• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Thừa Kiệt giận dữ đáp:" con người ác độc như cô ta, vậy mà lại không dám giết một người như tôi sao? Nực cười, Thời Tử Yên vang danh tứ phương, nổi tiếng máu lạnh vô tình lại sợ một tên cảnh sát què. Anh là lính của cô ta, thì về nói một tiếng. Người như cô ta, tôi gặp ở đâu thì giết ở đấy!"

" chát "

Gia Kỳ liền bước đến tát vào mặt Vương Thừa Kiệt một cái thật đau. Cậu ấy liền đưa ánh mắt giận dữ nhìn anh như muốn xé toạt anh ấy ra ngay bây giờ. Nhưng rồi cậu ấy cũng kiềm chế được rồi nhỏ giọng nói

" tôi biết anh đã mất trí nhớ, tôi cũng biết anh bị Hà Uyên Linh tẩy não, tôi cũng biết chị Tử Yên rất xấu xa. Nhưng anh nghe cho rõ đây, người phụ nữ đó. Trước giờ đều nhẫn tâm tàn ác với cả thiên hạ. Nhưng chưa bao giờ làm hại anh. Hôm đó, chị ấy sai tôi gắn bom vào xe anh. Cũng là vì muốn tạo hiện trường giả cho những người khác. Như theo đúng kế hoạch, chị ấy sẽ đến đón anh trước. Cả hai người cao bay xa chạy. Nhưng Quang Tuấn thâm độc đã đoán trước chuyện này, cố tình câu giờ hại anh. Chị ấy lúc đó đã rất đau khổ, bề ngoài giả vờ không sao. Nhưng 3 ngày liền không ăn gì, tự dày vò bản thân mình. Sau đó, người của Hà Hoàng Thanh đã cứu anh. Tôi nhận được tin đó liền thông báo với chị ấy. Anh biết không, chị ấy dù không vui ra mặt. Nhưng hôm đó đã phấn chấn rất nhiều. Biết anh sẽ gặp nguy hiểm. Nên đã cử rất nhiều người canh chừng, bảo vệ anh "

Mấy lời này, vốn không thể lay động được Vương Thừa Kiệt. Anh ấy liền phì cười rồi đáp:" anh diễn cho ai xem vậy? Dựa vào đó tôi sẽ tin sao?"

Gia Kỳ cũng không muốn nói thêm. Cậu ấy ném lại cho anh 1 cái điện thoại cũ dưới đất sau đó quay lưng lại nói tiếp:" hôm đó trời mưa lớn, chính là con người tàn ác mà anh nói. Không ngại nguy hiểm, một mình liều mạng với 20 tên đàn ông. Muốn bảo vệ anh và Hà Uyên Linh an toàn. Quang Tuấn biết anh còn sống đã sai người, truy cùng giết tận. Bởi vì anh là nội gián, nếu như anh chết đầu mối coi như mất. Thời Tử Yên tại sao lại ngu ngốc đi cứu anh, để rồi đem một thân đầy máu quay về. Về rồi thì còn sao nữa. Hôn mê, sốt cao, viết thương đầy mình. Trong miệng còn không ngừng gọi. Lãnh Quân, Lãnh Quân. Người đàn bà anh nói là tàn ác, trước giờ đúng là rất ác. Ác nhất là đối xử quá tốt với anh. Đến mức quên đi bản thân. Trong điện thoại có hết bằng chứng, lịch sử cuộc gọi. Cách trao đổi. Vị trí, thậm chí là chuyện của Quang Tuấn tất cả đều có đủ "

Cậu ấy dứt liền cất bước, nhưng đi được vài bước lại nói:" chị ấy trước giờ không muốn anh nhớ lại. Hi vọng anh có thể sống hạnh phúc bên Hà Uyên Linh. Nhưng tôi thì không, tôi muốn anh phải nhớ ra. Tôi muốn anh phải nhớ, nhớ xem Thời Tử Yên rốt cuộc là tại ai thành ra thế này!"

Gia Kỳ dứt lời liền bỏ đi, để lại Vương Thừa Kiệt ở đấy. Anh ấy từ lâu đã gỡ được dây trói. Nhưng vì muốn đánh úp Gia Kỳ nên mới ngồi yên đấy. Cuối cùng cậu ấy cũng không làm gì anh cả. Vương Thừa Kiệt nhặt lại chiếc điện thoại cũ. Mở nó lên lại thấy được tấm hình đang vui cười giữa anh và Thời Tử Yên.



Anh ấy từng bước, tiến lại gần chiếc gương trong phòng. Nhìn vào hình xăm ở cổ của bản thân. Anh ấy lại không hiểu, bản thân rốt cuộc đã mất đi phần kí ức quan trọng như thế nào chứ. Tại sao bản thân lại không nhớ gì.

Nhưng tương lai phía trước, chi bằng cùng Hà Uyên Linh bước vào lễ đường. Làm một người chồng, người cha tốt.

Lễ đường trang trí lộng lẫy, khách mời cũng đã đến đông đủ. Vương Thừa Kiệt hít một hơi nhìn lại bản thân lại lần cuối trước khi bước ra lễ đường.Anh ấy thở dài một hơi, sau đó dứt khoát bước ra ngoài.

Lễ đường hôm nay rất đông đúc, khách mời đều đến đầy đủ. Trai tài gái sắc thật xứng đôi. Nhưng trong buổi tiệc hôm nay, cũng chỉ có một vị khách không mời mà đến.

Mái tóc trắng xóa, đôi môi đỏ thẩm. Một mình một vị. Đứng ở nơi cao nhất quan sát tất cả. Ánh mắt vẫn luôn hướng về phía người đó.Chưa bao giờ rời khỏi

Vương Thừa Kiệt khoát lên mình một bộ vest trắng trong thật lịch lãm và bảnh bao. Sau ngày hôm nay, anh ấy chính thức trở thành con rể duy nhất của cục trưởng cục cảnh sát thành phố. Tương lai tiền đồ rộng mở. Chưa kể vợ anh lại là người tài giỏi, xinh đẹp lại còn hiểu chuyện và yêu thương anh ấy.

Tiếng nhạc của lễ đường vang lên, trước cửa chính là một cô gái xinh đẹp với chiếc váy cưới trắng tinh. Hai tay nắm lấy bó hoa cưới, một nụ cười rực rỡ hạnh phúc nhìn anh. Vương Thừa Kiệt đứng từ xa nhìn thấy cũng cười rất tươi. Hôm nay vợ anh ấy thật đẹp.

Cô ấy từng bước, từng bước tiến lại chỗ anh. Anh ấy cũng đưa đôi tay ra nắm lấy tay cô.

Thời Tử Yên trên cao nhìn thấy, lòng có 3 phần ganh tị 7 phần tuổi thân. Người đàn ông trước mắt vốn đã từng là của cô. Cô ấy đáng lẽ ra nên là người mặc áo cưới, cùng anh bước vào lễ đường. Nhưng không, người cô ấy yêu hơn cả sinh mạng đã không còn tồn tại.

Thời Tử Yên lúc này lại nhớ đến lời nói của ai đó khi trước

" nếu cô không có chỗ dựa, thì dựa vào vai tôi

nếu cô không có chỗ đứng, thì đứng tạm vào tim tôi đi!"

Lời nói năm ấy đúng là đã thành gió bay, người của trước vốn cũng đã chẳng còn. Người cùng ta vượt qua cơn bão, che chở ta một đời mù mịch. Cuối cùng không thuộc về ta.



Hai người họ ở dưới lại nắm tay nhau thật sâu đậm. Họ trao nhau một nụ hôn hạnh phúc.

Thời Tử Yên chua sót, ánh mắt tiếc nuối nhìn vào chiếc nhẫn trong tay mình.Cô ấy nhớ lại con người trước kia, cũng đã từng đối xử với cô ấy như vậy. Đã nhiều lần không màng nguy hiểm để giúp cô. Chiếc nhẫn ấy là món quà anh tặng vào ngày cô ấy có cả giang sơn Thời Thiên. Món quà đầy ý nghĩa, cô đã giữ rất kĩ. Nhưng không phải cứ tặng nhẫn là sẽ thuộc về nhau. Thời Tử Yên lạnh lùng quay lưng đi. Cô ấy đi được vài bước, lại ném chiếc nhẫn ấy xuống. Giọng điệu gượng gạo, cố kiềm nén lại bản thân. Trong tay cô ấy cũng đang nắm chặt một thứ khác, nhưng mà lại là một thứ cực kì nguy hiểm. Phải cô ấy, thật sự không nỡ rời đi. Cũng không muốn phải sử dụng thứ trong tay của mình.

" chúc anh hạnh phúc!" Bóng dáng ấy cứ thế khuất xa dần một cách cô độc.

Vương Thừa Kiệt thoáng chốc ngoảnh đầu lại nhìn về phía cửa. Bóng dáng quen thuộc ấy, khiến anh ấy phải rời khỏi lễ đường trước khi nghi thức quan trọng diễn ra trước sự ngỡ ngàng của nhiều người.

Anh ấy bước ra ngoài, nhìn thấy một chiếc nhẫn ở dưới đất. Sau đó bản thân vội vàng nhặt lại. Nhìn thấy nó, bản thân lại nhìn thấy một số kí ức cứ thể xuất hiện một cách mơ hồn. Anh ấy vội vã ôm đầu vì đau đớn. Đầu óc cứ thể quay cuồng khó tả. Hà Uyên Linh thấy vậy liền vội vã chạy ra ngoài kiểm tra.

Vương Thừa Kiệt không nghe thấy gì, chợt lăn ra bất tỉnh. Cơn đau ấy đã đưa anh quay về thời niên thiếu.

Năm 15, vốn Vương Thừa Kiệt chỉ là một cậu nhóc chuẩn bị cô nhi viện vứt bỏ. May mắn cho anh ấy gặp được ông bà Vương. Hai người họ đã nhận anh làm con nuôi. Họ rất yêu thương anh, luôn xem anh là con ruột của bản thân.

Bố nuôi của anh lại có thân phận khá đặt biệt, chính là một cảnh sát chuyên điều tra tội phạm cấp cao. Năm đó, vì điều tra nên bố anh đã không ngại hi sinh bản thân chỉ để lấy được một chút manh mối liên quan đến Thời Hạo.

Hắc bang năm đó không quá lớn, nhưng chuyện ác trên dưới còn hơn cả bây giờ. Bố anh mất vì nhiệm vụ. Năm đó cũng là năm anh vừa thi đỗ vào trường cảnh sát. Mẹ anh cũng vì sự ra đi đột ngột của bố mà đau lòng mất theo.

Để lại Vương Thừa Kiệt với một gia tài lớn, lúc đấy Hà Hoàng Thanh. Là đàn em, cũng là bạn của bố anh đã ra tay giúp đỡ anh. Kể từ đó anh cũng thân thiết với Hà Uyên Linh. Hai người họ quấn nhau không rời. Vương Thừa Kiệt cũng đã ghi hận đám người hắc bang ấy, nhất quyết phải diệt trừ bọn họ để giúp đỡ những người khác, cùng như là vì tư thù cá nhân. Nhưng rồi một ngày.

Vương Thừa Kiệt còn mặc lấy bộ đồng phụ trong trường. Gương mặt nghiêm túc đi đến gặp Hà Hoàng Thanh. Ông ấy lúc này đã trở thành thanh tra, chuyên điều tra các tội phạm cấp cao. Trong đó không thể thiếu đám người Thời Thiên Hành.

Vừa nhìn thấy anh, Hà Hoàng Thanh liền vui ra mặt. Thái độ nghiêm túc, hơn nữa thành tích cũng là hạng xuất sắc. Dù bản thân chỉ mới là tân binh, nhưng nói về kĩ năng thì lại nhỉnh hơn các đàn anh đi trước. Chưa kể, biệt tài thiện xạ của anh ấy là 100% không sai lệch. Cũng đúng, từ ngày bố mẹ mất, anh ấy đã lao đầu vào tập luyện. Cũng chỉ mong có ngày dùng chính mũi súng ấy, đáp trả lại những kẻ khiến bản thân mồ côi thêm lần nữa.



" sắp tới tôi có nhiệm vụ quan trọng, muốn nhờ cậu tham gia. Cậu có đồng ý không?" Hà Hoàng Thanh nói


Anh ấy có chút nghi hoặc:" là chuyện gì?"


" thâm nhập vào Thời Thiên Hành, điều tra tất cả. Tôi và cậu sẽ lật đổ nơi đó!"


Chỉ cần nghe đến đây thôi, ngọn lửa hận thù trong lòng cậu thanh niên trẻ xuất hiện. Cậu ấy không nghĩ ngợi liền đáp:" tôi đồng ý!"


" nhiệm vụ nguy hiểm, vào dễ khó ra. Cậu muốn thâm nhập vào hắc bang thì phải vừa bỏ lại hết tiền đồ tương lai phía trước, cậu có..."


" tôi không quan tâm, chỉ cần trả thù cho bố. Tất cả, tôi không màng!"


Hà Hoàng Thanh rất hài lòng, đúng là con trai của tiền bối. Bản lĩnh rất giống bố cậu ấy. Sau đó Hà Hoàng Thanh âm thầm chỉ huy Vương Thừa Kiệt. Chỉ anh ấy tất cả các cách để lấy lòng bọn người đó.


Cũng từ đấy, chuyện tình dang dở giữa anh và Hà Uyên Linh cũng đứt đoạn. Anh ấy cũng rất đau khổ khi nói lời chia tay cô. Cô ấy cũng thế, vẫn không tin là anh ấy thay đổi. Vẫn một lòng chờ đợi anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK