Thiếu niên kia làm sao có thể từ chối, lập tức lại cuống quít dập đầu:
"Đại nhân ngài cứ việc phân phó! Chỉ cần ngài có thể cứu gia gia của ta, ngài muốn cho ta làm cái gì cũng được!"
Diệp Trần nhẹ gật đầu, lúc này mới đi tới trước mặt ông lão kia, thuận tay đánh vào bên trong cơ thể của ông lão một đạo lực lượng tạo hóa, thương thế của ông lão trong nháy mắt tốt hơn bản tám phần, vốn là sắc mặt tái nhợt cũng dần dần hồng hào trở lại.
"Đa tạ ân cứu mạng của đại nhân! Tuy nhiên tuổi tác cháu trai của ta còn nhỏ, nếu đại nhân có dặn dò gì, lão già này nguyện ý thay cực khổ!"
Ông lão vừa rồi cũng nghe được lời của Diệp Trần nói với cháu trai của hắn, cũng không biết người trẻ tuổi thần bí khó lường trước mắt này đến cùng là người tốt hay xấu, trong lòng thấp thỏm không thôi, lập tức quỳ trên mặt đất hướng Diệp Trần cầu khẩn.
Diệp Trần mỉm cười, "Lão nhân gia, chuyện này ngươi chỉ sợ không cách nào làm thay được! Nếu như ta không có nhìn lầm, các ngươi có lẽ là người đời sau của Cuồng Ma nhất tộc? Mà cháu của ngươi thì vừa rồi đã thức tỉnh huyết mạch Cuồng Ma đúng không?"
"Ngươi!"
Ông lão nghe được điều này, hai mắt lập tức trừng một cái, sâu trong đôi mắt hiện ra vẻ vô cùng hoảng sợ, bắt đầu nằm rạp trên mặt đất liều mạng dập đầu, vừa dập đầu, vừa hô to, "Khẩn cầu đại nhân tha hắn đi! Hắn vẫn chỉ là một đứa bé a!!"
Sau khi Cuồng Ma nhất tộc suy bại, rất nhiều người ngấp nghé huyết mạch thần kỳ của Cuồng Ma nhất tộc, bắt đầu trắng trợn săn giết người có được huyết mạch Cuồng Ma, từu đó cướp đoạt lực lượng huyết mạch trên người bọn họ.
Ông lão này hiển như cho rằng Diệp Trần cũng là vì như vậy.
Nói thật ở lúc lần đầu tiên nhìn thấy huyết mạch Cuồng Ma trên người thiếu niên kia, Diệp Trần thật là trong nháy mắt có cái ý nghĩ như vậy, muốn rút ra huyết mạch trên người thiếu niên này, sau đó biến hóa để cho bản thân sử dụng.
Thậm chí hắn gần như có thể chắc chắn, chỉ cần đạt được lực lượng huyết mạch này thì cường độ nhục thể của hắn chắc chắn sẽ mạnh lên lần nữa, bí thuật Nghịch Sinh Bách Chuyển cũng sẽ đạt được tăng lên không nhỏ.
Tuy nhiên, đạo suy nghĩ này chỉ hiện lên một chút ở trong đầu Diệp Trần, sau đó lại bị hắn trực tiếp bác bỏ.
Không nói tới, làm như vậy không phù hợp với tính cách của hắn, cho dù hắn đạt được huyết mạch Cuồng Ma cũng chẳng qua chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.
Hơn nữa luyện hóa huyết mạch Cuồng Ma sẽ ảnh hưởng tới tâm lý, đây cũng là sự thật đã được Tu Chân giới công nhận, đến lúc đó chỉ sợ cái được không bù nổi cái mất.
Còn nữa, huyết mạch Cuồng Ma chỉ có thể lưu ở trong cơ thể của hậu nhân Cuồng Ma nhất tộc mới có thể phát huy ra tiềm lực lớn nhất.
Thiếu niên kia hiển nhiên không biết chuyện gì xảy ra, nhìn thấy gia gia luôn hướng Diệp Trần cầu xin, một mặt vẻ mờ mịt, tuy nhiên lại có khí phách, nói:
"Gia gia, mệnh của chúng ta đều là đại nhân cứu, nếu như hắn thật muốn mạng của ta, ta cho hắn là được rồi!"
Ông lão lập tức nước mắt tuôn đầy mặt, nói:
"Hổ tử, ngươi không hiểu! Ngươi là hi vọng cuối cùng của Cuồng Ma nhất tộc chúng ta! Gia gia có thể chết nhưng ngươi thì nhất định phải sống sốt!!"
Diệp Trần lập tức cười, thuận tay vung lên nâng hai người từ dưới đất lên, "Lão nhân gia hiểu nhàm! Ta sẽ không làm gì tôn tử của ngươi, huyết mạch Cuồng Ma nhất tộc tuy rằng trân quý nhưng ta còn chưa có để vào mắt, chứ đừng nói là dùng loại thủ đoạn ti tiện kia đi cưỡng ép rút ra!"
Ông lão nghe được điều này thì lập tức khẽ giật mình, hiển nhiên không nghĩ tới Diệp Trần sẽ nói như vậy:
"Không những như thế, ta còn muốn đưa cho hắn một đoạn cơ duyên to lớn!"
Diệp Trần tiếp tục mở miệng đạo,
"Cuồng Ma Thánh Tâm quyết, ngươi chắc là đã nghe nói qua rồi chứ?"
Ông lão lập tức toàn thân chấn động mạnh một cái, hai mắt trợn lên thật lớn, mặt mũi đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, nói:
"Ngươi vậy mà...ngay cả Cuồng Ma Thánh Tâm quyết cũng biết? Đây chính là chí bảo vô thượng của Cuồng Ma nhất tộc chúng ta! Đáng tiếc sớm ở tám ngàn năm trước đã thất truyền! Nếu như đây mới là mục đích thực sự của ngài thì khả năng phải để đại nhân ngài thất vọng rồi!"
Ông lão thở dài nói.
Diệp Trần cười ha ha một tiếng:
"Lão nhân gia, ngươi sai! Ta là muốn nói, Cuồng Ma Thánh Tâm quyết này đang ở trong tay của ta, hơn nữa, ta có thể truyền nó cho cháu trai của ngươi!"
"Đương nhiên, điều kiện trước hết là hắn nhất định phải bái ta làm thầy mới được!"
Thiếu niên cuồng ma này tuyệt đối là một mầm mống tốt, Diệp Trần nếu không muốn rút ra lực lượng huyết mạch của hắn thì tự nhiên phải bồi dưỡng hắn thật tốt, trong tương lai để cho bản thân hắn sử dụng.
Oanh!
Ông lão nghe được điều này thì toàn thân lập tức rung mạnh, hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn, sững sờ sửng sốt một lúc lâu:
"Phù phù!"
Ông lão trực tiếp quỳ xuống trên đất, đồng thời còn không quên lôi kéo thiếu niên bên cạnh:
"Hổ tử! Nhanh quỳ xuống! Bái vị đại nhân này làm sư phụ!"
"A nha!"
Thiếu niên kia vẫn còn đang ở vào trạng thái như lọt vào trong sương mù, tuy nhiên đối với lời của gia gia thì hắn vẫn luôn tin tưởng không nghi ngờ, lập tức quỳ trên mặt đất bắt đầu hướng Diệp Trần dùng sức dập đầu.
"Hổ Tử bái kiến sư tôn!"
Diệp Trần cười ha ha một tiếng, lại nâng hai người dậy:
"Làm đồ đệ của ta cũng không có nhiều cấp bậc lễ nghĩa như vậy! Vi sư sẽ truyền thụ Cuồng Ma Thánh Tâm quyết cho ngươi, lại truyền cho ngươi một loại pháp môn luyện khí, chỉ cần ngươi dốc lòng tu luyện, tương lai trọng chấn Cuồng Ma nhất tộc các ngươi cũng không phải là không thể được!"
Nói xong lời này, Diệp Trần cũng mặc kệ Hổ Tử này có nghe hiểu hay không, bàn tay hơi vỗ ở trên đỉnh đầu hắn, một đạo ánh sáng trắng lập tức chui vào bên trong đỉnh đầu của hắn.
Hổ Tử lập tức cảm nhận được ở trong đồng trống rỗng bỗng có rất nhiều thứ chui vào, bỗng nhiên đau đớn một trận sau đó thì ngất đi.
...
Sau đó, Diệp Trần ở lại Trường Lạc thôn mấy ngày, truyền thụ cho Hổ Tử một số pháp môn tu luyện, còn đưa cho hắn một cái pháp bảo Linh khí và một số đan dược có thể sử dung trong quá trình tu luyện.
Đừng nhìn qua Hổ Tử mà cảm thấy ngờ ngệch, có lẽ bởi vì duyên cớ có được huyết mạch Cuồng Ma, thế cho nên là thiên tài tu luyện cực kỳ hiếm thấy!
Hơn nữa lại có người danh sư như Diệp Trần chỉ đạo, còn có đan dược hỗ trợ, chỉ trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi, tu vi liền tăng lên tới cảnh giới Luyện Khí tầng bốn, hơn nữa ngay cả Cuồng Ma Thánh Tâm quyết cũng đã mơ hồ đụng chạm đến cánh cửa một chút.
Đáng nhắc tới chính là, ở trong mấy ngày này, người của Ác Lang bang cũng đã tới mấy lần, hơn nữa một lần so với một lần người đông thế mạng hơn, nhưng lại ngay cả cửa sân đều không có đi vào, tất cả đều bị cấm chế Diệp Trần thuận tay bố trí ngăn ở bên ngoài.
Đối với tồn tại những con kiến hôi này, Diệp Trần căn bản không có bất kỳ hứng thú xuất thủ gì, dứt khoát chẳng thèm để ý tới, mặc cho bọn hắn kêu gào ở bên ngoài.
Chỉ chớp mắt, thời gian hơn mười ngày trôi qua, "Hổ Tử, những thứ mà ta truyền thụ cho ngươi trong mấy ngày vừa qua đã đầy đủ để ngươi tu luyện mười mấy hai mươi năm, vi sư còn có chuyện quan trọng hơn đi làm, hôm nay cũng nên rời đi!"
Hổ Tử nghe được điều này thì hốc mắt lập tức đỏ bừng, nước mắt rơi xuống lả tả, "Sư tôn phải đi đâu đây? Sẽ còn trở lại đây sao?"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, vỗ vỗ đầu vai Hổ Tử, "Chờ ta làm xong chuyện của ta, ta tự nhiên sẽ trở về nhìn ngươi! Tuy nhiên ở trước khi ta rời đi, để vi sư nhìn xem, những ngày vừa qua này ngươi đã học được những thứ gì!"
Nói xong lời này, Diệp Trần thuận tay vung lên:
Rầm rầm!
Chấm chế xung quanh viện lạc trong nháy mắt được thu hồi lại, chỉ thấy ở ngoài viện, ba tầng trong ba tầng ngoài, vậy mà có mấy trăm tên đệ tử Ác Lang bang vây quanh.
Nhìn thấy cấm chế xung quanh không còn, những người này lập tức lao vào như ong vỡ tổ.
P/S: Ta thích nào....chương 2....
"Đại nhân ngài cứ việc phân phó! Chỉ cần ngài có thể cứu gia gia của ta, ngài muốn cho ta làm cái gì cũng được!"
Diệp Trần nhẹ gật đầu, lúc này mới đi tới trước mặt ông lão kia, thuận tay đánh vào bên trong cơ thể của ông lão một đạo lực lượng tạo hóa, thương thế của ông lão trong nháy mắt tốt hơn bản tám phần, vốn là sắc mặt tái nhợt cũng dần dần hồng hào trở lại.
"Đa tạ ân cứu mạng của đại nhân! Tuy nhiên tuổi tác cháu trai của ta còn nhỏ, nếu đại nhân có dặn dò gì, lão già này nguyện ý thay cực khổ!"
Ông lão vừa rồi cũng nghe được lời của Diệp Trần nói với cháu trai của hắn, cũng không biết người trẻ tuổi thần bí khó lường trước mắt này đến cùng là người tốt hay xấu, trong lòng thấp thỏm không thôi, lập tức quỳ trên mặt đất hướng Diệp Trần cầu khẩn.
Diệp Trần mỉm cười, "Lão nhân gia, chuyện này ngươi chỉ sợ không cách nào làm thay được! Nếu như ta không có nhìn lầm, các ngươi có lẽ là người đời sau của Cuồng Ma nhất tộc? Mà cháu của ngươi thì vừa rồi đã thức tỉnh huyết mạch Cuồng Ma đúng không?"
"Ngươi!"
Ông lão nghe được điều này, hai mắt lập tức trừng một cái, sâu trong đôi mắt hiện ra vẻ vô cùng hoảng sợ, bắt đầu nằm rạp trên mặt đất liều mạng dập đầu, vừa dập đầu, vừa hô to, "Khẩn cầu đại nhân tha hắn đi! Hắn vẫn chỉ là một đứa bé a!!"
Sau khi Cuồng Ma nhất tộc suy bại, rất nhiều người ngấp nghé huyết mạch thần kỳ của Cuồng Ma nhất tộc, bắt đầu trắng trợn săn giết người có được huyết mạch Cuồng Ma, từu đó cướp đoạt lực lượng huyết mạch trên người bọn họ.
Ông lão này hiển như cho rằng Diệp Trần cũng là vì như vậy.
Nói thật ở lúc lần đầu tiên nhìn thấy huyết mạch Cuồng Ma trên người thiếu niên kia, Diệp Trần thật là trong nháy mắt có cái ý nghĩ như vậy, muốn rút ra huyết mạch trên người thiếu niên này, sau đó biến hóa để cho bản thân sử dụng.
Thậm chí hắn gần như có thể chắc chắn, chỉ cần đạt được lực lượng huyết mạch này thì cường độ nhục thể của hắn chắc chắn sẽ mạnh lên lần nữa, bí thuật Nghịch Sinh Bách Chuyển cũng sẽ đạt được tăng lên không nhỏ.
Tuy nhiên, đạo suy nghĩ này chỉ hiện lên một chút ở trong đầu Diệp Trần, sau đó lại bị hắn trực tiếp bác bỏ.
Không nói tới, làm như vậy không phù hợp với tính cách của hắn, cho dù hắn đạt được huyết mạch Cuồng Ma cũng chẳng qua chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.
Hơn nữa luyện hóa huyết mạch Cuồng Ma sẽ ảnh hưởng tới tâm lý, đây cũng là sự thật đã được Tu Chân giới công nhận, đến lúc đó chỉ sợ cái được không bù nổi cái mất.
Còn nữa, huyết mạch Cuồng Ma chỉ có thể lưu ở trong cơ thể của hậu nhân Cuồng Ma nhất tộc mới có thể phát huy ra tiềm lực lớn nhất.
Thiếu niên kia hiển nhiên không biết chuyện gì xảy ra, nhìn thấy gia gia luôn hướng Diệp Trần cầu xin, một mặt vẻ mờ mịt, tuy nhiên lại có khí phách, nói:
"Gia gia, mệnh của chúng ta đều là đại nhân cứu, nếu như hắn thật muốn mạng của ta, ta cho hắn là được rồi!"
Ông lão lập tức nước mắt tuôn đầy mặt, nói:
"Hổ tử, ngươi không hiểu! Ngươi là hi vọng cuối cùng của Cuồng Ma nhất tộc chúng ta! Gia gia có thể chết nhưng ngươi thì nhất định phải sống sốt!!"
Diệp Trần lập tức cười, thuận tay vung lên nâng hai người từ dưới đất lên, "Lão nhân gia hiểu nhàm! Ta sẽ không làm gì tôn tử của ngươi, huyết mạch Cuồng Ma nhất tộc tuy rằng trân quý nhưng ta còn chưa có để vào mắt, chứ đừng nói là dùng loại thủ đoạn ti tiện kia đi cưỡng ép rút ra!"
Ông lão nghe được điều này thì lập tức khẽ giật mình, hiển nhiên không nghĩ tới Diệp Trần sẽ nói như vậy:
"Không những như thế, ta còn muốn đưa cho hắn một đoạn cơ duyên to lớn!"
Diệp Trần tiếp tục mở miệng đạo,
"Cuồng Ma Thánh Tâm quyết, ngươi chắc là đã nghe nói qua rồi chứ?"
Ông lão lập tức toàn thân chấn động mạnh một cái, hai mắt trợn lên thật lớn, mặt mũi đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, nói:
"Ngươi vậy mà...ngay cả Cuồng Ma Thánh Tâm quyết cũng biết? Đây chính là chí bảo vô thượng của Cuồng Ma nhất tộc chúng ta! Đáng tiếc sớm ở tám ngàn năm trước đã thất truyền! Nếu như đây mới là mục đích thực sự của ngài thì khả năng phải để đại nhân ngài thất vọng rồi!"
Ông lão thở dài nói.
Diệp Trần cười ha ha một tiếng:
"Lão nhân gia, ngươi sai! Ta là muốn nói, Cuồng Ma Thánh Tâm quyết này đang ở trong tay của ta, hơn nữa, ta có thể truyền nó cho cháu trai của ngươi!"
"Đương nhiên, điều kiện trước hết là hắn nhất định phải bái ta làm thầy mới được!"
Thiếu niên cuồng ma này tuyệt đối là một mầm mống tốt, Diệp Trần nếu không muốn rút ra lực lượng huyết mạch của hắn thì tự nhiên phải bồi dưỡng hắn thật tốt, trong tương lai để cho bản thân hắn sử dụng.
Oanh!
Ông lão nghe được điều này thì toàn thân lập tức rung mạnh, hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn, sững sờ sửng sốt một lúc lâu:
"Phù phù!"
Ông lão trực tiếp quỳ xuống trên đất, đồng thời còn không quên lôi kéo thiếu niên bên cạnh:
"Hổ tử! Nhanh quỳ xuống! Bái vị đại nhân này làm sư phụ!"
"A nha!"
Thiếu niên kia vẫn còn đang ở vào trạng thái như lọt vào trong sương mù, tuy nhiên đối với lời của gia gia thì hắn vẫn luôn tin tưởng không nghi ngờ, lập tức quỳ trên mặt đất bắt đầu hướng Diệp Trần dùng sức dập đầu.
"Hổ Tử bái kiến sư tôn!"
Diệp Trần cười ha ha một tiếng, lại nâng hai người dậy:
"Làm đồ đệ của ta cũng không có nhiều cấp bậc lễ nghĩa như vậy! Vi sư sẽ truyền thụ Cuồng Ma Thánh Tâm quyết cho ngươi, lại truyền cho ngươi một loại pháp môn luyện khí, chỉ cần ngươi dốc lòng tu luyện, tương lai trọng chấn Cuồng Ma nhất tộc các ngươi cũng không phải là không thể được!"
Nói xong lời này, Diệp Trần cũng mặc kệ Hổ Tử này có nghe hiểu hay không, bàn tay hơi vỗ ở trên đỉnh đầu hắn, một đạo ánh sáng trắng lập tức chui vào bên trong đỉnh đầu của hắn.
Hổ Tử lập tức cảm nhận được ở trong đồng trống rỗng bỗng có rất nhiều thứ chui vào, bỗng nhiên đau đớn một trận sau đó thì ngất đi.
...
Sau đó, Diệp Trần ở lại Trường Lạc thôn mấy ngày, truyền thụ cho Hổ Tử một số pháp môn tu luyện, còn đưa cho hắn một cái pháp bảo Linh khí và một số đan dược có thể sử dung trong quá trình tu luyện.
Đừng nhìn qua Hổ Tử mà cảm thấy ngờ ngệch, có lẽ bởi vì duyên cớ có được huyết mạch Cuồng Ma, thế cho nên là thiên tài tu luyện cực kỳ hiếm thấy!
Hơn nữa lại có người danh sư như Diệp Trần chỉ đạo, còn có đan dược hỗ trợ, chỉ trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi, tu vi liền tăng lên tới cảnh giới Luyện Khí tầng bốn, hơn nữa ngay cả Cuồng Ma Thánh Tâm quyết cũng đã mơ hồ đụng chạm đến cánh cửa một chút.
Đáng nhắc tới chính là, ở trong mấy ngày này, người của Ác Lang bang cũng đã tới mấy lần, hơn nữa một lần so với một lần người đông thế mạng hơn, nhưng lại ngay cả cửa sân đều không có đi vào, tất cả đều bị cấm chế Diệp Trần thuận tay bố trí ngăn ở bên ngoài.
Đối với tồn tại những con kiến hôi này, Diệp Trần căn bản không có bất kỳ hứng thú xuất thủ gì, dứt khoát chẳng thèm để ý tới, mặc cho bọn hắn kêu gào ở bên ngoài.
Chỉ chớp mắt, thời gian hơn mười ngày trôi qua, "Hổ Tử, những thứ mà ta truyền thụ cho ngươi trong mấy ngày vừa qua đã đầy đủ để ngươi tu luyện mười mấy hai mươi năm, vi sư còn có chuyện quan trọng hơn đi làm, hôm nay cũng nên rời đi!"
Hổ Tử nghe được điều này thì hốc mắt lập tức đỏ bừng, nước mắt rơi xuống lả tả, "Sư tôn phải đi đâu đây? Sẽ còn trở lại đây sao?"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, vỗ vỗ đầu vai Hổ Tử, "Chờ ta làm xong chuyện của ta, ta tự nhiên sẽ trở về nhìn ngươi! Tuy nhiên ở trước khi ta rời đi, để vi sư nhìn xem, những ngày vừa qua này ngươi đã học được những thứ gì!"
Nói xong lời này, Diệp Trần thuận tay vung lên:
Rầm rầm!
Chấm chế xung quanh viện lạc trong nháy mắt được thu hồi lại, chỉ thấy ở ngoài viện, ba tầng trong ba tầng ngoài, vậy mà có mấy trăm tên đệ tử Ác Lang bang vây quanh.
Nhìn thấy cấm chế xung quanh không còn, những người này lập tức lao vào như ong vỡ tổ.
P/S: Ta thích nào....chương 2....