Bạch bạch bạch!
Mọi người ở xung quanh lập tức bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ khí thế làm người sợ hãi, không thể không liên tục lùi lại, mặt mũi mọi người đầy vẻ kinh ngạc.
"Đây chính là khí thế của trưởng lão Kình Thương tông sao?"
"Quá cường đại!"
"Tiểu tử này, thật đúng là không biết trời cao đất rộng, may mắn thắng được Lăng Hiêu kia mà thôi, thế mà còn dám yêu cầu linh thạch!"
...
Cho dù từ đạo lý đi lên nói, Diệp Trần đích thật là thắng, căn cứ vào các cược thì hoàn toàn chính xác nên được một trăm khối Tử Viêm tinh thạch.
Nhưng Kình Thương tông là tồn tại dạng gì, ngươi đả thương người của bọn họ, bọn họ không gây phiên phức cho ngươi thì đã cám ơn trời đất rời, ngươi còn dám yêu cầu linh thạch, không phải là ngốc sao?
Tuy nhiên:
Đối mặt với khí thế áp bách của Tôn trưởng lão, vẻ mặt của Diệp Trần vẫn bình thản như cũ, thậm chí hiện ra vẻ trào phúng:
"Làm sao? Chẳng lẽ Kinh Thương tông các ngươi thua không nổi?"
Tê!!
Tất cả mọi người nghe được lời này của Diệp Trần thì lập tức thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh, trong lúc nhất thời tất cả đều dùng vẻ mặt như đang nhìn thằng ngốc mà nhìn về phía Diệp Trần:
"Cái tên này thật đúng là dám nói a!"
"Thật sự là ngại chính mình sống quá lâu a!"
"Nhìn xem đi! Đắc tội trưởng lão Kình Thương tông, kết cục của hắn chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm!"
...
"Ha ha ha!"
Tôn trưởng lão nghe được lời này của Diệp Trần, đầu tiên là hơi sững sờ, sao đó thì giận quá mà cười:
"Được được được! Tiểu tử ngươi được! Dám nói như vậy với lão phu thì ngươi vẫn là người đầu tiên!"
Sau khi Tôn trưởng lão tán thưởng hai câu, nụ cười trên mặt bỗng nhiên tắt, bên trong đôi mắt hiện ra vệt sát khí nồng đậm.
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn!
Từ trên người Tôn trưởng lão, đột nhiên dâng lên một đạo bóng mờ kinh khủng cao tới hơn ngàn mét!
Khí thế so với trước đó lại mạnh mẽ hơn không chỉ mười lần!
Thậm chí toàn bộ một cái thành trì rộng lớn như vậy ở dưới đạo bóng mờ kinh khủng kia cũng có vẻ như hơi nhỏ bé.
"Tiểu tử! Lời nói vừa rồi ngươi có dám lặp lại lần nữa không?"
Tôn trưởng lão vào lúc này đã triển khai ra toàn bộ khí tràng, quả thực giống như thiên thần hạ phàm, làm cho người không dám nhìn thẳng.
Phù phù!
Ở dưới khí thế áp bách mạnh mẽ của Tôn trưởng lão, xung quanh một số người có tu vi kém, thậm chí bởi vì không chịu nổi mà trực tiếp quỳ cúi trên mặt đất, run lẩy bẩy.
Mà ngay cả Diệp Trần thấy cảnh này cũng không thể không cau mày lại.
Lão nhân này lại là Hợp Đạo Tiên Quân!
Trước đó, Diệp Trần đã cảm thấy lão gia hỏa này không đơn giản, thế nhưng còn chưa quá xác định, hiện tại thì đã xác định được.
Người này lại là một cường giả cảnh giới Hợp Đạo Tiên Quân!
Phải biết, loại cường giả cấp bậc này, nếu đặt ở bên trong những nhị, tam lưu thế lực thì cũng đã là nhân vật cấp lão tổ!
Chỉ là một cuộc chiến Bách Niên Thiên Kiêu mà Kình Thương tông lại có thể phái ra một tên Hợp Đạo Tiên Quân, không hổ là một trong bát đại tiên môn!
Đương nhiên, kinh ngạc thì cũng chỉ là ngạc nhiên, Diệp Trần nhưng lại không sợ chút nào.
Lấy thực lực hôm nay của hắn, dưới tình huống lấy hết các át chủ bài ra, trừ khi là nhân vật cấp Độ Kiếp Đến Quân mới có thể ổn ép hắn một bậc, vẻn vẹn chỉ là Hợp Đạo Tiên Quân mà thôi, hắn còn không có quá để vào mắt, cho dù không thể cân sức ngang tài nhưng tự vệ thì cũng thừa sức!
Diệp Trần chậm rãi ngẩng đầu, một mặt đạm mạc liếc qua Tôn trưởng lão:
"Làm sao? Lão đầu, chẳng lẽ ngươi còn muốn giết ta cái người chủ nợ này ở trước mặt nhiều người như vậy hay sao?"
Yên tĩnh!
Xung quanh lập tức yên tĩnh như chết!
Tất cả mọi người nghe được lời này của Diệp Trần, tất cả đều ngốc trệ tại chỗ, ngay cả Tôn trưởng lão kia cũng hơi sững sờ, cũng hoàn nghi có phải là lỗ tai của mình xảy ra vấn đề gì hay không.
Đối mặt với một vị cường giả đỉnh cấp cảnh giới Hợp Đạo Tiên Quân, tiểu tử này thế mà còn dám nói ra những lời này, chẳng lẽ đầu óc hắn thật có vấn đề?
Lại hoặc là có cái vối cảnh gì đó cực mạnh hay sao?
Sau khi Tôn trưởng lão hơi chần chờ một chút, sau đó thì đầy lửa giận và sát ý!
Vô luận là cái tên tiểu tử ngông cuồng đến cực điểm trước mắt này đến cùng là có bối cảnh gì, chuyển đã tiến triển tới bước này rồi thì tên tiểu tử này cũng phải chết!
Bằng không, hắn còn mặt mũi nào mà tồn tại?
Huống chi, Kình Thương tông hắn đừng hàng bát đại tiên môn cũng không sợ đắc tội bất kỳ thế lực nào!
Ngay vào lúc sát ý của Tôn trưởng lão phun trào, chuẩn bị giết chết Diệp Trần ngay tại chỗ.
"Ha ha ha!"
Một tiếng cười cởi mở phóng khoáng vang vọng khắp cả bầu trời:
Sau đó thì một con chim đại bàng có hịnh thể khổng lồ toàn thân là ánh sáng vàng sáng chói, từ trên trời cao hạ xuống, khí thế cùng với con Chích Hỏa Truy Phong Loan lúc trước đó mà so sánh thì cũng không kém chút nào, hiển nhiên cũng là một con Linh thú thất giai.
Ở phía trên đầu con đại bàng màu vàng kim kia, có một ông lão râu tóc bạc trắng đứng ở đó.
"Tôn lão đầu, ngươi thật đúng là càng sống càng thụt lùi! Vậy mà vì một chút linh thạch mà vướng mắc với một tên tiểu bối, không sợ làm mất đi mặt mũi của Kình Thương tông các ngươi a!"
Ông lão tóc trắng này dường như có quen biết với Tôn trưởng lão, hơn nữa không sợ hắn một chút nào.
Ngược lại là Tôn trưởng lão kia sau khi nhìn thấy ông lão tóc trắng này xuất hiện, khí thế rõ ràng yếu đi không ít, hơn nữa trên mặt hiện ra vẻ mặt ngưng trọng:
"Phong lão tứ! Việc này không có quan hệ gì với Phượng tộc các ngươi, các ngươi chớ có xem vào chuyện của người khác!"
Mọi người nghe được lời này của Tôn trưởng lão thì lập tức xì xào bàn tán lần nữa.
Phượng tộc!
Là thế lực ở trong nhóm mười ba đại thế lực, nổi danh cùng với Long tộc, ở bên trong mười ba đại thế lực cũng được xếp hạng rất cao, cũng không kém hơn bao nhiêu so với bát đại tiên môn.
Ông lão tóc trắng được gọi là "Phong lão tứ" kia, cười lạnh nói:
"Chuyện vô bổ của ngươi, lão già ta chẳng thèm quản, dù sao ngươi đã làm mất thể diện người của Kình Thương tông các ngươi! Sau này người ta sẽ chỉ nói, Kình Thương tông thiếu nợ không trả, còn muốn giết người diệt khẩu, có ý tứ! Thật sự là có ý tứ!"
"Ngươi!!"
Tôn trưởng lão nghe xong lời này thì lập tức tức giận đến râu ria đều rung động.
Lúc này, Tuyệt Vô Địch ở một bên bỗng nhiên mở miệng:
"Tôn trưởng lão, trước mắt bao người, vẫn là không nên để cho người ta lưu lại tiếng xấu! Chờ tiểu tử kia tiến vào núi Thiên Kiếp thì chúng ta có rất nhiều cơ hội đối phó hắn!"
Tôn trưởng lão thấy Tuyệt Vô Địch cũng nói như vậy thì sau khi vẻ mặt dao động một lúc, cuối cùng gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Trần một lát:
"Giao một trăm khối Tử Viêm tinh thạch cho hắn! Chúng ta đi đăng ký ở thành trì khác!"
Nói xong lời này, Tôn trưởng lão trực tiếp phẩy tay áo bỏ đi.
Tuyệt Vô Địch từ bên trong Càn Khôn Trạc móc ra một túi đựng đồ, thuận tay ném cho Diệp Trần, nói:
"Tiểu tử! Nơi này xa xa không chỉ một trăm khối Tử Viêm tinh thạch! Tuy nhiên thuận tiện cho ngươi một cái lời khuyên, đồ vật của Kình Thương tông chúng ta, cũng không phải dễ cầm như vậy!"
Diệp Trần tiếp nhận túi trữ vật, thần niệm quét nhìn một lần, không có phát hiện vấn đề, thuận tay ném vào bên trong Càn Khôn Trạc, nhàn nhạt lườm mắt với Tuyệt Vô Địch:
"Ta chờ!"
Tuyệt Vô Địch lại liếc mắt thâm sâu nhìn Diệp Trần một cái, luôn cảm thấy gia hỏa được gọi là Diệp Trần trước mắt này cùng với tâm ma của hắn có chỗ giống nhau nào đó khó nói nên lời.
"Chẳng lẽ những người tên Diệp Trần, đều làm cho người chán ghét như vậy sao?"
Tuyệt Vô Địch âm thầm lẩm bẩm ở trong lòng một câu, đôi mắt lại hiện ra vẻ hưng phấn nồng đậm.
Từ trước đó, sau khi hắn từ Mê La Tinh Hải trở về, tên gia hỏa tên là Diệp Trần kia đã trở thành tâm ma của hắn, ảnh hưởng nghiêm trọng tới tâm thái tu luyện của hắn.
Ngay tại vài ngày trước, hắn nhận được tin tức, Diệp Trần kia đã chết ở bên trong Mê La Tinh Hải nhưng Tuyệt Vô Địch hắn cũng không vui vẻ gì, thậm chí còn cảm thấy rất mất mát!
P/S: Ta thích nào...chương 3...Kim Phiếu nha...
Mọi người ở xung quanh lập tức bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ khí thế làm người sợ hãi, không thể không liên tục lùi lại, mặt mũi mọi người đầy vẻ kinh ngạc.
"Đây chính là khí thế của trưởng lão Kình Thương tông sao?"
"Quá cường đại!"
"Tiểu tử này, thật đúng là không biết trời cao đất rộng, may mắn thắng được Lăng Hiêu kia mà thôi, thế mà còn dám yêu cầu linh thạch!"
...
Cho dù từ đạo lý đi lên nói, Diệp Trần đích thật là thắng, căn cứ vào các cược thì hoàn toàn chính xác nên được một trăm khối Tử Viêm tinh thạch.
Nhưng Kình Thương tông là tồn tại dạng gì, ngươi đả thương người của bọn họ, bọn họ không gây phiên phức cho ngươi thì đã cám ơn trời đất rời, ngươi còn dám yêu cầu linh thạch, không phải là ngốc sao?
Tuy nhiên:
Đối mặt với khí thế áp bách của Tôn trưởng lão, vẻ mặt của Diệp Trần vẫn bình thản như cũ, thậm chí hiện ra vẻ trào phúng:
"Làm sao? Chẳng lẽ Kinh Thương tông các ngươi thua không nổi?"
Tê!!
Tất cả mọi người nghe được lời này của Diệp Trần thì lập tức thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh, trong lúc nhất thời tất cả đều dùng vẻ mặt như đang nhìn thằng ngốc mà nhìn về phía Diệp Trần:
"Cái tên này thật đúng là dám nói a!"
"Thật sự là ngại chính mình sống quá lâu a!"
"Nhìn xem đi! Đắc tội trưởng lão Kình Thương tông, kết cục của hắn chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm!"
...
"Ha ha ha!"
Tôn trưởng lão nghe được lời này của Diệp Trần, đầu tiên là hơi sững sờ, sao đó thì giận quá mà cười:
"Được được được! Tiểu tử ngươi được! Dám nói như vậy với lão phu thì ngươi vẫn là người đầu tiên!"
Sau khi Tôn trưởng lão tán thưởng hai câu, nụ cười trên mặt bỗng nhiên tắt, bên trong đôi mắt hiện ra vệt sát khí nồng đậm.
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn!
Từ trên người Tôn trưởng lão, đột nhiên dâng lên một đạo bóng mờ kinh khủng cao tới hơn ngàn mét!
Khí thế so với trước đó lại mạnh mẽ hơn không chỉ mười lần!
Thậm chí toàn bộ một cái thành trì rộng lớn như vậy ở dưới đạo bóng mờ kinh khủng kia cũng có vẻ như hơi nhỏ bé.
"Tiểu tử! Lời nói vừa rồi ngươi có dám lặp lại lần nữa không?"
Tôn trưởng lão vào lúc này đã triển khai ra toàn bộ khí tràng, quả thực giống như thiên thần hạ phàm, làm cho người không dám nhìn thẳng.
Phù phù!
Ở dưới khí thế áp bách mạnh mẽ của Tôn trưởng lão, xung quanh một số người có tu vi kém, thậm chí bởi vì không chịu nổi mà trực tiếp quỳ cúi trên mặt đất, run lẩy bẩy.
Mà ngay cả Diệp Trần thấy cảnh này cũng không thể không cau mày lại.
Lão nhân này lại là Hợp Đạo Tiên Quân!
Trước đó, Diệp Trần đã cảm thấy lão gia hỏa này không đơn giản, thế nhưng còn chưa quá xác định, hiện tại thì đã xác định được.
Người này lại là một cường giả cảnh giới Hợp Đạo Tiên Quân!
Phải biết, loại cường giả cấp bậc này, nếu đặt ở bên trong những nhị, tam lưu thế lực thì cũng đã là nhân vật cấp lão tổ!
Chỉ là một cuộc chiến Bách Niên Thiên Kiêu mà Kình Thương tông lại có thể phái ra một tên Hợp Đạo Tiên Quân, không hổ là một trong bát đại tiên môn!
Đương nhiên, kinh ngạc thì cũng chỉ là ngạc nhiên, Diệp Trần nhưng lại không sợ chút nào.
Lấy thực lực hôm nay của hắn, dưới tình huống lấy hết các át chủ bài ra, trừ khi là nhân vật cấp Độ Kiếp Đến Quân mới có thể ổn ép hắn một bậc, vẻn vẹn chỉ là Hợp Đạo Tiên Quân mà thôi, hắn còn không có quá để vào mắt, cho dù không thể cân sức ngang tài nhưng tự vệ thì cũng thừa sức!
Diệp Trần chậm rãi ngẩng đầu, một mặt đạm mạc liếc qua Tôn trưởng lão:
"Làm sao? Lão đầu, chẳng lẽ ngươi còn muốn giết ta cái người chủ nợ này ở trước mặt nhiều người như vậy hay sao?"
Yên tĩnh!
Xung quanh lập tức yên tĩnh như chết!
Tất cả mọi người nghe được lời này của Diệp Trần, tất cả đều ngốc trệ tại chỗ, ngay cả Tôn trưởng lão kia cũng hơi sững sờ, cũng hoàn nghi có phải là lỗ tai của mình xảy ra vấn đề gì hay không.
Đối mặt với một vị cường giả đỉnh cấp cảnh giới Hợp Đạo Tiên Quân, tiểu tử này thế mà còn dám nói ra những lời này, chẳng lẽ đầu óc hắn thật có vấn đề?
Lại hoặc là có cái vối cảnh gì đó cực mạnh hay sao?
Sau khi Tôn trưởng lão hơi chần chờ một chút, sau đó thì đầy lửa giận và sát ý!
Vô luận là cái tên tiểu tử ngông cuồng đến cực điểm trước mắt này đến cùng là có bối cảnh gì, chuyển đã tiến triển tới bước này rồi thì tên tiểu tử này cũng phải chết!
Bằng không, hắn còn mặt mũi nào mà tồn tại?
Huống chi, Kình Thương tông hắn đừng hàng bát đại tiên môn cũng không sợ đắc tội bất kỳ thế lực nào!
Ngay vào lúc sát ý của Tôn trưởng lão phun trào, chuẩn bị giết chết Diệp Trần ngay tại chỗ.
"Ha ha ha!"
Một tiếng cười cởi mở phóng khoáng vang vọng khắp cả bầu trời:
Sau đó thì một con chim đại bàng có hịnh thể khổng lồ toàn thân là ánh sáng vàng sáng chói, từ trên trời cao hạ xuống, khí thế cùng với con Chích Hỏa Truy Phong Loan lúc trước đó mà so sánh thì cũng không kém chút nào, hiển nhiên cũng là một con Linh thú thất giai.
Ở phía trên đầu con đại bàng màu vàng kim kia, có một ông lão râu tóc bạc trắng đứng ở đó.
"Tôn lão đầu, ngươi thật đúng là càng sống càng thụt lùi! Vậy mà vì một chút linh thạch mà vướng mắc với một tên tiểu bối, không sợ làm mất đi mặt mũi của Kình Thương tông các ngươi a!"
Ông lão tóc trắng này dường như có quen biết với Tôn trưởng lão, hơn nữa không sợ hắn một chút nào.
Ngược lại là Tôn trưởng lão kia sau khi nhìn thấy ông lão tóc trắng này xuất hiện, khí thế rõ ràng yếu đi không ít, hơn nữa trên mặt hiện ra vẻ mặt ngưng trọng:
"Phong lão tứ! Việc này không có quan hệ gì với Phượng tộc các ngươi, các ngươi chớ có xem vào chuyện của người khác!"
Mọi người nghe được lời này của Tôn trưởng lão thì lập tức xì xào bàn tán lần nữa.
Phượng tộc!
Là thế lực ở trong nhóm mười ba đại thế lực, nổi danh cùng với Long tộc, ở bên trong mười ba đại thế lực cũng được xếp hạng rất cao, cũng không kém hơn bao nhiêu so với bát đại tiên môn.
Ông lão tóc trắng được gọi là "Phong lão tứ" kia, cười lạnh nói:
"Chuyện vô bổ của ngươi, lão già ta chẳng thèm quản, dù sao ngươi đã làm mất thể diện người của Kình Thương tông các ngươi! Sau này người ta sẽ chỉ nói, Kình Thương tông thiếu nợ không trả, còn muốn giết người diệt khẩu, có ý tứ! Thật sự là có ý tứ!"
"Ngươi!!"
Tôn trưởng lão nghe xong lời này thì lập tức tức giận đến râu ria đều rung động.
Lúc này, Tuyệt Vô Địch ở một bên bỗng nhiên mở miệng:
"Tôn trưởng lão, trước mắt bao người, vẫn là không nên để cho người ta lưu lại tiếng xấu! Chờ tiểu tử kia tiến vào núi Thiên Kiếp thì chúng ta có rất nhiều cơ hội đối phó hắn!"
Tôn trưởng lão thấy Tuyệt Vô Địch cũng nói như vậy thì sau khi vẻ mặt dao động một lúc, cuối cùng gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Trần một lát:
"Giao một trăm khối Tử Viêm tinh thạch cho hắn! Chúng ta đi đăng ký ở thành trì khác!"
Nói xong lời này, Tôn trưởng lão trực tiếp phẩy tay áo bỏ đi.
Tuyệt Vô Địch từ bên trong Càn Khôn Trạc móc ra một túi đựng đồ, thuận tay ném cho Diệp Trần, nói:
"Tiểu tử! Nơi này xa xa không chỉ một trăm khối Tử Viêm tinh thạch! Tuy nhiên thuận tiện cho ngươi một cái lời khuyên, đồ vật của Kình Thương tông chúng ta, cũng không phải dễ cầm như vậy!"
Diệp Trần tiếp nhận túi trữ vật, thần niệm quét nhìn một lần, không có phát hiện vấn đề, thuận tay ném vào bên trong Càn Khôn Trạc, nhàn nhạt lườm mắt với Tuyệt Vô Địch:
"Ta chờ!"
Tuyệt Vô Địch lại liếc mắt thâm sâu nhìn Diệp Trần một cái, luôn cảm thấy gia hỏa được gọi là Diệp Trần trước mắt này cùng với tâm ma của hắn có chỗ giống nhau nào đó khó nói nên lời.
"Chẳng lẽ những người tên Diệp Trần, đều làm cho người chán ghét như vậy sao?"
Tuyệt Vô Địch âm thầm lẩm bẩm ở trong lòng một câu, đôi mắt lại hiện ra vẻ hưng phấn nồng đậm.
Từ trước đó, sau khi hắn từ Mê La Tinh Hải trở về, tên gia hỏa tên là Diệp Trần kia đã trở thành tâm ma của hắn, ảnh hưởng nghiêm trọng tới tâm thái tu luyện của hắn.
Ngay tại vài ngày trước, hắn nhận được tin tức, Diệp Trần kia đã chết ở bên trong Mê La Tinh Hải nhưng Tuyệt Vô Địch hắn cũng không vui vẻ gì, thậm chí còn cảm thấy rất mất mát!
P/S: Ta thích nào...chương 3...Kim Phiếu nha...