Thời Tử Yên bình tĩnh bước xuống xe. Cô ấy nhanh chóng rút một khẩu súng mới đầy đạn ở dưới cổ chân ra.
Một người cứ vậy mà đấu với hàng chục người. Súng đạn vô tình, dao không có mắt. Đàn em của Tân Trung Thiên nay đã khác. Bọn họ hận Thời Tử Yên. Tất cả chỉ muốn đến lấy mạng cô ấy thật nhanh.
Bọn họ dồn dập liên tục Thời Tử Yên, không để cô ấy một giây nghỉ ngơi. Khẩu súng của cô ấy cũng không còn đạn để dùng. Cô ấy nhanh tay cướp con dao từ tay tên khác. Nhưng cùng lúc lại có đến 3 tên nhào đến. Cánh tay yếu ớt của cô ấy chịu không nỗi được đòn đó. Liền bị chúng đá văng đi vũ khí bảo vệ.
Ngay khi con dao chuẩn bị đâm vào bản thân. Cô ấy nhắm tịt mặt lại chuẩn bị đón nhận. Thì một bàn tay đầy máu đã xuất hiện trước mặt cô.
Cô ấy ngạc nhiên rồi hỏi:" tôi đã đuổi anh đi rồi cơ mà!"
Lãnh Quân đã dùng tay không đỡ lại một nhát dao chí mạnh cho cô. Tay của anh ấy đã nắm chặt lại con dao, không cho nó đụng chạm vào da thịt của cô. Lãnh Quân chỉ cười rồi
đáp:"chúng ta nhiều năm đồng hành rồi, bây giờ không lẽ mặc cho cô một mình. Với lại tôi đã nói, sẽ ở bên cạnh lúc cô cần nhất mà! "
Thật ra trong lúc giận Thời Tử Yên, Lãnh Quân đã lái xe rời đi. Khi ấy anh đã nhớ lại lời của bố mình trước kia:" đứa trẻ hạnh phúc, dùng cả tuổi thơ để ôm ấp cuộc đời. Đứa trẻ bất hạnh, dù cả cuộc đời che đậy đi quá khứ!" Cũng vì câu nói này, nên Lãnh Quân đã quay lại. Anh và cô ấy giống nhau, đều là những kẻ bị ruồng bỏ, vậy thì anh cũng sẽ không bỏ lại cô.
Anh ấy dứt lời, liền xông lên phía trước giải quyết giúp cô ấy vài tên. Thời Tử Yên cũng không có thời gian cảm động. Cô ấy phải mau mau giải quyết hết đám này cái đã.
Một cước, một đòn, làm cho Thời Tử Yên mệt lả người. Cô ấy vừa chống tay đứng lên, tim đột nhiên lại đau vô cùng, mắt lại mờ đi không thể nhìn rõ thứ gì. Xung quanh đều là những hình ảnh mơ hồ.Trong khoảnh khắc đó, mặc cho bao nhiêu kẻ muốn làm hại bản thân. Cô ấy không thể chống trả. Cứ thể bị bọn nó thẳng tay đâm vào bản thân ba nhát.
Máu từ bụng chảy ra ướt đẫm cả chiếc áo trắng của cô ấy. Thời Tử Yên vẫn cố gắng hết sức đứng lên, dựa lưng vào vách tường gần đấy. Lãnh Quân từ xa nhìn thấy, liền tức điên lên. Anh ta không nói không rằng. Lao nhanh hết sức, tung đòn đá thẳng vào mặt của những kẻ làm hại Thời Tử Yên.
Cô ấy cũng không còn sức, mà gục ngã. Lãnh Quân nhanh chóng đỡ lấy cô ấy, vác lên trên lưng. Một tay cầm súng, một tay đỡ lấy cô ấy trên lưng. Phá đi sự bao vây, mà lên xe thoát thân.
Bọn đàn em thấy vậy cũng chỉ đã phần nào yên tâm rời đi. Bọn chúng quay về liền báo cáo ngay cho Quang Tuấn. Anh ta lộ ra vẻ vui mừng, nhưng cũng mau chóng dập tắt đi.
" lập tức đi tìm được con ả đó! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác "
Sau đó hắn sai người công bố tin tức Thời Tử Yên bị thương nặng, phải trốn chạy. Làm cho trên dưới Thời Thiên Hành đứng ngồi không yên. Bọn họ đều lo sợ sẽ có kẻ đến phá.
Cũng đúng, Thời Tử Yên cai trị Thời Thiên Hành. Vốn là nữ nhân, lại khiến cho các ông nhục nhã, vì phải cúi đầu trước một ả đàn bà.
Thời Thiên Hành nhiều năm qua cũng đắc tội không ít người. Lỡ đâu nhân cơ hội này đến tính sổ. Thời Thiên Hành lại rắn mất đầu. E là trên dưới không còn như xưa.
Gia Kỳ nghe tin cũng lo lắng không thôi, cậu ấy bây giờ có quyền cao nhất ở đó. Phải làm sao để giữ nguyên nơi này mới là chuyện quan trọng. Nhưng mà lúc nguy hiểm như vậy, thì chẳng thấy Tô Đông ở đâu.
Ở một không gian đen tối, Thời Tử Yên bước từng bước chân đầy lảo đảo.Cô ấy cũng không rõ rằng bản thân đang đi đâu. chỉ thấy nơi đây tâm tối, phía trước là ánh sáng. Thời Tử Yên đang từng bước đi đến lối đi kia.
Lúc này, Lãnh Quân cũng vừa đưa cô đến một nơi an toàn. Có thể chữa trị cho cô, anh đã cố hết sức cầm máu và xử lý vết thương cho cô. Nhưng tại sao máu của cô ấy cứ chảy ra thế này. Nếu để lâu hơn nữa, cô ấy sẽ chết vì mất máu. Mồ hôi trên trán của Lãnh Quân xuất hiện ngày một nhiều hơn. Anh ấy cố gắng liên tục gọi Thời Tử Yên thức dậy. Nhưng đối diện với anh, Thời Tử Yên không hề động đậy. Tay chân rất lạnh, như không có máu chảy qua.
" Tử Yên, tỉnh dậy đi. Thời Tử Yên, đừng bỏ lại tôi. Cô phải tỉnh dậy!"
Thời Tử Yên vẫn bất tỉnh, cô ấy không có dấu hiệu gì là tỉnh lại cả.
Thời Tử Yên cứ thế, từng bước đến lối đi có anh sáng kia. Những tiếng gọi cứ thế truyền đến
" Tử Yên, Tử Yên ". Chu𝘆ê𝗻 tгa𝗻g đọc tгu𝘆ệ𝗻 ﹎ t г u m t г u 𝘆 𝖾 𝗻.v𝗻 ﹎
Cô ấy có một chút nhận thức, liền quay đầu tìm kiếm xung quanh. Nhưng lại không có một ai trong lối đi đen tối kia.Cô ấy cứ thế, lơ mơ mà chuẩn bị bước vào trong
Ngay khi cô ấy sắp đặt chân vào đó, một bàn tay đã nắm lại tay của cô. Thời Tử Yên không nhìn rõ ai, nhưng cô ấy đã biết được. Hơi ấm này, vốn là thuộc về một người.
Anh ấy cứ thế lôi cô trở về từ cõi chết. Thời Tử Yên từ từ mở mắt ra. Cô ấy vừa nhìn thấy Lãnh Quân. Đã kích động ngồi dậy, ôm anh ấy thật chặt.
Lãnh Quân cũng vậy, cuối cùng Thời Tử Yên cũng đã ở lại. Cuối cùng anh ấy đã cứu được cô rồi.
Lãnh Quân xúc động đến mức, rơi nước mắt ôm chặt lấy cô mà nói:" tôi tưởng cô đã bỏ lại tôi rồi chứ!"
" tôi sẽ không dễ chết như vậy đâu " Thời Tử Yên thều thào đáp.