• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy ngày sau, đợi lễ tang của Thời Hạo qua đi. Thời Tử Yên thay mặt trên dưới, tạm thời trở thành người đứng đầu Thời Thiên Hành.

Mặc khác, Thời Luân bị nhốt ở dưới tầng hầm của Thời Thiên Hành mặc dù mỗi ngày đều có cơm ba bữa. Đồ ăn cũng không quá thịnh soạn nhưng đủ no. Vậy mà anh ta ngày nào cũng liên tục kêu gào nói rằng có kẻ hại mình, cần ra ngoài điều tra.

Ngày nào cũng thế, ai cũng tưởng là anh ta bị điên. Cả đám đàn em ngày trước đi theo anh ta, cũng dần quay lưng đi. Bọn họ đã quyết định đầu quân về phía của Thời Tử Yên. Chỉ có mỗi anh ta ở trong này là không biết bản thân đã bị phản bội.

Ngày nào cũng kêu la, không chịu ăn uống. Bộ dạng của anh ta nào còn được như trước. Râu cũng mọc ra cả đống. Nhìn rất thảm như mấy người vô gia cư vậy.

Anh ta chỉ biết tuyệt vọng, ngồi dựa lưng vào góc tường. Ánh mắt đờ đẫn không có tí hi vọng gì.

Một giọng nói từ đằng xa cất lên, một cách nhanh vội



" anh Luân!"

Thời Luân liền đưa ánh mắt đờ đẫn sang nhìn về hướng cửa. Là tên đàn em hay đi theo hắn, anh ta cũng khá bất ngờ vì hắn xuất hiện ở đây.

" anh Luân, may trốn đi. Con nhỏ đó, nó muốn giết anh để làm lão đại đấy. Đám anh em bây giờ đều đi theo nó, hôm nay anh mà không đi. Vậy thì ngày sau khó thoát!"

Thời Luân liền bộc lộ ra vẻ tức giận, tay anh ta nắm chặt vào thanh sắc gần đó. Hai mắt liền lộ ra sự câm phẫn mà nói:" con nhỏ đó dám sao? Tao phải ra ngoài để giết nó!"

Tên đàn em vội vàng khuyên ngăn Thời Luân bình tĩnh lại.

" anh bây giờ phải trốn trước đã, ở ngoài kia rất đông người. Anh là không lại đâu, ở đây em có đem cho anh ít tiền với một chiếc xe ở bãi sau. Anh phải chạy thật nhanh, em sẽ lo phần còn lại!"

Thời Luân liền cầm lấy cái balo mà tên đàn em đưa, trước khi rời đi. Thời Luân còn quay sang nói với tên đàn em:" tao nhất định sẽ quay lại cho con khốn đó một bài học. Cảm ơn mày!"

Anh ta dứt lời liền quay lưng chạy vội, tên đàn em lúc này liền móc điện thoại ra gọi cho người nào đó



" đã xong "

Hắn nở ra một nụ cười kì lạ, sau đó cũng rời đi.

Thời Luân chạy ra bãi sau, liên tục tìm kiếm chiếc xe mà đàn em hắn chuẩn bị. Nhưng lại chẳng thấy đâu.

Anh ta đi xuống cuối đường, cũng tìm thấy chiếc xe. Tuy nhiên, Thời Tử Yên đã ngồi trên nóc xe đợi anh ta từ lâu. Cô ấy còn nở ra một nụ cười quái dị để tiếp đón anh ta.

" chịu không nổi liền bỏ trốn rồi sao? ".

Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Thời Luân liền vứt chiếc balo trên vai xuống đất. Gương mặt gian xảo của anh ta liền lộ ra. Từng bước, từng bước tiến đến chỗ của Thời Tử Yên.


" mày muốn cái ghế đó thế sao?"


Thời Tử Yên không suy nghĩ liền trả lời:" đúng "


Cô ấy bước xuống từ nóc xe, cũng tiến lại gần chỗ của Thời Luân.


Anh ta liền nhanh chân, rút con dao sau lưng ra chạy thật nhanh để chỗ Thời Tử Yên. Cô ấy nhìn thấy, không né tránh, không trốn chạy. Cứ bình thản bước đến chỗ anh ta.


Một nhát dao, đâm thẳng vào bụng của cô. Máu tươi cứ thế từ từ chảy ra. Thời Tử Yên vẫn bình tĩnh mặt không biến sắc. Nhưng Thời Luân lại thấy phản ứng đó mà sợ hãi.


Anh ra rung rẩy, buông đôi tay ra khỏi con dao đâm cắm vào bụng của Thời Tử Yên. Vội vã bỏ chạy ngay sau đó. Nhưng vừa chạy được vài bước, cả đám đàn em liền xông ra tóm anh ta lại. Lãnh Quân cũng có mặt ở đấy, anh ấy vừa nhìn thấy Thời Tử Yên bị thương, liền vội chạy đến chỗ cô ấy.


Mặt của Thời Tử Yên lúc này mới trắng bệch đi, tay chân dần không có cảm giác. Cô ấy cứ thế ngã đi. Lãnh Quân nhanh chóng đón cô trong vòng tay. Rồi vội vàng đưa cô ấy vào viện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK