• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vô tình, trong lúc thâm dò. Anh lại gặp được Tử Yên. Lúc đầu cũng chỉ định lợi dụng cô ấy. Nhưng hoàn cảnh cô ấy có chút đáng thương nên anh lại không nỡ. Cuối cùng thì lại làm chuyện lớn, đốt cả một bang rồi lọt vào mắt của Thời Luân.Trở thành tay sai đắc lực cho anh ta. Với cái tên Lãnh Quân

Nhưng rồi một hôm, anh ấy lại có hứng thú với về quá khứ của cô gái tên Tử Yên năm ấy. Sau khi điều tra ra được một chuyện rất quan trọng. Năm xưa Tô Y Vân có gian tình với Thời Hiên. Nghi hoặc như vậy, anh ấy liền kiểm tra. Quả không sai, Tử Yên lại là con cờ tiếp theo của anh ấy.

Nhưng sau này, vì sự ích kỉ của bản thân lại liên tục đẩy một người vô tội như Tử Yên vào trong cuộc chiến này.Lúc đầu cũng chỉ nghĩ, cô ấy vốn là con của Thời Hiên. Chắc là sẽ không gặp chuyện gì đâu. Chi bằng mượn tay cô ấy, giúp mình diệt sạch đám người đó trả thù cá nhân. Còn chuyện gì tuyệt hơn khi nhìn thấy kẻ thù bị chính người thân của mình hãm hại. Đến khi đó, chỉ cần anh ra tay bắt Tử Yên vậy là được. Nhưng không,...

Ngày đó nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Tử Yên sau bị Thời Luân làm nhục. Cô ấy không còn thiết sống. Sau này lại liên tục mất đi người thân, khiến con người thiện lương như cô ấy cũng đã trở thành ác quỷ. Từ nhân tính đến nhân dạng. Tất cả đều không còn là cô gái năm nào. Anh ấy đã tiếp tay, đưa một con người và hang quỷ. Để rồi nhận lại, là một con quỷ đầu đàn. Đáng tiếc thay, bản thân cũng dần rơi vào lưới tình của con quỷ ấy.

Vốn nghĩ rằng sau khi Thời Thiên Hành rơi vào tay Thời Tử Yên sẽ dễ dàng kiểm soát. Anh ấy chỉ cần nắm lấy cơ hội đó mà diệt trọn ổ. Không ngờ Drank thế lực ngầm khác lại xuất hiện.

Thời gian lại trôi qua, nhìn thấy mọi chuyện trước mắt Vương Thừa Kiệt đã không muốn tiếp tục nữa. Anh ấy muốn khuyên cô ngừng lại, nhưng cả hai lại bất đồng quan điểm.Hôm đó, vốn đã định bỏ mặt lại cô ấy. Nhưng lại không nỡ, rồi quay lại giúp đỡ cô ấy thoát nạn. Cuối cùng trong ván cờ này, anh ấy lại là kẻ nhường bước.

Dáng vẻ yếu đuối và dịu dàng lúc đó. Chính là cô gái năm nào anh từng yêu mến. Ngay lúc cô ấy muốn ngừng lại tất cả để đi theo anh. Anh cũng có suy nghĩ đó, không còn cảnh sát ngầm nữa. Không làm gì cả, chỉ là người bên cạnh cô ấy lúc khốn khó.

Nào ngờ, mọi chuyện lại ập đến Thời Tử Yên vạch trần thân phận của anh. Hãm hại anh ấy, nhưng sau này Gia Kỳ đã nói cho anh nghe mọi chuyện. Thì ra là anh trách nhầm người, xém chút nữa còn hại luôn cả ân nhân của mình.

Dòng kí ức của anh đã quay lại, cũng đã đưa anh đến gặp một người. Vương Thừa Kiệt lại đang đối diện với Lãnh Quân.

Một bên là phó bang chủ Thời Thiên Hành, một bên là cảnh sát ưu tú tương lai rộng mở.

Hai người nhìn nhau, lại cười một cách chua sót

" không ngờ cũng có ngày này!" Vương Thừa Kiệt tự nói với bản thân



Lãnh Quân chỉ đáp:" ngày đó nếu như không chọn Tử Yên, có lẽ bây giờ sẽ khác "

Đúng, có lẽ bây giờ sẽ khác.

" mau đi đi, cô ấy đang đợi cậu đấy!" Lãnh Quân

" nhưng mà, liệu có muộn rồi không? Trước khi đến Thời Thiên Hành tôi chưa từng nghĩ gì hết. Nhưng bây giờ, ván cờ của tôi. Tôi lại không muốn đánh nữa. Nếu thắng thì Tử Yên sẽ chết, nếu thua thì mọi người,... " Vương Thừa Kiệt lại bắt đầu lo lắng.

Lãnh Quân tiến đến, đặt tay lên vai Vương Thừa Kiệt. Cười với chính bản thân mình, sau đó lại nói:" vậy thì đừng đánh nữa, nên ngừng lại rồi "

Cũng đã một thời gian trôi qua, Thời Tử Yên. Một cái tên như mất bóng trên giang hồ. Đúng là chỉ mới vài ngày ngắn ngủi không thấy mặt, vậy mà Quang Tuấn đã chuẩn bị sẵn luôn cả tiệc ăn mừng. Ăn mừng ngày anh ta trở thành vua của thế giới ngầm. Thiệp mời cũng đã được phát đi, nói đúng thì đây cũng giống như tiệc ra mặt hoành tráng như trước đây Thời Tử Yên làm chủ Thời Thiên Hành.

Phía ngoài cổng Thời Thiên Hành, chính là đám người được mời đến. Quang Tuấn cùng Tô Đông đang vui vẻ đón tiếp họ. Đợi đông đủ cả rồi vào trong luôn một thể.

Bọn họ vừa tập trung đông đủ, Tô Đông cũng rất nhiệt tình lấy chìa khóa mở cửa ra đón chào bọn họ.

Cơ mà ngay khi vừa bước vào sảnh lớn, bọn họ đều ngạc nhiên còn hơi kinh ngạc. Thời Tử Yên ngồi trên chiếc ghế lão đại, chân bắt chéo nhau, tư thế chống cầm chờ đợi đến chán nản.

Vừa nhìn thấy Thời Tử Yên, bọn họ còn không ngừng xì xầm với nhau. Cứ tưởng là cô ấy chết rồi chứ! Mọi người đều hoang mang, chỉ có mỗi Quang Tuấn là ung dung cười khinh rồi hỏi:" quay về chúc mừng tao sao?"

Cô ấy nở một nụ cười bí ẩn rồi đáp:" chúc mừng? Ngày trước khi chúng ta ngồi vào cái ghế lão đại. Không phải cũng tranh đấu sao. Vậy thì bây giờ, chúng ta đấu xem. Ai thật sự có bản lĩnh làm chủ của cả thế giới ngầm này đi! ". Hãy 𝐭ì𝐦 đọc 𝐭ra𝐧g chí𝐧h ở # 𝗧Ru𝙈𝗧R𝑈YE 𝑁.𝑉𝐧 #

" đấu?"

Xung quanh lại liên tục xì xào, ai mà không biết bây giờ Thời Tử Yên chẳng còn mỗi 1 tên lính đi theo. Lấy gì mà đấu với Quang Tuấn. Quang Tuấn nghe thấy cũng đắc ý lắm. Anh ta liền gật gù hỏi:" đấu cái gì?"

Thời Tử Yên nhìn thẳng về phía Quang Tuấn, ánh mắt lạnh lùng giọng điệu trầm xuống. Dứt khoát nói:" cử người ra đấu, không có luật lệ gì cả. Chỉ có kẻ sống sót là người thắng cuộc!"

Cả đám bọn họ liền cười lớn rồi nói với nhau rằng Thời Tử Yên bị điên. Cô ấy vốn không còn lính, vào được trong này cũng là nhờ đây từng là địa bàn của cô.

Quang Tuấn cũng cười theo, cô ấy làm gì còn mà đấu

" cô còn người để đấu sao? Thời Tử Yên, khoanh tay chịu trói đi!"

Cô ấy nhếch mép lên rồi nói:" sao vậy, cái ghế này anh muốn có mà. Vậy thì phải dành được chứ, năm xưa tôi cũng phải không từ thủ đoạn gì mà bước lên đây ngồi. Ung dung, chễm chệ nói chuyện với anh. Bây giờ anh lại không dám, đấu với một kẻ như tôi sao?"



Nghe thấy mấy lời đó cũng có lý, Quang Tuấn cũng không đề phòng gì. Cái ghế đó là của anh ta, anh ta nhất định sẽ thắng. Với suy nghĩ đó, chẳng cần tính toán gì. Anh ta liền đồng ý

" tao chấp nhận!"

Thời Tử Yên liền nhếch mép đắc ý. Quang Tuấn búng tay, cử vào tên lên đấu. Thời Tử Yên vẫn ngồi ung dung ở đấy. Búng tay 2 cái, một đám người mặc đồ đen từ đầu đến chân xuất hiện. Tay cầm theo khẩu súng, như lính đặc chủng. Bọn họ bao vây đám người đó lại, khiến cho cả bọn liền rung sợ.

Thấy tình hình như vậy, chưa kịp để Quang Tuấn nói gì thêm. Thời Tử Yên lại búng tay thêm một cái. Tiếng súng nổ vang trời, cả đám người của Quang Tuấn đều bị ăn kẹo đồng không trượt phát nào. Bọn họ nhanh chóng đổ máu mà ngả xuống. Cũng chẳng còn mấy người trụ lại nổi.

Thời Tử Yên ngồi trên ghế, cứ thể ung dung mỉm cười. 2 người còn trụ lại cuối cùng, chính là Tô Đông và Quang Tuấn. Hai người họ từ đầu chí cuối chưa bị bắn. Nên may mắn còn sống sót.

Thời Tử Yên lúc này ra hiệu dừng lại, cô ấy bước xuống ghế. Cười lớn thật sảng khoái rồi nói

" Thời Tử Yên thật ra đã lụi tàn từ lâu rồi, hôm nay kẻ đấu với anh. Không phải là Thời Tử Yên!"

Giọng điệu này, đám người này, là cho Quang Tuấn chợt nhớ ra gì đó

" mày chính là..."

" phải, tôi chính Drank!"

Bất ngờ chồng lên bất ngờ, Thời Tử Yên chính là Drank. Một kẻ không ai ngờ đến

" ngày đó, anh gửi thư cầu cứu đến Drank mục đích lật đổ Thời Thiên Hành. Tôi đã đọc qua, thấy kế hoạch rất hay, rất tỉ mỉ. Tôi thuận nước đẩy thuyền. Âm thầm phía sau hỗ trợ đưa anh lên. Anh đúng là con hồ ly ranh ma, tôi đã đưa điều kiện với anh, chỉ được phép đụng đến Thời Tử Yên. Còn những người khác, thì không. Nhưng ngay sau khi anh thấy thế lực của Thời Tử Yên đi xuống, liền muốn phản lại Drank. Anh còn, sai Tô Đông đi tìm tin tức của Vương Thừa Kiệt. Muốn hại anh ta diệt trừ tôi, còn hại luôn cả Gia Kỳ. Anh có thể hại tôi, bởi vì tôi nợ anh. Nhưng tôi không thể cho anh hại họ, bởi vì họ vô tội!"

Quang Tuấn cười lớn khinh bỉ lại cô rồi đáp:"chiến thắng của mày, là do tao thất thời sơ xuất. Thẳng thì làm vua, thua thì làm giặc. Ván cờ này, mày thắng rồi Thời Tử Yên!"

Cô ấy chỉ cười khinh một cái rồi đáp:" tôi chưa bao giờ xem anh là đối thủ của mình. Đúng là lúc đầu tôi đánh cờ với anh, nhưng bây giờ lại không. Người mà tôi thật sự, lại đã từng là người thân của tôi. Ván cờ của tôi, anh cũng chỉ là quân cờ. Nhưng tôi đã từng nghĩ, sẽ giao lại Thời Thiên Hành cho anh. Nhưng anh sai lại càng sai. Cho nên có ngày hôm nay, cũng do anh chuốc lấy!"

Quang Tuấn chỉ cười phá lên sau đó nhìn thẳng vào mắt Thời Tử Yên mà nói:" quân cờ? Năm đó không phải mày cũng là quân cờ của Thời Hiên sao. Thời Tử Yên, nếu không có sai lầm của mày. Thì làm sao hôm nay có Tân Trung Thiên, có Quang Tuấn này!"

Nòng súng của những người được cô ấy mướn về cũng chỉ vào đầu bọn họ. Thời Tử Yên không muốn nói nữa, cô ấy biết bản thân lúc đó đã sai. Có hối hận cũng không thể sửa được. Cô ấy nhìn về phía Tô Đông một cách lạnh lùng rồi nói

" tôi cho cậu quản lí kho, cũng là thử lòng cậu. Nếu cậu làm tốt, tôi sẽ không bạc đãi. Nhưng không, cậu vốn chưa từng thật lòng!"



Tô Đông lại cười rồi đáp:" ngày đó mày thẳng tay đẩy tao đi tù. Có biết lúc đó tao ra sao không? Tao hận mày, câm ghét mày. Vốn dĩ lúc đó mày có thể cứu tao cơ mà. Nhưng không, mày không làm vậy. Cũng nhờ có anh Tuấn, nên tao mới có thể ra ngoài sớm để trả thù!"

" trả thù? Tôi hiểu rồi, đúng là khi cho ai quá nhiều. Đến lúc nhận lại, thì chả có bao nhiêu" Thời Tử Yên thật sự rất thất vọng nhưng thôi đi, chuyện qua thì cũng qua rồi.

" tao còn một câu hỏi, tại sao mày phải làm Drank? " Quang Tuấn hỏi lớn

Thời Tử Yên chỉ thở dài rồi đáp:" bởi vì Drank là đường lui cuối cùng. Drank luôn ẩn danh dưới bóng tối. Nếu sau này Thời Thiên Hành có lụi bại thật. Thì đó chính là đường lui duy nhất, cũng là thân phận duy nhất khiến tôi có thể ở bên anh ấy. Nhưng giờ thì không, không còn gì cả. Drank đã bị bại lộ, đường lui cuối cùng cũng đã mất. Cũng bởi vì, tôi cảm thấy mệt mỏi, nên muốn ngừng lại. Hai người đi đi, đi khi còn có thể!"

Tô Đông liền đứng lên rời đi, cậu ta không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa. Chỉ có Quang Tuấn là bình tĩnh đáp lại:" bắn đi, Thời Tử Yên, phản bội lại mọi người, tàn nhẫn với cả thiên hạ.Tại sao lại không dám ra tay!"


Lời nói này sao lại quen đến vậy, là lời của Lâm Trung Thiên trước kia cơ mà. Thời Tử Yên nghe thấy liền mở to mắt ra phản ứng.


" năm đó mày ra tay dễ dàng lắm mà, sao bây giờ lại không hả Thời Tử Yên. Đến bây giờ không hiểu, mày muốn chơi cái trò gì đây. Giết người uy hiếp tao, cuối cùng lại thả đi. Tao sự thật sự muốn biết mày đang nghĩ gì!"


Cô ấy im lặng không đáp


" tại sao mày không trả lời? Tại sao không ra tay?" Anh ta lại kích động hét lớn.


" nếu mày không ra tay, thì tao sẽ ra tay!"


Anh ta dứt lời liền rút khẩu súng bên hông người mình ra. Bắn một viên đạn vào người của cô ấy. Vết máu cứ thể lan ra cả bộ quần áo của cô ấy. Nhưng gương mặt đó vẫn không biến sắc. Nhưng cô ấy không thể chống đỡ nổi liền ngã xuống chống một tay xuống sàn.


Tiếng còi xe cảnh sát lúc này lại vang lên, cả đám người bọn họ đều bị bắt lại. Quang Tuấn nhanh chóng bị còng tay lại, đám lính đánh thuê cũng thế. Thời Tử Yên thì do mất máu nên đã ngã gục trên sàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK