• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, Lãnh Quân vừa mới mở mắt dậy, đã hay một tin lớn. Anh ấy vội vã chạy đến Thời Gia. Chỉ bước đến cửa Thời Gia. Đã nhìn thấy xung quanh đều phủ lên một màu áo tang. Xung quanh đều là màu trắng và đen, cảnh vật ảm đạm một cách khó tả.

Đôi chân anh ấy cứ thế cất bước vào trong, chỉ đi gần hơn đến cửa. Anh ấy đã ngửi được mùi nhan khói, một cỗ quan tài lạnh lẽo nằm chính giữa sảnh lớn.

Xung quanh đều là các đám đàn em đứng thành hàng, cúi đầu xuống.

Bên cạnh cổ quan tài ấy, là Thời Luân và Thời Tử Yên. Chiếc quan tài ấy là của Thời Hiên. Ông ấy không may, đã gặp tai nạn trên đường đi, mất máu không qua khỏi.

Gương mặt của hai người con ông ấy đều rất khác biệt. Thời Luân thì một mặt lạnh lùng, không nói lời nào. Thời Tử Yên thì đôi mắt đỏ ửng, cố kiềm nén lại cảm xúc.



Lãnh Quân liền bước đến cúi chào bài vị kia, thắp cho ông ấy một nén nhang. Sau đó anh ấy bước đến chỗ của Thời Tử Yên. Nhẹ nhàng đặt đôi tay lên vai cô mà an ủi, cô ấy hít một hơi vì đang nghẹt mũi. Sau đó nói với anh

" hôm qua, rõ ràng là bố còn ngồi ở kia cơ mà. Sau bây giờ lại thành thế này "

Cô ấy dứt lời, liền bật khóc vào lòng anh. Lãnh Quân chỉ cảm thấy Thời Tử Yên thật tội nghiệp. Nhưng sau khi núp vào lòng ngực của Lãnh Quân, Thời Tử Yên liền gạt đi những giọt nước mắt giả tạo khi. Trong lòng cô ấy hiện tại còn vui hơn cả mở hội, tại sao phải khóc cho một người như vậy chứ.

Thời Luân còn chưa kịp để nhang tàn, anh ta đã chuẩn bị sẵn người đến. Nôn nóng ngồi vào cái ghế kia quá rồi.

Tên Phong hay đi theo Thời Luân, hôm nay lại muốn cho anh ta cái ghế đó nhất. Nên liền vu vơ hỏi

" bây giờ lão đại mất rồi, có phải chúng ta nên tìm người kế nhiệm không. Thời Thiên Hành không thể một ngày không có lãnh đạo!"

Cả đám đàn em của Thời Luân sau đó liền hô vang tên anh ta như khẩu hiệu. Họ là đang muốn chèn ép Thời Tử Yên. Cô ấy liền ngẩng mặt ra nhìn cả đám đang diễn trò mèo. Nhìn vào xem phản ứng của Thời Luân như thế nào.



Thời Luân chỉ đợi có vậy, đắc ý liền vênh váo nói:" vậy thì,..."

" vậy thì phải xem bố muốn giao lại cho ai đã!"

Thời Tử Yên liền chen vào câu của Thời Luân, làm cho anh ta cũng đứng họng.

Thời Tử Yên lấy ra một tờ giấy, đó chính là di chúc mà Thời Hiên đã để lại.


Thời Tử Yên liền đưa lên cho mọi người xem, sau đó liền nói lớn:" sau 49 ngày tôi mất, Thời Thiên Hành mới có quyền thay chủ. Vị trí cao nhất ở Thời Thiên Hành, do mọi người lựa chọn!"


Thời Luân chỉ cười lớn rồi nói:" mày lấy nó ở đâu ra, rồi nói đây là của bố để lại. Làm như ông ấy biết ngày mai chết, mà đưa cho mày vậy!"


" đúng, ngày hôm qua trước khi bố rời đi. Đã đưa cho tôi bản di chúc. Tài xế và chú Đạt ( đàn em thân cận của Thời Hiên) có thể làm chứng, hơn nữa nếu anh không tin có thể đi kiểm tra "


Thời Luân liền gấp gáp gọi họ đến xác nhận, sau đó câu trả đều là chính xác. Hôm qua Thời Hiên đã đưa cho Thời Tử Yên trước khi rời đi.


Sau khi vừa xác nhận xong, Thời Luân liền nén cơn giận lại rồi chỉ tay vào thẳng mặt Thời Tử Yên mà nói:" sẽ sớm thôi Tử Yên, đợi đến khi tao ngồi vào cái ghế đó. Mày nhất định sẽ phải trả đủ cơn giận này!"


Cô ấy chỉ bình tỉnh cười với anh ta một cái, sau đó đưa mắt nhìn thẳng vào mắt anh ta mà đáp:"được, vậy thì tôi sẽ ăn mặc thật đẹp chờ đến ngày đó "


Thời Luân chỉ có thể kéo người rời đi, chỉ có Lãnh Quân là chịu ở lại cùng cô ấy. Thời Tử Yên vừa quay lưng. Nhìn vào Lãnh Quân lại liên tục thở dài. Anh ấy cũng hiểu một phần nào đó, giữa hai bên Thời Luân và Thời Tử Yên. Anh ấy cũng không muốn xen vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK