• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời Hạo vừa hay tin Thời Hiên mất, ông ta liền tái phát bệnh mà ngất đi. Hiện tại đang được điều dưỡng tại phòng riêng. Không có sự đồng ý của ông ta, chẳng ai được phép ra vào.

Nhưng hôm nay sao trước phòng ông ấy lại ồn ào thế kia, tiếng giày cao gót cứ vang lại. Nó ngày một tiến gần hơn. Cánh cửa phòng ông ấy dần dần mở ra.

Thời Tử Yên bước vào, với một chén tổ yến trên tay. Cô ấy từng bước, tiến đến gần chiếc giường bệnh của Thời Hạo hơn

Vừa nhìn thấy cô ấy, ông ta đã có phản ứng mạnh. Muốn đuổi cô ấy đi, nhưng bản thân. chỉ có thể yếu ớt thốt lên:" ra ngoài... ra ngoài "

Thời Tử Yên để mấy lời đó ngoài tai, cô ấy vẫn bước đến giường của ông. Đặt chén tổ yến xuống tủ đầu giường. Nhẹ nhàng đỡ ông ấy dậy. Dù rất muốn phản kháng, nhưng cơ thể yếu ớt bệnh tật kia của ông ấy lại không thể kháng cự.

Thời Tử Yên cũng không làm gì quá, cô ấy chỉ nhẹ nhàng múc một muỗng nhỏ tổ yến, đưa vào đến gần miệng ông ấy.



Thời Hạo liền ngậm chặt miệng lại, ánh mắt đầy sự ghét bỏ dành cho Thời Tử Yên. Cô ấy cũng hết cách, đành bỏ lại chiếc muỗng vào chén rồi nói

" bố vừa mất, ông lại thành thế này, anh Luân lại bỏ đi đâu đó. Căn nhà này, chỉ còn mỗi con và ông. Con biết ông thích ăn tổ yến nhất, nên con đã nấu cho ông ăn này!"

Cô ấy lại kiên nhẫn múc một một muỗng đưa cho ông ấy. Nhưng Thời Hạo lại cố hết sức, dùng tay hất đổ chén tổ yến trên tay cô. Một ít tổ yến còn dính vào mặt của cô ấy.

Lúc này, dáng vẻ dịu dàng kia liền biến mất. Thời Tử Yên đưa tay lên lau nhẹ đi ít tổ yên dính trên mặt. Sau đó đưa ánh mắt lạnh của mình về phía Thời Hạo mà nói

" định cho ông ăn một bữa cuối ngon miệng, vậy mà ông lại từ chối. Thời Hạo, 2 năm qua tôi nhẫn nhục. Chịu đựng đủ thứ dày vò cuối cùng cũng có ngày hôm nay rồi "

Thời Tử Yên dứt lời, liền bật cười lớn một cách ma mị.

Thời Hạo tức đến rung người, con chó nhà mình hôm nay lại to gan đến thế sao. Nhưng ông ta làm được gì đây, chỉ có thể gắng gượng nói vài chữ được chữ có:" mày là đồ khốn, con của gái điếm. Mày hại bố mày, bây giờ là tao, sau đó là thằng Luân. Mày muốn làm chủ Thời Thiên Hành, thì đợi kiếp sau đi!"

Thời Tử Yên liền bật cười lớn tiếng rồi bình thản nói:" ông nghĩ là chỉ có ngày hôm nay tôi muốn giết ông sao. Ông già, tôi muốn giết ông từ 2 năm trước rồi. Nên tôi đã không từ thủ đoạn, khiến đàn em thân cận của ông. Mỗi ngày tẩm một chút độc vào đồ ăn của ông. Để độc thấm dần vào người, khiến ông trở thành kẻ như hôm nay. Nhưng sở dị tôi để Thời Hiên chết trước, là vì vị trí kia mất rồi. Vậy thì, tôi sẽ dễ ra tay hơi với lão già như ông, rồi tiễn luôn thằng cháu đích tôn ông theo. Tới khi đó, con gà này sẽ trở thành phượng hoàng, con của gái điếm này sẽ nắm giữa cơ ngơi mà ông gầy dựng suốt bao nhiêu năm qua "



Thời Hạo chỉ có thể đáp trả lại bằng một cách khó khăn:" thì ra, mày đã có âm mưu?"

Thời Tử Yên liền nổi cáu, tiến lại gần Thời Hạo mà nói với thái độ đầy câm phẫn:" tôi luôn cố hết sức làm việc cho Thời Thiên Hành, vậy các người đối xử với tôi thế nào. Thích thì cho tôi đi kiếm tiền cho các người, không thích thì bẻ gãy tay tôi. Để tôi được cái gì, ngoài mấy câu như lăng mạ của các người. Tôi cũng mang họ Thời, vậy tại sao tôi không xứng có tên trong di chúc. Tôi đã làm gì sai để ông ghét tôi đến vậy?"

" bởi vì mày là con của gái điếm, là đứa trẻ của lời tiên tri. Dù mày có giỏi đến mấy, thì số phận của mày. Đã được định sẵn như vậy rồi!"

Thời Tử Yên nghe thấy mấy lời đó, chỉ có thể cười nhạt. Thì ra cô ấy không hề làm gì sai cả. Có cố gắng đến mấy cũng sẽ bị ông ta ghét bỏ. Bởi vì số phận của cô là như vậy. Thời Tử Yên chỉ có thể chua sót, kiềm nén lại mà hỏi lại ông ta

" con của gái điếm, không phải là người sao? Đứa trẻ của lời tiên tri vớ vẩn gì đó, không được quyền sống tốt sao? Cũng bởi vì cái suy nghĩ điên khùng đó của ông. Mà anh Lục phải chết, cũng bởi vì ông,mà tôi bị chà đạp. Là do ông chống lưng cho tên khốn kia. Vậy nếu ông chết rồi, hắn sẽ không còn cái cánh nào để bay được nữa!"

Ánh mắt đầy sự oán hận của Thời Tử Yên lúc này chỉ muốn tiến đến, đâm ông ta thật nhiều nhát.

" lời tiên tri đã đúng, mày ngồi được vào cái ghế đó. Chưa chắc đã tốt đâu!"


Thời Tử Yên chỉ bước đến, tiêm vào ống dẫn của Thời Hạo một chất lỏng kì lạ. Sau đó ông ta liền lập tức lên cơn đau tim.


Hai mắt liên trợn trắng lên, tim liền đập nhanh khó tả. Ông ta cố nắm chặt lại lòng bàn tay mình. Cô gắng hết sức nói từng chữ với Thời Tử Yên.


" tao ở trên nhìn xuống, nhất định sẽ khiến mày. Sống không được, chết không xong!"


Vừa dứt lời, ông ta liền tắt thở mà chết. Thời Tử Yên chỉ lạnh lùng quay lưng rời đi.


Cô ấy bước đến căn phòng làm việc của Thời Hiên, lấy ra từ học tủ một tờ giấy.


" sau khi tôi mất, toàn bộ gia sản của Thời gia. Sẽ do Thời Luân thừa kế. Thời Tử Yên, sẽ hưởng được một phần tài sản nằm ngoài cùng ngoại ô "


Thời Tử Yên dứt lời, liền cầm bật lửa lên đốt đi tờ giấy trên tay. Cô ấy cười một cách rất mãn nguyện. Ngọn lửa cứ cháy bật lên, giống như sự hận thù của cô ấy vậy. Ngày càng lớn dần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK