• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy ngày sau đó, Tử Yên đều đi làm đầy đủ. Nhưng cô ấy không thể cầm nỗi cây viết. Cũng chẳng thế nào nhấc nhẹ cánh tay phải. Tất cả đều dùng tay trái.

Cô ấy cũng không muốn đến bệnh viện kiểm tra, dù sao nó cũng phế rồi. Có kiểm tra cũng giúp được gì chứ. Bây giờ Tử Yên có 3 phần tuyệt vọng, 7 phần như 3.

Ngồi trong phòng của mình, cô ấy chỉ biết hỏi bản thân. Kiếp trước làm phải nghiệp gì lớn, để kiếp này phải trả như vậy.

" cốc, cốc "

" vào đi!"



Lãnh Quân đẩy cửa bước vào trong, Tử Yên chỉ nhìn nhẹ một cái. Sau đó lại đảo mặt vào đóng giấy tờ trên bàn.

" Tử Yên, đi khám đi. Tôi đã liên hệ với một bác sĩ giỏi rồi. Anh ấy nhất định sẽ giúp cô!"

Tử Yên vờ như không nghe, cô ấy mặc kệ tiếp tục làm việc.

Lãnh Quân liền bước đến trước mặt cô, đặt tay vào đóng giấy trên bàn mà nói:" cô đánh tôi, chửi tôi, giết tôi cũng được. Nhưng đừng hủy hoại bản thân cô nữa có được không? "

Tử Yên đứng lên, đi đến kệ sách. Lấy ra một đóng văn kiện mà làm ngơ luôn cả Lãnh Quân. Anh ấy cũng không bỏ cuộc liền bước đến chỗ cô ấy đang đứng. Dùng hai tay đặt lên vai cô.

Lãnh Quân nhìn thẳng vào mắt của Tử Yên, chỉ thấy ánh mắt đó thật sự rất lạnh lẽo, không cảm xúc. Anh ấy chỉ nói:" cô không muốn trả thù thật sao? Cô muốn trả thù, thì nhất định phải trân trọng bản thân trước. Tôi thật sự không bẻ gãy hết xương của cô, nếu cô chịu điều trị. Tôi tin chắc nó sẽ khỏi "

Tử Yên lại không đáp, cô ấy chỉ dùng tay trái gạ tay Lãnh Quân sang một bên. Sau đó quay lại ghế mà làm việc.



Lãnh Quân cũng hết cách với cái con người này, anh ấy tức giận liền bước ra khỏi phòng. Sau đó đóng cửa một cách thật mạnh.

Lãnh Quân vừa rời đi, Tử Yên dừng lại hết việc đang làm. Quay ghế nhìn về hướng cửa sổ mà tự nói với bản thân.

" anh lôi tôi vào hắc bang, giúp tôi tìm được gia đình. Nhưng cũng chính gia đình, khiến tôi mất quá nhiều thứ. Tôi còn nên tin anh nữa không, Lãnh Quân!"

Đêm hôm đó, Tử Yên có việc cần phải ở lại nhà họ Thời. Cô ấy cũng chỉ được xếp ở phòng của khách. Vốn là tam tiểu thư, cô ấy sẽ có phòng riêng ở đây. Nhưng Thời Hạo không cho phép, nên bình thường cô sẽ ở nhà riêng của mình. Dù sao Tử Yên trước giờ cũng chả quan tâm chuyện này.


Vừa mới nấu được một chút đồ bổ, muốn đem lên mời ông và bố ăn. Cô ấy đang dùng một tay bưng một mâm đồ. Đang đi trên trên hành lang, định là sẽ vào phòng làm việc của Thời Hiên, đưa đồ xong sẽ đi ngay. Nhưng mà, chỉ vừa mới đi gần đến phòng. Cô ấy đã nghe thấy tiếng cãi vãi rất lớn


" di chúc chứ không phải là nhật ký, mày muốn ghi tên ai vào thì được "


" Tử Yên cũng là con của con, nó cũng có cống hiến cho Thời Thiên Hành, tất nhiên nó phải có phần "


" nhưng tao không đồng ý, cái loại con của gái điếm. Vốn đã chẳng xứng bước chân vào họ Thời rồi. Mày cho nó đổi họ đã qua ý tao chưa? Mày phạt nó tao đã đồng ý chưa? Thời Hiên, mày có thể có con rơi ngoài đường, nhưng tao tuyệt đối không nhận nó làm cháu. Một con đàn bà, làm sao gánh nổi cái giang sơn tao gầy dựng. Tao tuyệt đối không cho nó vào di chúc họ Thời. Tao tuyệt đối không cho phép "


" chứ không phải bố sợ nó sẽ là đứa trẻ trong lời tiên tri sao? Thời Lục vừa mới mất, bố không cho con truy cứu. Tử Yên vì sao mà nổi nóng, đánh Thời Luân đến long trời lở đất như thế. Bố đã nghĩ đến hay chưa? Hay đơn giản chỉ là bố nhắm mắt cho qua luôn luôn bao che cho nó. Cho nó nghĩ rằng bản thân thật sự tài giỏi, thật sự là nhất!"


Sau lời đó, Tử Yên đã nghe rõ mọi chuyện. Cô ấy vừa định quay lưng rời đi. Thì lại tiếp tục nghe thấy


" cho phế đi một cánh tay của nó, là vì sợ nó sẽ trả thù bố, rồi cả Thời Luân. Con cho nó vào di chúc, cũng chỉ xem như bù đắp cho nó bao nhiêu năm qua cực khổ ở bên ngoài. Bố muốn giết nó, vậy thì bố sẽ đánh mất một tài năng rồi. Nếu so về thực lực, nó còn giỏi hơn cả Thời Lục. Nhưng tại sao con lại để nó làm việc bên cạnh Thời Lục, là bởi vì con muốn kiềm hãm lại nó. Thời Thiên chúng ta rất nhiều kẻ giỏi, nhưng mấy ai lại đủ bản lĩnh lật đổ chúng ta. Tử Yên thiếu đi tình cảm, nên cũng chính vì vậy mà con mới lợi dụng để nó ra tay với Trung Thiên. Còn Thời Luân, vốn dĩ đã định sẵn ngồi vào cái ghế lão đại. Vậy mà nó lại đi hại cả anh em của mình. Nó vốn không xứng, nhưng bây giờ con có thể làm được gì đây. Tử Yên vốn cũng không thể ngồi vào vị trí đó "

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK