Mục lục
Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị - Diệp Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ầm ầm!

Sau khi Diệp Trần hoàn toàn dung hợp bốn mươi tám pháp tắc vào bên trong Thời Không pháp tắc thì thời gian và không gian ở xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh lại, giống như bị đông cứng.

Xoạt!

Không gian xung quanh đột nhiên vỡ vụn ra.

Ngay sau đó, tất cả mọi thứ xung quanh đều tan thành mây khói.

Ngay sau đó, Diệp Trần phát hiện chính mình đi tới bên trong một mảnh hư không trắng xóa, nơi này chẳng những không có thứ gì, hơn nữa dường như không có phân chia trên dưới cao thấp, thậm chí ngay cả thời gian ở chỗ này cũng là đứng im!

"Ta đây là...đang ở đâu?"

Diệp Trần chợt phát hiện, sau khi thông qua khảo nghiệm xuất hiện cảnh tượng hoàn toàn khác biết so với những lần khảo nghiệm trước đó!

Oanh!

Bên trong hư không phía trước đột nhiên xuất hiện một đạo gợn sóng, từ bên trong một cái khe hở không gian vậy mà có một người đàn ông trung niên chậm rãi đi ra.

Người đàn ông trung niên này mặc áo xanh, nhìn qua rất nho nhã, cũng có chút giống với một vị tú tài thi rớt ở thời kỳ cổ đại, tuy nhiên phía dưới bề ngoài nho nhã lại mơ hồ hiện ra một cỗ bá khí.

"Người trẻ tuổi, chúng ta cuối cùng lại gặp mặt!"

Nam tử áo xanh dường như sớm đã ngờ tới Diệp Trần sẽ đến, trên mặt nở ra nụ cười mỉm ôn hòa, nhàn nhạt mở miệng nói.

Diệp Trần nghe được điều này thì lập tức vì điều đó mà sững sờ:

"Chúng ta...gặp nhau rồi?"

Hắn nghĩ về điều này mấy lần, vẫn như cũ hoàn toàn không có bất kỳ ấn tượng nào.



Nam tử áo xanh mỉm cười, nói:

"Có lẽ đổi một cái khuôn mặt, ngươi có thể nhớ ra được ta!"

Nói xong lời này, trên người nam tử áo xanh bỗng nhiên tỏa ra một đạo ánh sáng vàng vô cùng chói mắt, thân hình cũng đột nhiên biến lớn, vậy mà trọn vẹn đạt tới độ cao khổng lồ hơn ngàn trượng!

Hơn nữa, từ lúc trên thân vị có thân hình khổng lồ này tản mát ra một đạo khí tức làm cho người sợ hãi, để cho người ta không tự chủ được muốn quỳ xuống cúng bái.

Diệp Trần có thể khẳng định, cho dù là tông chủ của bát đại tiên môtn cũng tuyệt đối không có khí thế cường đại tới như thế!

Bỗng nhiên, Diệp Trần lập tức nhớ tới, lúc trước hắn từ Trái Đất xuyên qua tới Tu Chân giới đã từng thấy qua hình ảnh của một người khổng lồ màu vàng kim, bỗng nhiên cùng người trước mắt này giống nhau như đúc!

Xoạt!

Ánh sáng vàng giảm xuống, người khổng lồ màu vàng kim kia lại khôi phục thành nam tử á xanh, vẻ mặt dáng tươi cười vẫn như cũ:

"Nghĩ tới?"

Diệp Trần nhẹ gật đầu, dường như lại nghĩ tới điều gì đó, không thể không hít sâu một hơi, nói:

"Xin hỏi tiền bối, có phải là Hạo Thiên đại đế không?"

Nam tử áo xanh nghe vậy thì lập tức cười ha ha một tiếng:

"Ngươi ngược lại là phản ứng rất nhanh! Tuy nhiên, ta cũng không phải là Hạo Thiên đại đế, ta chỉ là một đạo phân thân mà hắn để lại ở thế giới này mà thôi!"

"Cái gì!"

Hai mắt Diệp Trần lập tức trừng một cái, trong lòng kinh hãi không thôi.

Một đạo phân thân, thế mà có khí thế như thế, nếu như bản thân ở đây, vậy có phong thái cỡ nào?

Nam tử áo xanh dường như nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng của Diệp Trần, thản nhiên nói:

"Chỉ sợ ngươi vĩnh viễn cũng không có khả năng nhìn thấy chân thân của ta! Bởi vì, hắn đã vẫn lạc ở bên trong thế giới Hỗn Độn!"

"Cái gì!!"

Diệp Trần lại trợn mắt há hốc mồm, thậm chí còn kinh hãi hơn so với trước đó.

Một bộ phân thân của Hạo Thiên đại đế đã lợi hại như thế này, chân thân chắc chắn sẽ cường đại tới mức độ khó có thể tưởng tượng vậy mà vẫn lạc?

"Chuyện này, chuyện này làm sao có khả năng?"

Diệp Trần nhịn không được hô lên, thực sự khó mà tiếp nhận tin tức này.



Nam tử áo xanh lại rất bình tĩnh, trên mặt không vui không buồn, nói:

"Tại sao không có khả năng? Ngay cả vũ trụ cũng có ngày bị hủy diệt huống chi là người?"

Nam tử áo xanh dừng lại một chút, sau đó lại nói tiếp:

"Nếu không phải chân thân ta vẫn lạc ở thế giới Hỗn Độn thì ta cần gì phải tìm người thừa kế?"

"Ngươi rất không tệ! Nhỡ rõ lần trước lúc ngươi tiến vào Mê La Tinh Hải, ta cũng đã chú ý tới ngươi, đáng tiếc vào lúc đó, tâm ma của ngươi quá nặng, không cách nào phù hợp để trở thành người thừa kế, cho nên ta cố ý cho ngươi một cái pháp bảo thời không, bởi vì ta biết, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ trở lại..."

Giọng điệu của nam tử áo xanh không có chút rung động nào, thế nhưng là Diệp Trần nghe lại cảm thấy hoảng sợ run rẩy:

"Ý của ngài là nói, Nguyệt Quang Bảo Giám kiếp trước ta đạt được, là do trước đó ngài đã an bài?...ngài đã có thể để cho ta nghịch chuyển thời không về tới tám trăm năm trước, sống lại một lần nữa thì vì sao không thể dùng biện pháp này để phục sinh chân thân của ngài?"

Nam tử áo xanh khe khẽ lắc đầu, nói:

"Ngươi nghĩ quá đơn giản! Đại diễn thì có năm mươi, sử dụng thì có bốn mươi chín, còn một thì đi, mà một đi kia thì ở bên trong hỗn độn, tên là Hỗ Độn pháp tắc..."

Diệp Trần nghe được điều này thì lập tức sững sờ, sau khi cẩn thận suy nghĩ một lát thì phát hiện bên trong câu nói rất đơn giản này của đối phương, dường như bao hàm đại đạo căn bản nhất trong vũ trụ!

"Ý của ngài là nói, Thời Không pháp tắc không áp dụng được với thế giới Hỗn Độn, cho nên cũng không cách nào dựa vào phương pháp nghịch chuyển thời không để phục sinh chân thân của ngài?"

Trên mặt của nam tử áo xanh lập tức hiện ra vẻ tán thưởng, nhẹ gật đầu, nói:

"Không sai! Trả con là dễ dạy! Vô, là khởi đầu của thiên địa, hữu, là mẫu của vạn vật; "Vô" này chỉ chính là hỗn độn, mà "Hữu" này chỉ chính là thời không!"

"Hỗn Độn sinh ra Thời Không, mà Thời Không lại diễn sinh ra được bốn mươi tám cái pháp tắc, cho nên ở bên trong năm mươi cái đại đạo pháp tắc thì Hỗn Độn pháp tắc mới là tồn tại chí cao vô thượng!"

Nói đến đây, trên mặt của nam tử áo xanh cho thấy một sự tưởng nhớ, tiếp tục chậm rãi nói:

"Lúc trước, chân thân của ta rời khỏi Hạo Thiên giới, tiến về Hỗn Độn thế giới, chính là vì để lĩnh hội Hỗn Độn pháp tắc, đáng tiếc ta thất bại, cuồi cùng vẫn lạc ở bên trong thế giới Hỗn Độn..."

Sau khi nói xong lời này, nam tử áo xanh trầm mặc một lát, bỗng nhiên nhìn về phía Diệp Trần, trên mặt lại hiện ra nụ cười một lần nữa, nói:

"Có muốn mở mang kiến thức một chút thế giới Hỗn Độn có dáng vẻ như thế nào hay không?"

Diệp Trần lập tức hơi sững sờ, tuy răng nghe xong những lời này của đối phương để cho hắn đối với thế giới Hỗn Độn có lòng hiếu kỳ cực mạnh, thế nhưng là từ bên trong lời nói của đối phương có thể biết được, thế giới hỗn độn rõ ràng là một nơi cực kỳ nguy hiểm, ngay cả Hạo Thiên đại đến mãnh nhân như thế cũng vẫn lạc ở trong đó huống chi là hắn?

Nam tử á xanh dường như nhìn ra được ý nghĩ của Diệp Trần, cười nhạt một tiếng, nói:

"Yên tâm! Lấy tu vi bây giờ của ngươi, nếu như ngay lập tức tiến vào thế giới Hỗn Độn thì chắc chắn sẽ bị đập tan ngay lập tức, ta chỉ dùng một chút thủ đoạn đặc thù đưa một tia thần niệm của của ngươi chiếu vào thế giới Hỗn Độn, nhiều nhất chỉ để ngươi tổn thật một chút tinh thần lực mà thôi!"

Nghe được điều này, Diệp Trần tự nhiên không còn lo lắng gì nữa, thế là gật đầu đáp ứng.



Nam tử áo xanh lập tức nhẹ nhàng chỉ một cái vào chỗ mi tâm của Diệp Trần!

Oanh!

Diệp Trần lập tức phát hiện tình cảnh trước mắt thay đổi lớn, giống như là đi tới một cái thế giới hoàn toàn xa lạ.

Xung quanh "đục" không chịu nổi, mặc dù Diệp Trần cố gắng trừng lớn mắt của mình lên cũng chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một số hình ảnh, như thể là uống rượu sau, hoặc giống như là đang nằm mơ, mọi thứ đều không thực tế.

"Nhìn chỗ đó!"

Ngay vào lúc Diệp Trần mơ mơ màng màng, trong đầu bỗng nhiên vang lên giọng nói của nam tử áo xanh, dường như có một bàn tay hướng dẫn hắn ta xuất hiện trước mặt hắn ta.

Mà hắn thuận theo hướng ngón tay chỉ mà nhìn lại, thấy được một cái bong bóng lớn:

"Đây chính là thế giới vũ trụ chỗ chúng ta!"

Diệp Trần lập tức ngạc nhiên:

"Thế giơi vũ trụ của chúng ta, làm sao sẽ chỉ là một cái bóng bóng?"

Nam tử áo xanh nói:

"Góc nhìn đứng ở thế giới Hỗn Độn thì quả thật là như vậy! Cái bong bong này sẽ dần dần biến lớn, chờ đến khi đạt tới cực hạn thì thế giới vũ trụ của chúng ta cũng theo đó mà tan vỡ!"

"Điều này..."

Trong lúc nhất thời Diệp Trần khó mà tiếp nhận, và đột nhiên có một cái bóng đen bay ra từ trong hỗn độn, kèm theo đó là một tiếng gầm gừ, ngay lập tức nuốt chửng hắn ta chỉ trong một ngụm.

Diệp Trần bị dọa cho suýt chút nữa thì hồn vía lên mây, cũng may ngay sau đó phát hiện mình đã trở lại bên trong không gian lúc đầu, nhưng toàn thân đã ướt đẫm.

P/S: Ta thích nào...chương 6.....Kim Phiếu a. Chương sau là Trở về Trái Đất!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK