• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lãnh Quân chỉ biết im lặng, nhìn về phía người phụ nữ đang ở trên cao kia. Dáng vẻ của cô ấy đúng là đã khác lúc nãy. Cái ánh mắt dịu dàng kia đâu rồi.

Tất cả mọi người có mặt ở đó cũng ngỡ ngàng, nhất là Tô Đông. Cứ nghĩ là bản thân lập được công lớn, nhưng lại bị Thời Tử Yên phát hiện ra trước đó.

Tô Đông liền hỏi Thời Tử Yên:" chị đã biết từ trước?"

Cô ấy chỉ đáp:" phải, tôi đã biết từ trước!"

" vậy sao chị không vạch trần?"

Cô ấy quay sang nhìn Tô Đông, dáng vẻ cao ngạo đáp:" thứ còn giá trị, sao lại vứt đi. Nhìn anh ta xem, bị tôi làm cho thần hồn điên đảo. Nghĩ rằng tôi yêu anh ta thật lòng, mà nguyện làm nhiều chuyện tốt cho Thời Thiên Hành đến vậy. Tôi còn tưởng vở kịch này sẽ diễn lâu hơi một chút. Không ngờ, lại bị các người phát hiện rồi "

Lãnh Quân vừa nghe thấy mấy lời cô ấy nói, liền không tin vào tai mình. Anh ấy còn hỏi lại:" em nói cái gì? Lợi dụng, không phải em nói rằng rất yêu anh sao?"

Thời Tử Yên cười lớn, cô ấy từng bước đi đến chỗ anh. Ánh mắt đầy mê hoặc, tất cả đều chỉ dành cho người đã lên giường cùng cô. Thời Tử Yên nâng cầm anh lên, giọng nói đầy sức hút mà đáp:" tôi đã cho anh cơ hội để rời khỏi đây, chỉ là anh đã chọn quay lại mà thôi. Lãnh Quân, anh trước giờ không thật lòng thật dạ. Vậy sao lại trách tôi, lừa dối tình cảm của anh. Chúng ta đều là đối tác. Anh lợi dụng tôi để âm mưu tìm được Drank, lật đổ các thế lực ở thế giới ngầm. Tôi lợi dụng anh làm công cụ kiếm tiền giúp tôi, còn làm trai trên giường cho tôi nữa. Thật sự đó là vinh dự cho anh, khi được tôi độc quyền sủng ái đấy!"

Cô ấy vừa dứt lời, Lãnh Quân liền giận dữ đẩy tay của cô ấy ra. Ánh mắt như muốn nghiền nát cô ấy. Đôi tay nắm chặt lại cố kiềm nén mà nói:" tôi đã từng nghĩ, sẽ bỏ lại tất cả. Một lòng một dạ đi theo cô. Nhưng Thời Tử Yên, cô trước sau như một. Âm mưu, toang tính. Loại gái như cô, cùng lắm cũng chỉ xứng la lết dưới chân tôi mà tôi "

Thời Tử Yên lại không tức giận, cô ấy còn cười lớn hơn nữa. Ung dung quay về cái ghế của bản thân. Dùng tay kia, quay quay cái nhẫn hình con rắn kia. Ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ấy rồi nói:"luật của Thời Thiên Hành, anh là rõ nhất. Lãnh Quân, tôi nể tình 9 năm qua anh góp sức xây dựng nó. Tôi sẽ cho anh một con đường sống. Trong 1 giờ đồng hồ này, anh sẽ được an toàn, thích đi đâu cũng được. Sau 1 giờ, tôi sẽ ban bố truy sát anh trên toàn quốc. Đến lúc đó, tôi muốn nhìn thấy bản lĩnh của anh như thế nào.Hi vọng một giờ đồng hồ, anh xuất ngoại kịp lúc "



Đám người xung quanh đều hoang mang, Thời Tử Yên lại phá luật rồi. Trước giờ không có tiền lệ cho việc này. Tô Đông thấy vậy liền lên tiếng:"chị không thể phá luật!"

" luật? Ở đây tôi là luật!"

Lãnh Quân liền cười phá lên rồi nói:" cô không sợ trong vòng 1 giờ đó, toàn bộ cảnh sát sẽ ập đến đây bắt cô sao? "

Thời Tử Yên ung dung đáp:" cứ tự nhiên, Lãnh Quân. Anh nên nhớ, tất cả đám viên chức bây giờ là do ai đưa lên. Bọn họ dám phản tôi sao? Nếu được thì cứ tự nhiên đến đây, tôi nhất định sẽ tiếp đãi thật tốt. Bằng hai nghìn người của Thời Thiên Hành "

Lãnh Quân liền căng thẳng, đúng lời cô ấy nói rất đúng. Sở dĩ bây giờ Thời Tử Yên vững như bàn thạch, cũng chính là vì những lí do trên. Xã hội vốn đã bị tha hóa. Những con người chính nghĩa như anh cũng đã bị diệt tận gốc. Bây giờ muốn lật đổ người phụ nữ này. E là điều rất khó.

" 1 giờ, bắt đầu "

Lãnh Quân chỉ nhìn vào Thời Tử Yên đang ung dung đắc ý kia mà đáp:" tôi nhất định sẽ quay lại đây, không phải là nhận tội. Mà là bắt các người đền tội!"

Anh ấy nói xong liền vội vã rời đi. Thời Tử Yên cũng nhìn về phía Gia Kỳ, nhếch nhẹ một bên chân mày với cậu ý như có ý khác. Gia Kỳ nhìn thấy liền hiểu, vội vã đi làm việc. Tô Đông chỉ đứng một góc quan sát Thời Tử Yên. Đúng là cô ấy rất bình thản, như chưa có chuyện gì xảy ra. Cái thái độ đó làm cho anh ta khó chịu vô cùng.

Lệnh đã được ban bố, nhanh chóng lan ra cả thế giới ngầm. Chưa đầy một giờ đồng hồ, mà đã có kẻ dám chặn đầu xe của Lãnh Quân lại rồi. Nhưng với kĩ năng lái xe, cộng với tay súng thượng thừa. Anh ấy thừa sức thoát được. Bây giờ anh phải vội vã liên lạc với sếp của mình. Nhanh chóng gọi chi viện.

Nhưng bây giờ bẫy và địch ở vô số nơi. Không nơi nào là an toàn cả. Anh ấy cứ thế lao xe đi thật nhanh đến nơi nào đó.

Lúc này cũng đã gần 1 giờ đồng hồ trôi qua, Thời Tử Yên cảm thấy buồn chán. Liền đứng lên rời khỏi cái ghế lão đại. Cô ấy chuẩn bị rời đi, thì lại có khách không mời mà đến. Quang Tuấn xuất hiện, cùng với cả đám thuộc hạ của anh ta. Thời Tử Yên, biết bản thân không thể nóng vội rời đi rồi. Cô ấy ung dung, ngồi lại cái ghế. Sau đó nhìn anh ta rồi hỏi.

" Tân Trung Thiên đến cũng muốn lãnh tiền sao?"

Quang Tuấn chỉ cười nhẹ rồi nói:" tôi đến đây là chúc mừng cô còn sống. Chỉ khi cô còn sống, ván cờ mới có thể tiếp được. Nếu như cô chết rồi, thì mất vui "

" vậy thì chúng ta tiếp tục đánh cờ, để xem bên nào thắng!"



Quang Tuấn thản nhiên ngồi vào một cái ghế, anh ta nhìn cô, rồi lại nhìn xung quanh Thời Thiên Hành. Giọng điệu mỉa mai nói:" Thời Tử Yên, lính của cô bây giờ đúng là không còn ai đáng tin nhễ. Cũng đúng thôi, người cô tin nhất cũng phản cô rồi. Sau này...."

" sau này, anh định làm gì? Cướp ngôi của tôi sao? Nói cho anh biết, chuyện đó chỉ mỗi tôi được phép làm với người khác. Chứ không ai dám làm vậy với tôi!" Thời Tử Yên nặng giọng rồi nói

Quang Tuấn vẫn bình thản rồi cười, anh ta không sợ càng không sợ Thời Tử Yên đụng vào bản thân. Thế lực của Thời Tử Yên bây giờ vốn đã không còn như xưa rồi.

Cô ấy cũng không muốn tranh cải, liền muốn rời đi. Nhưng đi được vài bước, thì Quang Tuấn lại nói:" nữ chủ hắc bang, có thật sự vô tình hay không thì tôi không biết. Nhưng mà Thời Tử Yên, cô có vô tình hay không, thì tôi biết rất rõ. Món nợ năm xưa, chúng ta từ từ tính đi!"

Thời Tử Yên chỉ cười nhạt, sau đó cô ấy nói lớn với mọi người:" còn 20 phút nữa thì sẽ tiến hành cuộc đi săn. Giải thưởng là 3 tỷ. Tôi còn có việc, nên đi kiếm chút gì đó thú vị để xem kịch hay đây. À mà, người của Tân Trung Thiên có thiếu thốn quá thì cứ việc tham gia. Tôi đây rất sòng phẳng, luật ban ra. Các người thực hiện đúng thì lãnh thưởng. Còn nợ nần gì với lão đại các người. Thời Tử Yên này, sẽ trả từng chút từng chút một!"

Quang Tuấn chỉ thấy nực cười, rồi cười một cách bí ẩn với cô ấy.

Thời Tử Yên dứt lời, liền cao ngạo rời đi, cô ấy vừa đi khuất tầm mắt của họ. Đã vội vã chạy đến bãi xe, nhanh chóng lái xe đuổi theo Lãnh Quân. Cô ấy vừa đi, lại không ngừng gọi điện thoại cho anh. Nhưng Lãnh Quân từ lâu đã khóa máy. Bây giờ chỉ sợ nhất là có kẻ theo sau. Thời Tử Yên cũng lừng theo máy theo dõi mà cô ấy đã gắn vào khi ôm anh để dễ dàng tìm thấy Lãnh Quân.

Lúc này thời gian chỉ còn lại 2 phút, Lãnh Quân chỉ cần chạy xe qua cây cầu này. Thì lập tức có hơn một chục người đứng sẵn mà chờ lãnh tiền.

Chiếc xe của Thời Tử Yên cũng đã được cây cầu mà Lãnh Quân đang chạy. Cô ấy đang cố phóng xe nhanh nhất để có thể đuổi kịp anh.

Lãnh Quân lúc này trong đầu chỉ nhớ lại mấy lời nói khi nãy của Thời Tử Yên. Anh ấy chỉ biết trách bản thân thật ngốc khi tin vào con người ranh ma, xảo quyệt như cô.

" Thời Tử Yên, tôi nhất định sẽ không để cô và cả đám người đó nhởn nhơ như vậy mãi được!"

Đột nhiên, lúc này tai của anh lại nghe được thấy có tiếng " tít, tít, tít ". Trực giác của anh đã cho thấy chiếc xe này không còn an toàn nữa.

Nhưng....



" đùng "

Một vụ nổ xe thật lớn ở giữa cây cầu, chiếc xe của anh nhanh chóng phát hỏa. Vừa đúng lúc Thời Tử Yên đuổi kịp đến. Lại không thể nhìn thấy anh ở đâu nữa.

Cô ấy vội vã, hốt hoảng chạy đến. Trong miệng còn không ngừng gọi tên anh. Nhưng chiếc xe đang phát hỏa ngày một lớn. Cô ấy muốn xông vào đó tìm kiếm, cứu anh. Nhưng mọi người xung quanh đã cản cô ấy lại.


Mặc cho cô ấy gào thét gọi tên, ngọn lửa kia vẫn cứ cháy lớn. Thời Tử Yên liền gục ngã xuống đất, nước mắt cứ thế trào ra một cách tuyệt vọng


" em xin lỗi, Lãnh Quân! Em đến trễ rồi "


" tại sao lại như vậy chứ! "


" tại sao!"


tiếng thét của cô ấy như muốn xé toạt mọi thứ, sự đau khổ, mất mác một cách to lớn. Tiếng thét hòa lẫn với những dòng nước mắt liên tục không ngừng rơi.


Lãnh Quân cứ thế đã biến mất, không một ai nhận được số tiền thưởng. Bọn họ đã truyền tai nhau, là do Thời Tử Yên lạnh lùng. Muốn tự bản thân diệt người của mình, nên mới làm như vậy. Cái trò ban thưởng cũng chỉ là trêu đùa cho vui.


Nhưng đâu ai biết, tối hôm đó. Thời Tử Yên đã tự nhốt mình trong phòng của bản thân. Bề ngoài thì cho mọi người nhìn thấy cô ấy đang vui vẻ với người đàn ông khác. Nhưng bên trong lại cho anh ta nhận tiền rồi lén rời đi. Bản thân ở lại trong phòng, một mình uống rượu giải sầu

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK