cửa ải cuối cùng này!
Thời điểm âm thanh vượt qua thiên lôi, vang vọng toàn thế giới, một uy áp kinh người, lại trực tiếp từ bóng người trên bức tượng Chúa Tể đi tới, ầm ầm bạo phát.
Uy áp này giống như gió bão, trực tiếp cuốn theo tất cả ra toàn thế giới, đột nhiên đè ép về phía Bạch Tiểu Thuần. Toàn thân Bạch Tiểu Thuần run lên, hít thở dồn dập. Vào giờ phút này, thân thể máu thịt cùng xương hắn đều truyền ra những tiếng rắc rắc.
Ở dưới uy áp này, hắn lại giống như chiếc thuyền cô độc trong sóng dữ, hình như theo một ý chí của Chúa Tể, liền có thể tan thành mây khói!
Ở trong lúc tâm thần Bạch Tiểu Thuần đang chấn động mãnh liệt, bóng người từ bức tượng Chúa Tể chậm rãi đi tới. Giọng nói của hắn lại một lần nữa truyền về phía tám phương.
- Cửa ải này... cần thu được sự tán thành của bản tôn. Một khi tán thành, từ nay về sau ngươi chính là đệ tử truyền thừa của lão phu, ban tặng quạt truyền thừa!
Hai chữ tán thành, ở trong lời nói giống như sấm đình vang vọng, đặc biệt nhấn mạnh, lại giống như ẩn chứa lực quy tắc, ẩn chứa năm tháng, vang vọng ra, giống như từ viễn cổ truyền lại. Bạch Tiểu Thuần thậm chí ngay cả tư tưởng cũng ở đây một cái chớp mắt bị kéo dài. Hắn càng có một loại ảo giác, mình ở bên trong cơn sóng dữ, giống như thời gian bị kéo dà rai.
- Chúa Tể này... quá mạnh mẽ!!
Bạch Tiểu Thuần mở to mắt. Lúc này hắn khẩn trương đã đạt tới mức không có cách nào hình dung được. Nếu như nói hắn ở trước mặt Thái Cổ, còn có thể trấn định. Nhưng ở trước mắt Chúa Tể, ở dưới uy áp này, hắn hình như ngay cả khí lực, cũng bị rút đi.
Đôi mắt Bạch Tiểu Thuần lập tức lại đỏ đậm. Đây không phải là kích động. Mà là hắn đang theo bản năng vận chuyển tu vi, đi chống lại uy áp đến từ Chúa Tể.
Vào lúc này, hắn vốn không có cách nào tập trung chú ý nghe rõ lời nói bên tai. Nhưng hết lần này tới lần khác âm thanh của Chúa Tể, ẩn chứa lực kinh người, lại có thể trực tiếp nổ tung ở trong đầu Bạch Tiểu Thuần.
- Mà nếu ngươi không có cách nào đạt được bản tôn tán thành... lại phải chôn xương ở nơi đây!
Những lời này vừa ra, thiên địa biến sắc, phong vân cuốn ngược. Dường như có vô số hồn đang gào thét thê lương.
Cùng lúc đó, bóng người Chúa Tể này đã chậm rãi đi tới cách Bạch Tiểu Thuần ngoài trăm trượng. Hắn không dừng lại, vẫn đi từng bước một đến. Hắn càng tới gần, thiên địa bốn phía xung quanh hắn run rẩy. Tia chớp màu đen không ngừng bạo phát.
Hài cốt ở bốn phía xung quanh đều run rẩy. Dường như lại xuất hiện sự thê thảm khi còn sống.
- Tất cả mọi hài cốt ở bốn phía xung quanh đây, đều là tất cả người bên trong toàn bộ giới lớn Vĩnh Hằng xông vào sau khi bản tôn sáng tạo ra chiếc quạt truyền thừa quạt này, trước khi mở ra cuộc chiến tinh không!
- Những người này... Không có bất kỳ một người nào thu được tán thành. Đều ở dưới một ngón tay của bản tôn, chết ở đây, trở thành máu thịt duy trì linh lực cho quạt truyền thừa vận chuyển.
Đi ở trong đống hài cốt, bóng dáng Chúa Tể càng thêm rõ ràng. Đây là một nam tử trung niên, tướng mạo tuấn lãng khó có thể hình dung. Nhất là ánh mắt hắn, còn giống như ẩn chứa tinh không, khiến người ta chỉ mới liếc mắt nhìn, sẽ không nhịn được chìm đắm vào trong đó. Hình như ngay cả linh hồn cũng bị thu lấy.