Đường Thanh Nhã suy nghĩ một lúc, có lẽ cũng đã biết, chính mình chắc chắn không phải là đối thủ của đối phương, thế là cắn răng một cái, nghẹ gật đầu, nói:
"Được! Ta có thể đi theo với ngươi, nhưng ngươi không được làm bạn cùng phòng của ta bị tổn thương!"
Bóng đen kia cười một tiếng khặc khăc lần nữa, "Không thành vấn đề! Bọn họ chỉ trúng huyễn thuật của ta, tam thồi rơi vào trong mộng cảnh, chờ ngay mai trời vừa sáng, tự nhiên sẽ tỉnh lại!"
Đường Thanh Nhã nghe được điều này thì thở dài một hơi, "Được ta đi với ngươi!"
Nói xong lời này, Đường Thanh Nhã nhấn hai tay ở trên giường một cái, sau đó cả người nhẹ nhàng rơi xuống trên mặt đất.
Cô ta trước đó cũng không có ngủ, cho nên quần áo cũng chưa có thay.
"Đi thôi!"
Bóng đen kia bỗng nhiên xòe bàn tay ra, một phát bắt được cổ tay của Đường Thanh Nhã.
Ngay sau đó, hai người đã thoát ra ngoài bằng cửa sổ, vượt qua mấy chục mét, rơi vào trên một bãi cỏ ở trước tòa nhà ký túc xá của nữ sinh.
Tuy nhiên, ngay vào lúc hai người hạ xuống đất, hoàn cảnh xung quanh bỗng nhiên ngay lập tức thay đổi!
Nhà cửa cây cối xung quanh vậy mà biến mất không thấy gì nữa, hai người giống như tiến vào bên trong một cái không gian phong bế.
Bóng đen kia lập tức chấn động cả gười, "Cấm chế không gian! Người nào? Đi ra!"
Oanh!
Giọng nói của tên bóng đen kia vừa mới rơi xuống, bỗng nhiên cảm thấy hoa mắt, trước mặt đã xuất hiện một bóng người, hướng hắn vỗ một chưởng đi qua!
"Ồ!"
Tên áo đen kia lập tức kinh hô một tiếng, hiển nhiên đối với thực lực của người tới có chút ngoài ý muốn, lập tức một tay lấy Đường Thanh Nhã ở bên cạnh đẩy đi ra, sau đó cả người nhanh chóng lùi lại ra bên ngoài mấy chục thước.
Đường Thanh Nhã cảm thấy được chính mình bị một cỗ chưởng lực cực kỳ cường hãn bao vây, giống như lúc nào cũng có thể dễ dàng xé nát chính mình!
Trong lòng Đường Thanh Nhã lập tức dâng lên một cỗ tuyệt vọng, "Ta phải chết rồi sao? Thật không cam lòng a!"
Đạo suy nghĩ này vừa mới dâng lên, Đường Thanh Nhã bỗng nhiên cảm thấy cỗ lực lượng cường hãn kia lập tức biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa, cả người lập tức ngã vào trong ngực bóng người vừa mới đột nhiên xuất hiện kia.
"Ừm? Cảm giác này...rất quen thuộc!"
Đường Thanh Nhã vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, lập tức thấy được khuôn mặt với nụ cười vô cùng quen thuộc.
"Thanh Nhã, cô không sao chứ?"
Người này tự nhiên chính là Diệp Trần!
Đường Thanh Nhã đùa tiên là sững sờ, sau đó úp mặt vào trong ngực Diệp Trần khóc lớn lên.
"Diệp Trần thối! Tôi còn tưởng rằng anh sớm đã quên tôi đi rồi chứ! Hừ hừ!"
Diệp Trần lập tức có chút xấu hổ, hắn đợt này chỉ lo cho Hi Nguyệt, thật đúng là hoàn toàn ném Đường Thanh Nhã ra khỏi đằng sau, nếu không phải Đường Thanh Sơn kịp thời nói tình huống cho hắn biết, nói không chừng vào lúc này, Đường Thanh Nhã đã bị người bắt đi!
Mà ở một bên khác, đạo hắc ảnh kia cũng không có chạy trốn mà lẳng lặng quan sát đối với Diệp Trần.
Bọn họ đạt tới cấp độ này, đêm tối gần như cùng với ba ngày không có khác gì nhau.
Người kia đang quan sát Diệp Trần đồng thời Diệp Trần cũng đang quan sát ngược lại hắn, đây là một ông lão tóc màu xám trắng, mặt mũi đầy vẻ hung ác nham hiểm, vừa nhìn là biết hạng người có tâm tư ác độc.
Ông lão kia quan sát Diệp Trần một lát, lập tức cười khặc khặc một tiếng, "Ngươi chính là Diệp Cuồng Tiên gần đây ở thế tục giới làm ra động tĩnh lớn có phải không? Không nghĩ tới so với sự tưởng tượng của ta ngươi còn phải trẻ hơn! Lại là một tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch! Khặc khặc!"
Diệp Trần cười lạnh, "Có bản lĩnh không phải ở tuổi lớn hay nhỏ, không có bản lĩnh thì cho dù sống tới trăm năm! Giống phế vật như ngươi, tuổi tác có lớn hơn nữa cũng chỉ là một ông lão phế vật mà thôi! Sẽ chỉ làm thủ đoạn hạ lưu mà không muốn người khác biết!"
Lão giả kia nghe được lời này của Diệp Trần thì lập tức tức giận đến phổi đều muốn nổ tung, "Tiểu tử! Ngươi quả nhiên giống như lời đồn, đủ cuồng!"
"Đáng tiếc, người cuồng vọng phần lớn đều chết sớn, ngươi cũng sẽ không ngoại lệ!"
Diệp Trần chạm rãi đẩy Đường Thanh Nhã ở trong ngực ra, đồng thời vỗ vỗ quần áo có hơi chút nhăn nheo, thản nhiên nói:
"Ta có chết sớm hay không thì ta không biết, thế nhưng ta lại biết, ngươi hôm nay chắc chắn không sống được!"
Hai mắt ông lão kia trừng lên một cái, gần như muốn phun ra lửa, "Tiểu tử cuồng vọng! Vậy thì để bản tọa đi thử một chút xem ngươi có bao nhiêu cân lượng!". Truyện Hài Hước
Nói xong lời này, ông lão kia bỗng nhiên đánh ra một quyền vào trong không khí!
Ầm ầm!
Quyền kình như sóng lớn, giống như nhấc lên sóng to gió lớn, ùn ùn kéo đến hướng hai người Diệp Trần đập xuống.
"Hừ!"
Diệp Trần hừ lạnh một tiếng, thuận tay vỗ ra một chưởng, "Chút tài mọn!"
Bành!
Chưởng lực kia khí thế hào hùng như cầu vồng, lại bị một chưởng của Diệp Trần trong nháy mắt dễ dàng đánh lui!
Cùng lúc đó:
Bạch bạch bạch!
Ông lão kia còn cảm nhận được một cỗ phản lực cực mạnh, vậy mà chấn động tới hắn phải liên tục lùi lại!
"Cái gì! Ngươi vậy mà....đã làm đến trình độ dung nhập Không gian Pháp tắc vào bên trong chưởng lực? Điều này sao có thể!"
Phải biết, chính là cường giả cấp bậc lão tổ Nguyên Anh mới có thể dung nhập lực lượng pháp tác vào bên trong chưởng lực và quyền kình thì đó cũng là tồn tại phượng mao lân giác!
Bình thường chỉ có Thiên quân Hóa Thần trong truyền thuyết kia mới có thể điều động lực lượng của thiên địa.
Thế nhưng Diệp Trần trước mắt này rõ ràng không phải là Thiên quân Hóa Thần, thậm chí ông lão còn có thể chắc chắn rằng, hắn vô cùng có khả năng ngay cả cảnh giới Kim Đan cũng còn chưa có đạt tới!
Phải biết, hán nhưng là cảnh giới Kinh Đan đỉnh phong, cách cảnh giới lão tổ Nguyên Anh cũng chỉ còn một bước nữa mà thôi.
Thế mà bị một chưởng của đối phương đánh cho lui!
"Đây con mẹ nó đến cùng là quái vật gì?"
Ông lão càng nghĩ càng cảm thấy bất an, không tự chủ đã sinh ra mấy phần thoái ý.
Đáng tiếc, hắn muốn đi nhưng Diệp Trần há lại sẽ để cho hắn rời đi dễ dàng như vậy?
"Ngươi cũng tới thử tiếp một quyền của ta xem một chút!"
Bước chân dưới chân Diệp Trần dừng lại, đồng thời cũng đấm ra một quyền vào không khí!
"Hư Không Thần Quyền!"
Ầm ầm!
Quyền kình vẫn nhẹ nhàng như vậy, giống như không có một chút lực dạo nào, so với chưởng lực hào hùng lúc trước của ông lão kia quả thực có cách biệt một trời.
Tuy nhiên, ông lão thấy thế thì con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, vẻ mặt làm cho người ta sợ hãi, "Không tốt!"
Ông lão ý thức được sự đáng sợ một quyền này của đối phương, vội vàng nhanh chóng lui lại, trong nháy mắt liền lui lại tới hơn trăm thước.
Tuy nhiên ngay sau đó, ông lão vẫn còn cảm nhận được rất rõ ràng đạo quyền kình kinh khủng kia vậy mà xuyên toa không gian, xuất hiện ở phía sau hắn!
Bằng cách này, nó tương đương với hắn chủ động lao về phía đạo quyền kình kinh khủng kia!
Bành!
Gần như không có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra, ông lão gióng như bị một cái búa lớn đập trúng, trực tiếp ngã bay ra ngoài, đồng thời điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi!
"Trốn!"
Ông lão vừa kinh vừa sợ, lập tức không còn dũng khí tiếp tục đánh tiếp, vội vàng muốn từ dưới đất bò dậy, nhanh chóng chạy thoát thân!
Tuy nhiên vào lúc này, trên lưng bỗng nhiên trầm xuống, cũng đã bị một chân của Diệp Trần giẫm ở trên lưng của hắn.
"Phốc!"
Ông lão lập tức điên cuồng phun ra mọt ngụm máu tươi nữa, mặc cho hắn liều mạng giãy dụa như thế nào, nhưng căn bản không cách nào thoát khỏi dưới bàn chân của Diệp Trần.
Cùng lúc đó, giọng nói lạnh lùng của Diệp Trần cũng đã vang lên lần nữa, "Lão già! Ta nói rồi, ngươi hôm nay không thể không chết!"
Lấy thực lực hôm nay của Diệp Trần, ngay cả Ma Hoàng tương đương với cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ đều có thể giết chết, chỉ là một tên phế vật ngay cả cảnh giới Nguyên Anh cũng không phải, đối với Diệp Trần mà nói quả thực đơn giản giống như bóp chết một con kiến!
Thẳng đến lúc này, ông lão kia cuối cùng cũng hoảng sợ:
"Không! Ngươi không thể giết ta! Nếu như ngươi giết ta! Dược Vương tông tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
"Hơn nữa, ngươi ở thế tục giới làm ra động tĩnh lớn như vậy, đã vi phạm ước định band đầu của bốn giới Tiên, Thần, Yêu Ma, bây giờ ngươi đã là kẻ địch chung của cả tứ giới!"
P/S: Ta thích nào....thể hiện cảm xúc cho truyện và like Fb nhé:D. Chương thứ 6
"Được! Ta có thể đi theo với ngươi, nhưng ngươi không được làm bạn cùng phòng của ta bị tổn thương!"
Bóng đen kia cười một tiếng khặc khăc lần nữa, "Không thành vấn đề! Bọn họ chỉ trúng huyễn thuật của ta, tam thồi rơi vào trong mộng cảnh, chờ ngay mai trời vừa sáng, tự nhiên sẽ tỉnh lại!"
Đường Thanh Nhã nghe được điều này thì thở dài một hơi, "Được ta đi với ngươi!"
Nói xong lời này, Đường Thanh Nhã nhấn hai tay ở trên giường một cái, sau đó cả người nhẹ nhàng rơi xuống trên mặt đất.
Cô ta trước đó cũng không có ngủ, cho nên quần áo cũng chưa có thay.
"Đi thôi!"
Bóng đen kia bỗng nhiên xòe bàn tay ra, một phát bắt được cổ tay của Đường Thanh Nhã.
Ngay sau đó, hai người đã thoát ra ngoài bằng cửa sổ, vượt qua mấy chục mét, rơi vào trên một bãi cỏ ở trước tòa nhà ký túc xá của nữ sinh.
Tuy nhiên, ngay vào lúc hai người hạ xuống đất, hoàn cảnh xung quanh bỗng nhiên ngay lập tức thay đổi!
Nhà cửa cây cối xung quanh vậy mà biến mất không thấy gì nữa, hai người giống như tiến vào bên trong một cái không gian phong bế.
Bóng đen kia lập tức chấn động cả gười, "Cấm chế không gian! Người nào? Đi ra!"
Oanh!
Giọng nói của tên bóng đen kia vừa mới rơi xuống, bỗng nhiên cảm thấy hoa mắt, trước mặt đã xuất hiện một bóng người, hướng hắn vỗ một chưởng đi qua!
"Ồ!"
Tên áo đen kia lập tức kinh hô một tiếng, hiển nhiên đối với thực lực của người tới có chút ngoài ý muốn, lập tức một tay lấy Đường Thanh Nhã ở bên cạnh đẩy đi ra, sau đó cả người nhanh chóng lùi lại ra bên ngoài mấy chục thước.
Đường Thanh Nhã cảm thấy được chính mình bị một cỗ chưởng lực cực kỳ cường hãn bao vây, giống như lúc nào cũng có thể dễ dàng xé nát chính mình!
Trong lòng Đường Thanh Nhã lập tức dâng lên một cỗ tuyệt vọng, "Ta phải chết rồi sao? Thật không cam lòng a!"
Đạo suy nghĩ này vừa mới dâng lên, Đường Thanh Nhã bỗng nhiên cảm thấy cỗ lực lượng cường hãn kia lập tức biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa, cả người lập tức ngã vào trong ngực bóng người vừa mới đột nhiên xuất hiện kia.
"Ừm? Cảm giác này...rất quen thuộc!"
Đường Thanh Nhã vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, lập tức thấy được khuôn mặt với nụ cười vô cùng quen thuộc.
"Thanh Nhã, cô không sao chứ?"
Người này tự nhiên chính là Diệp Trần!
Đường Thanh Nhã đùa tiên là sững sờ, sau đó úp mặt vào trong ngực Diệp Trần khóc lớn lên.
"Diệp Trần thối! Tôi còn tưởng rằng anh sớm đã quên tôi đi rồi chứ! Hừ hừ!"
Diệp Trần lập tức có chút xấu hổ, hắn đợt này chỉ lo cho Hi Nguyệt, thật đúng là hoàn toàn ném Đường Thanh Nhã ra khỏi đằng sau, nếu không phải Đường Thanh Sơn kịp thời nói tình huống cho hắn biết, nói không chừng vào lúc này, Đường Thanh Nhã đã bị người bắt đi!
Mà ở một bên khác, đạo hắc ảnh kia cũng không có chạy trốn mà lẳng lặng quan sát đối với Diệp Trần.
Bọn họ đạt tới cấp độ này, đêm tối gần như cùng với ba ngày không có khác gì nhau.
Người kia đang quan sát Diệp Trần đồng thời Diệp Trần cũng đang quan sát ngược lại hắn, đây là một ông lão tóc màu xám trắng, mặt mũi đầy vẻ hung ác nham hiểm, vừa nhìn là biết hạng người có tâm tư ác độc.
Ông lão kia quan sát Diệp Trần một lát, lập tức cười khặc khặc một tiếng, "Ngươi chính là Diệp Cuồng Tiên gần đây ở thế tục giới làm ra động tĩnh lớn có phải không? Không nghĩ tới so với sự tưởng tượng của ta ngươi còn phải trẻ hơn! Lại là một tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch! Khặc khặc!"
Diệp Trần cười lạnh, "Có bản lĩnh không phải ở tuổi lớn hay nhỏ, không có bản lĩnh thì cho dù sống tới trăm năm! Giống phế vật như ngươi, tuổi tác có lớn hơn nữa cũng chỉ là một ông lão phế vật mà thôi! Sẽ chỉ làm thủ đoạn hạ lưu mà không muốn người khác biết!"
Lão giả kia nghe được lời này của Diệp Trần thì lập tức tức giận đến phổi đều muốn nổ tung, "Tiểu tử! Ngươi quả nhiên giống như lời đồn, đủ cuồng!"
"Đáng tiếc, người cuồng vọng phần lớn đều chết sớn, ngươi cũng sẽ không ngoại lệ!"
Diệp Trần chạm rãi đẩy Đường Thanh Nhã ở trong ngực ra, đồng thời vỗ vỗ quần áo có hơi chút nhăn nheo, thản nhiên nói:
"Ta có chết sớm hay không thì ta không biết, thế nhưng ta lại biết, ngươi hôm nay chắc chắn không sống được!"
Hai mắt ông lão kia trừng lên một cái, gần như muốn phun ra lửa, "Tiểu tử cuồng vọng! Vậy thì để bản tọa đi thử một chút xem ngươi có bao nhiêu cân lượng!". Truyện Hài Hước
Nói xong lời này, ông lão kia bỗng nhiên đánh ra một quyền vào trong không khí!
Ầm ầm!
Quyền kình như sóng lớn, giống như nhấc lên sóng to gió lớn, ùn ùn kéo đến hướng hai người Diệp Trần đập xuống.
"Hừ!"
Diệp Trần hừ lạnh một tiếng, thuận tay vỗ ra một chưởng, "Chút tài mọn!"
Bành!
Chưởng lực kia khí thế hào hùng như cầu vồng, lại bị một chưởng của Diệp Trần trong nháy mắt dễ dàng đánh lui!
Cùng lúc đó:
Bạch bạch bạch!
Ông lão kia còn cảm nhận được một cỗ phản lực cực mạnh, vậy mà chấn động tới hắn phải liên tục lùi lại!
"Cái gì! Ngươi vậy mà....đã làm đến trình độ dung nhập Không gian Pháp tắc vào bên trong chưởng lực? Điều này sao có thể!"
Phải biết, chính là cường giả cấp bậc lão tổ Nguyên Anh mới có thể dung nhập lực lượng pháp tác vào bên trong chưởng lực và quyền kình thì đó cũng là tồn tại phượng mao lân giác!
Bình thường chỉ có Thiên quân Hóa Thần trong truyền thuyết kia mới có thể điều động lực lượng của thiên địa.
Thế nhưng Diệp Trần trước mắt này rõ ràng không phải là Thiên quân Hóa Thần, thậm chí ông lão còn có thể chắc chắn rằng, hắn vô cùng có khả năng ngay cả cảnh giới Kim Đan cũng còn chưa có đạt tới!
Phải biết, hán nhưng là cảnh giới Kinh Đan đỉnh phong, cách cảnh giới lão tổ Nguyên Anh cũng chỉ còn một bước nữa mà thôi.
Thế mà bị một chưởng của đối phương đánh cho lui!
"Đây con mẹ nó đến cùng là quái vật gì?"
Ông lão càng nghĩ càng cảm thấy bất an, không tự chủ đã sinh ra mấy phần thoái ý.
Đáng tiếc, hắn muốn đi nhưng Diệp Trần há lại sẽ để cho hắn rời đi dễ dàng như vậy?
"Ngươi cũng tới thử tiếp một quyền của ta xem một chút!"
Bước chân dưới chân Diệp Trần dừng lại, đồng thời cũng đấm ra một quyền vào không khí!
"Hư Không Thần Quyền!"
Ầm ầm!
Quyền kình vẫn nhẹ nhàng như vậy, giống như không có một chút lực dạo nào, so với chưởng lực hào hùng lúc trước của ông lão kia quả thực có cách biệt một trời.
Tuy nhiên, ông lão thấy thế thì con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, vẻ mặt làm cho người ta sợ hãi, "Không tốt!"
Ông lão ý thức được sự đáng sợ một quyền này của đối phương, vội vàng nhanh chóng lui lại, trong nháy mắt liền lui lại tới hơn trăm thước.
Tuy nhiên ngay sau đó, ông lão vẫn còn cảm nhận được rất rõ ràng đạo quyền kình kinh khủng kia vậy mà xuyên toa không gian, xuất hiện ở phía sau hắn!
Bằng cách này, nó tương đương với hắn chủ động lao về phía đạo quyền kình kinh khủng kia!
Bành!
Gần như không có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra, ông lão gióng như bị một cái búa lớn đập trúng, trực tiếp ngã bay ra ngoài, đồng thời điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi!
"Trốn!"
Ông lão vừa kinh vừa sợ, lập tức không còn dũng khí tiếp tục đánh tiếp, vội vàng muốn từ dưới đất bò dậy, nhanh chóng chạy thoát thân!
Tuy nhiên vào lúc này, trên lưng bỗng nhiên trầm xuống, cũng đã bị một chân của Diệp Trần giẫm ở trên lưng của hắn.
"Phốc!"
Ông lão lập tức điên cuồng phun ra mọt ngụm máu tươi nữa, mặc cho hắn liều mạng giãy dụa như thế nào, nhưng căn bản không cách nào thoát khỏi dưới bàn chân của Diệp Trần.
Cùng lúc đó, giọng nói lạnh lùng của Diệp Trần cũng đã vang lên lần nữa, "Lão già! Ta nói rồi, ngươi hôm nay không thể không chết!"
Lấy thực lực hôm nay của Diệp Trần, ngay cả Ma Hoàng tương đương với cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ đều có thể giết chết, chỉ là một tên phế vật ngay cả cảnh giới Nguyên Anh cũng không phải, đối với Diệp Trần mà nói quả thực đơn giản giống như bóp chết một con kiến!
Thẳng đến lúc này, ông lão kia cuối cùng cũng hoảng sợ:
"Không! Ngươi không thể giết ta! Nếu như ngươi giết ta! Dược Vương tông tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
"Hơn nữa, ngươi ở thế tục giới làm ra động tĩnh lớn như vậy, đã vi phạm ước định band đầu của bốn giới Tiên, Thần, Yêu Ma, bây giờ ngươi đã là kẻ địch chung của cả tứ giới!"
P/S: Ta thích nào....thể hiện cảm xúc cho truyện và like Fb nhé:D. Chương thứ 6