Lãnh Quân từ sớm đã nhắn tin nói là bản thân mình bận không thế đến đón Gia Nhiên. Nên bảo cô đi thay. Nhưng cô ấy lại để điện thoại hết pin đến sập nguồn. Cũng không nhớ rõ giờ giấc nữa.
Bây giờ cũng khoảng 5h30 hơn. Tử Yên mới chợt nhớ ra phải đến đón Trần Gia Nhiên. Cô ấy liền vội vã lái xe đến trường.
Trước cổng trường lúc này cũng chỉ còn mình cô bé. Không còn một ai cả. Cô bé 12 tuổi với trí tuệ của đứa trẻ tiểu học. Đang cảm thấy hơi sợ hãi pha lẫn một chút buồn bã.
Trong lúc đang không biết làm gì, cô bé lại nghe thấy có một giọng đàn ông bước đến gần mà nói
" chị của em hôm nay bận rồi, anh đến đón thay!"
Cô bé liền nhanh nhẹn đáp:" vậy thì anh Quân sẽ đến đón. Em không đi với người lạ đâu!"
tên đó lại tiếp tục ra sức dụ dỗ:" anh Quân cũng đi làm xa rồi. Em không đi về, chị em sẽ buồn đó. Em không thấy, mấy hôm nay chị em đang rất buồn sao?"
Trần Gia Nhiên chợt nhận thấy, mấy hôm nay sắc mặt của Tử Yên đúng thật không tốt. Gia Nhiên lại sợ Tử Yên buồn thêm, liền ngoan ngoãn nghe lời tên kia mà đi theo hắn lên xe.
Đến khi Tử Yên đến trường, đã không còn thấy bóng dáng cô bé đâu. Cô ấy liền hoảng loạn, đi kiếm hết các ngóc ngách ở trường. Sau đó tìm kiếm xung quanh trường lại chẳng thấy ai đâu.
Cô ấy hoảng hốt, liền liên hệ với trường tìm lại đoạn ghi hình trước cổng trường lúc nãy.
Chiếc xe ô tô đen quen thuộc, một tên đàn em của Thời Luân. Cô ấy hốt hoảng, liền thốt lên
" Gia Nhiên, bị người của Thời Luân dẫn đi rồi!"
Thoáng chốc lúc đấy, cô ấy lại nhớ đến hình ảnh của mình trước đây. Giữa cả đám đàn ông, chỉ có mỗi một mình cô ấy như món mồi ngon cho bọn chúng thưởng thức.Thay nhau xâu xé, Trần Gia Nhiên còn rất nhỏ. Nếu để cả đám làm chuyện đó, vậy thì. Cô ấy cũng chả dám nghĩ đến hậu quả.
Tử Yên đứng hình ngay tại chỗ, hoảng loạn hòa với sự sợ hãi.
" cô ơi!"
Là tiếng của bác bảo vệ gọi cô, Tử Yên cuối cũng cũng giật mình tỉnh lại. Cô ấy phải mau chóng tìm đến chỗ của Trần Gia Nhiên. Nhất định không thể để cô bé trở thành bữa ăn cho chúng.
Gia Nhiên sau khi bị dụ dỗ bắt đi, liền được đưa đến nhà riêng của Thời Luân. Hay nói đúng hơn là phía sau sòng bạc. Nơi mà nhiều cô gái đã từng mất đi thứ quý giá nhất đời mình ở đây.
Trước sự rung sợ của Gia Nhiên, khi nhìn thấy cả đám đầu gấu xăm trổ đầy người. Cô bé liền bị dọa cho phát khóc.
Thời Luân liền tốt bụng trấn an Gia Nhiên:" sao vậy? Sao em khóc?"
Cô bé lo sợ, ấp úng đáp:" các người định làm gì tôi hả?"
Cả đám liền cười lớn, rồi nhìn cô bé với ánh mắt đầy đói khát.
" anh có làm gì đâu, chỉ là anh đang muốn cho em thử trải nghiệm cảm giác sướng tê người. Sớm một chút thôi!" Thời Luân nói
" chị ơi!" Gia Nhiên liên tục gào thét gọi Tử Yên. Cô bé rất sợ, vừa gọi, nước mắt liên tục trào ra.
Cả đám bọn chúng lại cười lớn, cái thái độ này đúng là rất kích thích Thời Luân. Máu biến thái của anh ta lại nổi lên.
" em y như chị em vậy, có điều chị em không dễ dàng khóc như em đâu. Nếu sau này em có trách, hãy trách chị của em đi. Làm vướng tay vướng chân anh đây. Hơn nữa em hãy nhớ cho rõ tên anh để sau này tiện trả thù "
" anh tên là Thời Luân "
Vừa dứt lời, hắn liền dở trò đồ bại với Gia Nhiên. Hắn xé toạt chiếc áo đồng phục của cô bé ra. Liên tục đụng chạm vào vùng nhạy cảm. Mặc cho cô bé van xin một cách đau đớn. Nhưng hắn mặt kệ, cứ tiếp tục trò vui của bản thân.
Hắn làm xong lại đến tên khác vào làm, Gia Nhiên cứ như miếng mồi ngon, tên nào thích cũng có thể vào ăn mà chẳng cần trả phí.