Mục lục
Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị - Diệp Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ồ? Không biết ba người đó là ai?"

Trần Kỳ Phong nghe được lời nói này của Triệu Quốc Đống, cũng quay đầu nhìn sang nhóm gia quyến ngồi trên bàn tiệc, đột nhiên thân thể lập tức bỗng nhiên run lên. Hiển nhiên đã phát hiện Diệp Trần đang ngồi ở trong góc.

Mà Triệu Quốc Đống cũng không có nhìn thấy sắc mặt của Trần Kỳ Phong thay đổi, đã bắt đầu chỉ vào ba người Diệp Trần, Tô Lam và Tô Mạn, một mặt âm hiểm cười nói:

"Trần tư lệnh, chính là ba người này, vừa rồi một mực cố tình gây rối ở đây, còn muốn đuổi tất cả chúng ta ra ngoài, ta rất nghi ngờ bọn họ có một cái bí mật nào đó mà không thể để cho ai biết!"

"Câm miệng!"

Trần Kỳ Phong nghe được lời nói này của Triệu Quốc Đống, lập tức trên người toát ra mồ hôi lạnh, gần như theo bản năng hét to một tiếng. Mọi người nhất thời bị tiếng quát to này của Trần Kỳ Phong làm cho choáng váng, không hiểu vì sao mà hắn bỗng nhiên lại nổi giận quát lớn như vậy.

Triệu Quốc Đống càng đứng ngây ra đó, sau đó là vẻ mặt khó xử, hiển nhiên không nghĩ tới, Trần Kỳ Phong lại không nể mặt hắn như thế.

Ngay cả Triệu Đức An đứng ở một bên, cũng không thể không cau mày, tuy rằng hắn không tán đồng cách làm này của con trai mình, hơn nữa ở trong lòng hắn đã hạ quyết tâm, chỉ cần ba người trước mắt này cúi đầu xin lỗi, hắn sẽ hướng Trần Kỳ Phong mở miệng cầu tình, sẽ không thật sự làm khó xử ba người này.

Thế nhưng hắn tuyệt đối không ngờ rằng, Trần Kỳ Phong thế mà lại nổi trận lôi đình như vậy hơn nữa còn là nổi trận lôi đình ở ngay trước mặt lão thủ trưởng như hắn này. Kết quả là, hắn ngay lập tức cũng cảm thấy bản thân không còn chút mặt mũi nào.

Trần Kỳ Phong gầm thét một tiếng, cũng ý thức được chính mình thất thố, lập tức nuốt nước miếng một cái, sau đó giật giật áo Trần Quốc Đống, một mặt vội vàng nói:



"Quốc Đống! Em nghe anh, tranh thủ thời gian xin lỗi ba người bọn họ, bọn họ không phải là người mà em có thể chọc nổi!"

Xoạt!

Lời nói này của Trần Kỳ Phong vừa mới thốt ra, tất cả mọi người ngay lập tức xôn xao, ngay cả Triệu Đức An cũng lập tức chau mày, vội vàng đánh giá lại ba người Diệp Trần một lần nữa, thế nhưng lại không có nhận ra ba người trước mắt này có chỗ nào hơn người?

Mà Triệu Quốc Đống kia, vừa bị Trần Kỳ Phong quát mắng trước mặt mọi người, đã cảm thấy mất hết mặt mũi rồi, trong lòng sớm đã lửa giận ngút trời, lúc này nơi nào còn nghe theo lời khuyên bảo chân thành của Trần Kỳ Phong, lập tức liên tục cười lạnh nói:

"Ta biết hậu thuẫn của tiểu tử này, không phải chỉ là Tào gia và Đường gia thôi sao? Trần Kỳ Phong ngươi sợ bọn họ, Triệu Quốc Đống ta không sợ!"

"Ta cũng không tin! Phóng tầm mắt toàn bộ tỉnh Thiên Nam này, ngoài Diệp thiếu tướng kia ra, còn có người nào xứng để Triệu Quốc Đống ta phải nói lời xin lỗi!"

Trần Kỳ Phong lập tức nôn nóng như muốn chửi thề, "Hắn chính là..."

Nhưng mà, ngay vào lúc Trần Kỳ Phong muốn nói ra thân phận của Diệp Trần, bên ngoài phòng khách đột nhiên truyền tới một tiếng cười khí phách hào hùng, "Diệp lão đệ, Lão ca ca ta tới thăm ngươi a! Ngươi còn không nhanh chạy ra đây đón khách?"

Tiếng nói vừa dứt, một ông lão dáng người thẳng tắp mặc trang phục quân đội đã từ bên ngoài phòng khách bước nhanh đi vào!

Oanh!

Ông lão mặc trang phục quân đội này vừa mới xuất hiện, mọi người ngay lập tức cảm nhận được một cỗ khí thế cường đại khó mà hình dung nổi áp đảo mà tới. Giống như không phải một người tới mà là thiên quân vạn mã tới. Khí phách cường đại tự như sông núi.

Tô Mạn nhìn thấy ông lão mặc trang phục quân đội này, trong lòng không tự chủ được mà thốt ra lời nói như vậy, ngay cả chính cô cũng không hiểu được vì sao. Khí thế của ông lão trước mắt này và khí thế của những cao thủ võ đạo kia khác nhau, khí thế ở trên người cao thủ võ đạo nhiều hơn chính là kiêu ngạo và khốc liệt!

Mà ông lão mặc trang phục quân đội trước mắt này thì là hào khí, khí thế của một vị tướng quân và khí thế của một người anh hùng. Để cho người ta không tự chủ được muốn đi theo hắn, nghe theo sự điều khiển của hắn.

"Là Lâm tổng tư lệnh!"



Triệu Đức An nhìn thấy người đi tới, lập tức kinh hô một tiếng, lập tức bước nhanh đi về phía trước, thái độ già nua trước đó không còn có chút nào, giống như tân binh nhìn thấy thủ trưởng, một đường chạy chậm tới trước ông lão mặc trang phục quân đội kia, rất cung kính chào theo kiểu nhà binh, "Chào thủ trưởng!"

Mọi người thấy cảnh tượng này, lập tức rung động tới tột đỉnh. Ngay cả Triệu Đức An có quân hàm thiếu tướng mà cũng phải cung kính xưng một tiếng thủ trưởng như thế, ông lão mặc trang phục quân đội này có địa vị cường đại tới mức nào? Ôm ý nghĩ này, mọi người không tự chủ được mà nhìn về phái trên vai của ông lão mặc trang phục quân đội này, một bông lúa ba sao. Rõ ràng là một vị thượng tướng!

Oanh!

Toàn trường lập tức hoàn toàn bùng nổ.

Phải biết rằng, phóng tầm mắt toàn bộ Hoa Hạ, thượng tướng chẳng qua cũng chỉ có ba mươi người mà thôi, đây chính là ở vào thời kỳ hòa bình, quân nhân khó có khả năng đạt tới quân hàm cao như thế này. Một nhân vật có cấp độ như thế này, thế mà bây giờ tự nhiên xuất hiện ở trước mắt của tất cả mọi người, mọi người làm sao có thể không kích động?

Tuy nhiên, để cho mọi người càng thêm hiếu kì chính là, sau khi vị Thượng tướng Hoa Hạ này từ ngoài cửa bước vào này còn hô một câu Diệp lão đệ, cũng không biết là hô người nào?

Sau khi hai người Trần Kỳ Phong và Triệu Quốc Đống kịp phản ứng, cả hai cũng lập tức thi nhau giật mình đánh thót một cái, vào lúc này cũng không còn đoán hoài gì tới việc cãi lộn, đồng loạt chạy như bay tới trước mặt ông lão mặc trang phục quân đội, sau đó đứng nghiêm chào, "Chào thủ trưởng!"

Mà Diệp Trần nhìn thấy người tới thì không thể không mỉm cười, cuối cùng thì đây là lần đầu tiên hắn đứng dậy, bởi vì người trước mắt này, đáng giá để cho Diệp Trần hắn phải kính trọng!

"Chú em, em biết ông ta sao? Ông ta là ai đó?"

Tô Mạn ở bênh cạnh nhịn không được nhỏ giọng hỏi. Diệp Trần mỉm cười, "Tổng tư lệnh Nam Hải, Thượng tướng Lâm Chấn Nam!"

Nói xong lời này, Diệp Trần đã chậm rãi hướng Lâm Chấn Nam đi tới, để lại vẻ mặt đang kinh ngạc tới ngây người của Tô Mạn, rất lâu còn chưa có lấy lại bình tĩnh. Tổng tư lệnh Nam Hải, Thượng tướng Lâm Chấn Nam, đây chính là nhân vật truyền kỳ của Hoa Hạ a, cho dù là ở trong Hoa Hạ chỉ có gần ba mươi vị Thượng tướng, vị này được xếp hạng tồn tại ở năm vị trí đứng đầu.

Ở toàn bộ Hoa Hạ, có thể nói là không ai không biết, rất nổi tiếng. Tô Mạn làm sao cũng không nghĩ tới, em trai của chính mình, thế mà cũng quen biết với nhân vật tầm cỡ như vậy.

...

Lâm Chấn Nam nhìn thấy ba người Triệu Đức An đang ngăn ở trước mặt mình, rõ ràng là bị sửng sốt một chút, cấp bậc của Trần Kỳ Phong và Triệu Quốc Đống không đủ, Lâm Chấn Nam cũng không nhận ra, ngay cả Triệu Đức An hắn cũng chỉ có một chút ấn tượng mà thôi, "Ngươi là...Triệu tham mưu trưởng quân khu Thiên Nam phải không? Làm sao ngươi cũng ở đây?



Triệu Đức An dè nén xuống tâm tình kích động ở trong lòng, đang muốn mở miệng trả lời thì lúc này Lâm Chấn Nam đã nhìn thấy Diệp Trần đang đi tới, ngay tức thì lại hướng hắn khoát tay áo nói: "Triệu tham mưu trưởng, đợi lát nữa chúng ta trò chuyện tiếp!"

Nói xong lời này, trực tiếp đi về phía Diệp Trần, để lại Triệu Đức An vẻ mặt ngẩn ngơ, rất lâu còn chưa kịp phản ứng là có chuyện gì xảy ra. Chẳng lẽ trong mọi người ở đây, còn có người có thân phận so với Triệu Đức An ta còn nặng hơn sao?

Chẳng mấy chốc, Triệu Đức An theo hướng mà Lâm Chấn Nam đang đi tới đã tìm được đáp án, rõ ràng là người mà từ đầu tới cuối hắn không có để vào trong mắt, chỉ là một tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch mà thôi.

"Diệp lão đệ! Ngươi thật đúng là để lão ca ca ta tìm không dễ a!"

Diệp Trần cười ha ha một tiếng, "Ta cũng không nghĩ tới, Lâm lão ca người sẽ tới vào lúc này!"

Sau khi Lâm Chấn Nam trực tiếp ôm với Diệp Trần một cái, lần nữa cười nói:

"Vốn ý định của ta là về nhà, vừa đúng lúc đi ngang qua thành phố Vân Châu các ngươi, thế là tạm thời nẩy ra ý nghĩ ghé thăm ngươi một chút. Không phiền hà chứ? Không có quấy rầy tới việc các ngươi ăn cơm chứ?"

...

Ba người Triệu Đức An và mọi người của Chu gia, nhìn thấy Diệp Trần thế mà xưng huynh gọi đệ, trò chuyện rất vui vẻ với Thượng tướng Lâm Chấn Nam có tiếng tăm lừng lẫy như vậy, lập tức vẻ mặt của từng người từng người ngây dại ra, quả thực không thể tin được, tất cả chuyện đang xảy ra ở trước mắt này là thật...

P/S: Quá hay, còn chờ gì nữa nhỉ, chỉ xin 1 vote, click vào Ta thích (nút hình trái tim), Đề cử truyện 90 -100 hoặc có điều kiện thì đẩy kim phiếu và TLT nhanh cho nóng a.............

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK