• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ấy chỉ quay đầu lại, nhìn về phía cậu sau đó nói:” cảm ơn cậu đã coi con như con gái, sau này con nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền chữa bệnh cho cậu “

Dứt lời cô ấy liền vội vã rời đi, cũng chẳng thèm ngoảng đầu lại nhìn cái nơi gọi là địa ngục kia.

Cậu cô ấy vội đuổi theo, sau đó nhét vào tay cô một ít tiền rồi nói:" đi tìm mẹ con đi, có khó khắn gì gọi cậu!"

Cô ấy rưng rưng nước mắt, liền gật đầu đáp lại. Cậu của cô sau đó cũng quay lưng vào nhà. Cô ấy chỉ có thể cất bước, đi thật xa cái nơi địa ngục này.

Nhưng một con gái 16 tuổi, 12 giờ đêm ra đường. Trong tay chỉ có vài trăm nghìn, trời cũng đã lạnh lên vì gần sang năm mới. Cô ấy lạc lõng, đi trên con đường vắng. Bóng dáng cô độc, người con gái mạnh mẽ này không biết đi đâu về đâu.

Trong phút chốc cô nhấc máy lên gọi cho mẹ

Mẹ cô sau hơn 3 cuộc gọi cuối cùng cũng nghe máy

- Sao thế?

- Mẹ đang ở đâu vậy? Con qua chỗ mẹ được không?

- Sao vậy, mợ lại nói gì con à?

- Mợ đuổi con đi rồi, con cũng không muốn ở lại nữa. Con muốn đến ở với mẹ.

Giọng cô ấy rung lên, không kiềm được nước mắt rồi lại bật khóc. Nhưng lại cố không để mẹ cô nghe thấy.

- Con thật sự rất nhớ mẹ, 5 năm rồi mẹ không đến. Con sắp quên mặt mẹ rồi, con có thể ở bên cạnh mẹ không? Có biết mẹ rất bận, 1 ngày thôi, à không 1 giờ thôi cũng được

Mẹ cô ấy im lặng một lúc lâu, sau đó mới trả lời

- Được rồi, con qua đây ở tạm đi. Mẹ gửi địa chỉ qua tin nhắn cho con

Tô Tử Yên vừa khóc vừa nở một nụ cười hạnh phúc, cô ấy lại vui vẻ cúp máy. Dò theo địa chỉ mẹ cô ấy đưa mà đi đến chỗ ở của mẹ. Chỗ ở của mẹ cô cũng không xa lắm, chỉ cách nhà cậu 4 con hẻm lớn. Cô ấy trong đêm, không còn nhiều sức nữa đã đến được nhà mẹ mình.

Ngôi nhà trước mắt không quá lớn, nhưng lại đủ để mẹ cô và cô ở. Cô ấy tiến đến, bấm chuông cửa. Nhưng rất lâu không ai ra mở cửa, mẹ cô cũng không nghe điện thoại. Tử Yên lúc này rất mệt, rất đói. Không còn sức nữa, cô ấy đã ngồi xuống bên cửa cổng. Nhìn như một kẻ lang thang đang tìm chỗ sống qua ngày.

Trời lúc này thật sự rất lạnh, nhiệt độ về đêm có khi xuống đến 10 độ C. Nhưng cô ấy không có cách vô nhà, không có cách nào ngoài việc chờ đợi cả. Lạnh, đói, mong cầu hạnh phúc, cô ấy lúc này có khác gì cô bé bán diêm không? Đó cũng chính là suy nghĩ của cô ấy, biết đâu chừng khi ai đó tìm thấy cô. Chỉ còn lại một cái xác lạnh ngắt thì sao.

Tử Yên chỉ có thể tự an ủi bản thân, cô ấy sẽ sóm vô được nhà sớm thôi, nhất định là vậy.

Nhưng cả đêm đó, cô ấy đã phải ngủ trước cửa. Sáng nay lại có một cô bé bước ra mở cửa. Nhìn thấy cô ấy, cô bé đó liền chạy đến kêu mẹ. Người phụ nữ đó chính là Tô Y Vân, mẹ ruột của Tô Tử Yên. Bà ấy cũng khá bất ngờ, không ngờ đêm qua bản thân lại quên mất mình đã dặn con bé đến nhà. Nhưng lại không nghe điện thoại của cô, còn nghĩ có kẻ phá phách đi phá chuông cửa.

“ Tử Yên “

Âm thanh đó, giọng nói đó. Tô Tử Yên không mơ, cô ấy tỉnh dậy từ cái lạnh. Gương mặt trắng bệch, đôi môi khô nứt nẻ.Mơ màng nhìn người trước mắt mình. Cô ấy thấy mẹ trước mặt, gương mặt và vóc dáng ấy vẫn như năm nào. Mẹ cô rất đẹp, bà ấy còn ăn mặc rất đẹp nữa.

Cô ấy bất giác, ôm thật chặt mẹ. Miệng còn không ngừng nói:” cuối cùng con cũng gặp được mẹ, cuối cùng con cũng thấy mẹ, cũng được ôm mẹ thật chặt như thế này rồi “

Mẹ cô có chút gượng gạo, bà ấy đã lâu không gặp cô, nhưng mà bây giờ gặp nhau sau nhiều năm lại không nỡ đẩy cô ra.

Lúc này trong nhà lại có một người đàn ông khác bước ra, nhìn thấy người đàn ông đó Tử Yên đã sợ, vì nhìn ông ta trong rất dữ.

“ ai đấy?” ông ta hỏi

Mẹ cô luống cuốn đẩy cô ra sau đó nói:” là cháu họ hàng xa của em thôi!”

Tử Yên không nghe nhầm, gì chứ là cháu họ hàng xa thôi sao. Cô ấy đưa ánh mắt bất ngờ nhìn mẹ


“ anh không thích người lạ ở lại nhà chúng ta, ở chơi một chút rồi đi đi “ Người đó dứt lời liền dẫn cô bé nhỏ hơn cô tầm 5 tuổi gì đó vào nhà.


Tử Yên cuối cùng cũng hiểu rồi, cô ấy nhìn mẹ mình một cách thất vọng rồi nói:” con hiểu rồi, hiểu hết toàn bộ rồi. Mẹ có người đàn ông khác là chồng, bỏ quá khứ, bỏ luôn cả con ư “


Mẹ cô liền lộ rõ vẻ khó xử, bà ấy không giải thích. Bởi vì tất cả những gì Tử Yên nói đều đúng giải thích kiểu gì đây. Bà ấy nhét ít tiền vào tay cô rồi nói:” cầm lấy tiền này rồi quay về năn nỉ mợ con đi “


Tử Yên không nhận, liền nhét tiền lại vào tay Y Vân. Sau đó cô nhìn bà ấy với ánh mắt 3 phần giận,7 phần đáng thương. Sau đó mỉn cười nói:” con sẽ về nhà cậu, mẹ yên tâm đi “


Nhưng đằng sau nụ cười đó lại là


“ mẹ có gia đình, có cả con gái khác rồi.Cậu có gia đình, cũng có con cái. Mẹ không thể nuôi con, vì người đàn ông kia không muốn có sự xuất hện của đứa con hoang này. Lại tốn thêm một miệng ăn, một chén cơm. Mợ cũng vậy thôi. Vốn dĩ chẳng ai cần con, con cũng không cần mọi người. Mẹ giữ gìn sức khỏe "


Tử Yên dứt lời liền chỉ quay lưng đi, đứa con gái 16 tuổi này thật sự hiểu chuyện đến đau lòng. Không oán trách, không hỏi tại sao lại làm vậy với nó. Chỉ đơn giản quay lưng rời đi. Đi đến một nơi nào đó, có thể là cô nhi viện chăng. Cô ấy cần một nơi tránh cái lấy lạnh của mùa đông này. Nhưng cái lạnh của thể xác làm sao bằng có lạnh ở tim này được chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK