• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tử Yên nhanh tay kéo Lãnh Quân lên xe. Sau đó cô ấy nhanh chân đạp ga chạy đi. Chiếc xe tải nhanh chóng đạp đổ các chiếc xe máy khác.

Cô ấy chạy rất nhanh trên đoạn đường dốc. Không biết qua bao lâu mới chịu dừng lại. Khi bánh xe vừa ngừng, Tử Yên liền thở phào nhẹ nhõm rồi ngã lưng vào ghế.

Nhưng lúc này, cô đưa mắt sang nhìn Lãnh Quân thì thấy anh ấy đã bị thương. Viên đạn hồi nãy, đã trúng vào eo phải của anh. Bây giờ anh ấy đang rất khó chịu, máu còn chảy ra đầy ghế.

Tử Yên nhìn thấy liền hốt hoảng bảo:" Lãnh Quân, anh ổn chứ. Tôi đưa anh đến bệnh viện!"



Lãnh Quân với đôi môi trắng bệt của mình, yếu ớt không ra hơi thì thào nói:" không được, bọn nó bây giờ sẽ bao vây bệnh viện. Bao vây cả đường về Thời Thiên Hành. Chúng ta, không thể đi về hai nơi đó!"

Tử Yên nghe vậy lại có chút mất bình tĩnh, cô ấy lại lo lắng hỏi:" chúng ta phải làm sao đây!"

" cô chạy đi, chuyện này để tôi lo cho. Trong xe chắc chắn đã cài định vị trong đám hàng đó. Chuyến này đi, ắt sẽ khó về. Cô còn mẹ, còn có người thân. Tôi thì không có ai cả, để mặc tôi ở đây. Chờ bọn nó đến hốt xác là được!"

Tử Yên không nghe, liền vội cầm vào vô lăng. Lãnh Quân bên cạnh liền nói:" đồ ngốc, nghe lời tôi có được không?"

Tử Yên đạp ga thật mạnh như thể đang trút giận. Xe đi được một đoạn đường, cô ấy mới nói với Lãnh Quân:" nghe cho rõ đây Lãnh Quân, dù anh rất khó ưa và cực kì đáng ghét. Nhưng anh lại là người đối xử tốt với tôi nhất. Từ lâu tôi đã xem anh là người thân rồi. Nên đừng có kêu tôi bỏ anh mà đi. Tôi nhất định sẽ đem anh về! Chúng ta đi thì cùng đi, về thì cùng về "



Lời nói này, Lãnh Quân nên hạnh phúc hay lo lắng đây. Anh ấy lại đang hối hận vì đã lôi kéo cô vào con đường này. Sao cái con người này lại lì lợm đến thế nhỉ.

" Tử Yên, bây giờ cô bỏ tôi lại tại đây. Tháo định vị ra, sau đó đem chiếc xe này về Thời Thiên Hành. Cô nhất định sẽ được thăng tiến, tôi tình nguyện ở lại đây!" Lãnh Quân lại tiếp tục khuyên ngăn


" anh nói nhiều quá, giữ hơi lại đi. Tôi đưa anh đi bệnh viện!"


Cô ấy vẫn không muốn nghe lời của Lãnh Quân, cứ thế lái xe đến bệnh viện gần nhất ở chỗ đó.


" cô chọn còn đường này, nhất định phải có chỗ đứng. Sau vụ này, cô có thể đi một mình rồi. Chỗ đứng của cô trong Thời Thiên Hành sẽ vững chắc, chỗ dựa của cô sẽ không lung lay. Cô muốn trả thù bọn cầm thú kia, thì hãy bỏ tôi lại đi!"


Tử Yên nghe cũng có chút động tâm, cô ấy lại càng nắm chạy vào vô lăng rồi đạp ga. Chiếc xe lao cực kì nhanh trên đường. Như thể cơn giận của Tử Yên khi ai nhắc về chuyện đấy.


" Tử Yên, cô không còn là Tô Tử Yên nữa. Mau mau bỏ tôi lại đi!"


Tử Yên liền giận giữ quát:" Lãnh Quân, tôi nói rồi. Chúng ta đi thì cùng đi, về thì cũng về. Hôm nay, tôi sẽ cứu anh. Tôi sẽ đem hàng về Thời Thiên Hành, cũng sẽ lột da những tên cầm thú đó. Nhưng tôi tuyệt đối sẽ không phản bội lại người đã giúp mình. Nên anh thôi lãi nhãi lại đi!"


Cô ấy phóng xe cực kì nhanh đến bệnh viện, vừa đến bệnh viện nhỏ. Cô ấy đã đẩy anh vào phòng cấp cứu. Còn bản thân dù có vài vết thương ngoài da, nhưng cũng không đáng lo ngại. Đều cô ấy cần giải quyết nhất bây giờ, chính là làm sao đem số hành về Thời Thiên Hành. Còn phải lo cho Lãnh Quân đi cùng cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK